Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

Tiêu Việt vừa hết lời thì không khí trong nháy mắt như ngừng lại.

Khi Tô Khanh định mở miệng nói, Đỗ Trì liền lên tiếng cắt ngang: “Mạn Mạn.”

Hắn kêu nàng một tiếng, như là nhắc nhở Đỗ Mạn nên giữ lý trí, không nên nổi giận trước mặt hoàng đế.

Có điều đã lâu không gặp, không biết lời nói của mình có còn tác dụng với vị muội muội này không.

Tô Khanh kỳ quái liếc nhìn huynh trưởng: “Ca, huynh muốn nói gì với ta sao?”

Đỗ Trì há miệng thở dốc, trước khi hắn trở lại kinh thành, có nhận được thư của phụ thân, nói rằng Đỗ Mạn biết chuyện hoàng đế tuyển tú mà nháo loạn một trận.

Hắn đương nhiên hy vọng muội muội của mình có thể cùng hoàng đế một đời một kiếp một đôi, nhưng hắn rất rõ ràng, ở hoàng gia làm sao có thể được như vậy.

Nhìn lại Đại Tấn mấy trăm năm lịch sử, Tiêu gia không có một ai là người si tình. Cố tình lúc trước Đỗ Mạn vô tình gặp được tam hoàng tử Tiêu Việt, liền chết sống phải gả cho hắn.

Nguyên bản Tiêu Việt là hoàng tử, hiện tại là hoàng đế. Hoàng đế muốn tuyển tú, vốn là chuyện rất đỗi bình thường. Đỗ gia tuy rằng có quyền thế, nhưng cũng chưa tới mức có thể khống chế hoàng đế, Tiêu Việt cũng không phải là một hoàng đế ngốc.

Dưới tình huống như vậy, Đỗ Trì mặc dù đối với Tiêu Việt trong lòng rất không vui, nhưng vẫn phải khuyên Đỗ Mạn một tiếng.

Hắn hy vọng muội muội có thể lý trí hơn, không phải khuyên nàng phải rộng lượng, chỉ là hy vọng nàng có thể thích hoàng đế ít đi một chút, như vậy cũng không phải nhận lại sự thương hại.

Nhưng hắn giãy dụa nửa ngày, cũng không thể nào đem lời nói trong lòng nói ra, muội muội hắn vốn đáng yêu như thế, sánh đôi với thần tiên cũng xứng, cố tình lại sánh đôi với tên hoàng đế chết tiệt này.

“Không có gì, lần này ta trở về, cố tình mang cho muội một ít lễ vật đặc biệt, muội có muốn xem không?”

Nguyên chủ là người dễ dàng bị dời đi lực chú ý, Tô Khanh đôi mắt cong cong cười lên, lập tức bị Đỗ Trì dời đề tài: “Đương nhiên muốn a, muội biết ca ca đối với muội là tốt nhất.”

Nếu không phải hiểu được khắc chế cảm xúc, Tiêu Việt mặt đã muốn đen như đít nồi rồi, hai huynh muội nhà này sao lại như vậy, đều coi hắn như không khí là sao.

Hắn lại hô tên Đỗ Mạn: “Mạn Mạn.”

Tô Khanh quay mặt lại, như mới phát hiện ra hắn đang đứng đó, giật mình phục hồi tinh thần: “Nga, biểu ca vừa mới hỏi ta việc nạp phi. Vậy trong đám người đến sau, ta là người đứng đầu trong cung này đúng không?”

“Đúng vậy.” Đỗ Mạn hiện tại là Hoàng quý phi, trừ phi hắn lập Hoàng hậu, nếu không thì không ai có thể vượt qua nàng.

Tô Khanh còn nói: “Chính là nói, họ đều thuộc quyền ta quản lý, ta nói một, họ không thể nói hai. Ai mạo phạm ta, ta liền có thể phạt họ, đúng hay không?”

Tiêu Việt chần chờ một chút, hắn kỳ thật muốn nói không phải. Làm cung phi của hắn, phải là một người biết nhìn sắc mặt người khác, hiền lương rộng lượng.

Hiện tại trước mặt người Đỗ gia, hắn luôn phải biểu hiện là mình rất sủng Đỗ Mạn, thực ra việc tuyển phi lần này, hắn cũng đã ám chỉ với đám triều thần là mình không muốn, nhưng bọn họ liên tục gây áp lực với hắn.

Nếu Đỗ Trì không ở đây, hắn liền có thể thể hiện tính tình với Đỗ Mạn, nhưng bây giờ Đỗ Trì đang nhìn hắn chằm chằm: “Đúng vậy.”

Tô Khanh cường điệu lời nói: “Biểu ca sẽ giữ lời chứ?”

“Quân vô hí ngôn.”

Tô Khanh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì có thể.”

Cái gì gọi là có thể ở đây vậy? Tiêu Việt chăm chú nhìn khuôn mặt của Đỗ Mạn, muốn nhìn ra các cảm xúc khác, kết quả sau khi đối phương nói với hắn những lời này, lập tức quay mặt đi nói muốn xem lễ vật của Đỗ Trì.

Trước kia khi chưa xuất giá, Đỗ Mạn chính là bộ dạng kiêu ngạo, đắc ý, đơn thuần dễ gạt. Lúc nàng nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú và sáng ngời.

Sau khi xuất giá chuyển vào trong cung, nàng đã thu liễm tính tình rất nhiều, chỉ có hành động dính lấy hắn, dính đến nỗi hắn sinh ra chán ghét, cuối cùng kết quả không được tới một tháng, Đỗ Mạn dường như đã thay đổi.

Thừa dịp hai huynh muội bọn họ đến Thiên điện xem lễ vật, hắn gọi người hầu hạ Đỗ Mạn đến, tinh tế tra hỏi một phen.

Rốt cuộc sinh hoạt cùng thói quen của Đỗ Mạn, cùng lúc trước không hề có biến hóa, đối đãi với cung nhân vẫn như vậy.

Tiêu Việt không tin:” Quả thật không có nửa điểm biến hóa?”

Cung nữ kia suy nghĩ nghiêm túc: “Nói đến biến hóa, cũng có một chút.”

Tiêu Việt quát lớn: “Còn không mau nói.”

“Nương nương thời điểm mới tiến cung, tính tình vô cùng tốt, nhưng một tháng trước, mỗi lần sau khi rời khỏi đây, luôn bộc phát tính tình. Bất quá từ khi nuôi Tiểu Bạch, nương nương hiện tại tốt hơn nhiều, đối đãi với cung nhân cũng rất ôn hòa. Nghe Quế mama nói, nương nương trước đây vốn là như vậy, chính là sau khi gả vào cung, không thể cùng bạn bè trang lứa chơi đùa, không thấy được người nhà, tính tình mới biến thành xấu, hiện tại có việc khiến người vui vẻ, tự nhiên tính tình khôi phục lại như trước. Về những phương diện khác, thật không có cái gì đặc biệt.”

Quế mama chính là bà vú của Đỗ Mạn, bà chiếu cố nàng lớn lên, tình cảm đối với nàng vô cùng sâu đậm. Hài tử của bà chết sớm, nói là không thể xa rời tiểu thư, liền đi cùng nàng vào trong cung, tiếp tục hầu hạ Đỗ Mạn.

“Tiểu Bạch, chính là con mèo đen kia?”

“Dạ đúng, nương nương nói móng vuốt của nó màu trắng, nên gọi là Tiểu Bạch.”

Họ vẫn thật sự thích con mèo kia, tuy rằng khó hầu hạ, nhưng từ khi nó đến, tâm tình Đỗ Mạn thường xuyên vui vẻ, không còn hay bộc phát tính khí.

Đỗ Mạn thân phận tôn quý, nói muốn nuôi mèo đen, người bên dưới liền tốn tâm tư tìm giống mèo quý báu, mèo con cả người đen như mực, chỉ có bốn móng vuốt là màu trắng, còn được gọi là mây đen giẫm tuyết, mèo như vậy mới xứng với thân phận quý phi nương nương.

Tiêu Việt vốn không thích mèo, tất nhiên sẽ không quan tâm chuyện này. Đỗ Mạn đặt tên cho con mèo hắn từ chối cho ý kiến với thường thức của nàng, nhưng khi nghe cung nhân nói Đỗ Mạn trở lại bộ dáng ban đầu, sắc mặt hắn liền khó coi.

Hơn nữa tính thời gian theo như cung nữ kia nói, ngày Đỗ Mạn thay đổi tính tình chính là ngày hắn nói với nàng việc nạp phi.

Đỗ Mạn là nữ nhi gia, mới đến địa phương lạ, khó tránh khỏi bất an, mà thái độ của hắn cùng với việc nạp phi, làm tăng lên sự bất an của nàng.

Cho nên nàng tâm tình không tốt, cùng hắn náo loạn không xong, liền hướng cung nhân phát giận. Lúc Đỗ Mạn còn là khuê nữ, tuy rằng ngạo mạn nhưng không có tùy ý đánh giết hạ nhân, những người hầu hạ nàng cũng là chân tâm thật lòng thích nàng.

Cung nhân nói Đỗ Mạn tìm được niềm vui, cho nên không còn phiền não ưu sầu. Thực rõ ràng, con mèo hoang kia là niềm vui mới của Đỗ Mạn.

Tiêu Việt là người mâu thuẫn, hắn một mặt xem thường Đỗ Mạn trầm mê vào tình yêu, nhưng lại lợi dụng nàng yêu thích mình để đạt được mục đích.

Nhưng hôm nay, hắn biết sự yêu thích của Đỗ Mạn đối với hắn còn không bằng một con mèo hoang, hắn không khỏi sinh ra hoài nghi với mị lực của mình, hơn nữa còn sinh ra một loại cảm xúc vô cùng vi diệu.

Bất mãn, không phục, còn dâng lên tính muốn chinh phục.

Đơn giản mà nói, Đỗ Mạn đối với hắn trăm loại theo đuổi, Tiêu Việt trên mặt thể hiện cho có lệ nhưng trong lòng không muốn. Nay Đỗ Mạn đối với hắn lạnh lùng, chân chân chính chính bỏ qua hắn, chứ không phải lạt mềm buộc chặt, hắn liền không biết tư vị gì, nhịn không được phải nhìn nàng kĩ hơn.

Nếu để Tô Khanh đến bình luận một chút về Tiêu Việt, nàng sẽ nói: Tiện nhân đúng là khác người.

Tô Khanh vừa mở ra âm thanh của hệ thống, vừa chọn lễ vật của Đỗ Trì cho nàng, nghe được âm thanh máy móc không ngừng vang lên: Độ hảo cảm +10, -5, +35, -20.

Độ hảo cảm của Tiêu Việt nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng chốt ở +1, cám ơn trời đất, độ hảo cảm vượt qua số 0, biến thành số dương.

Lúc này Tiêu Việt không ở đây, Đỗ Trì nhìn nàng vui vẻ, nhịn không được hạ giọng, chỉ có hai huynh muội họ mới nghe được: “Bệ hạ muốn nạp phi, muội thực sự không để ý sao?”

Đỗ Trì không nói, khi nói hắn cảm giác được mình lại ăn nói vụng về trước mặt muội muội.

Tô Khanh không nhắc lại vấn đề này: “Cho nên, huynh nhất định phải bảo trọng chính mình, ngàn vạn không nên để xảy ra chuyện trên chiến trường, như vậy muội mới có thể luôn luôn vui vẻ.”

Trông cậy vào Tiêu Việt phát thiện tâm, còn không bằng trông cậy vào heo mẹ leo cây.

Đỗ gia phụ tử, mới là chân chính bảo đảm tính mạng cho nàng.

Nàng nheo mắt lại, tay liên tục vuốt đuôi mèo, lại nói, hoàng hậu tương lai lần này sẽ tiến cung, nàng nếu đem việc nạp phi náo loạn, kịch tình rất dễ thoát khỏi lòng bàn tay, không làm xong nhiệm vụ thì nàng sẽ bị giết chết.

Nên phải gia tăng độ hảo cảm của Tiêu Việt, khiến cho nó cao hơn giá trị âm, dựa vào đó có thể bảo trụ tính mạng nhỏ của nàng.

Nếu độ hảo cảm thấp hơn, xác suất nàng ở trong cung chết bất đắc kỳ tử rất lớn.

Những hành vi của nàng dạo gần đây là để khiến hình tượng của nàng thay đổi trong mắt đối phương, do đó độ hảo cảm mới tăng lên.

Bây giờ nếu nàng tiếp tục làm việc khác người, khả năng sẽ bị phản tác dụng, như vậy trước mắt nàng vì Tiêu Việt tìm “Chân ái”, hiển nhiên là việc rất cần thiết.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.