Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (3)

Phiên bản Dịch · 2477 chữ

Chương 197: Tận thế (3)

Theo Lâm Đạm biết, vị tiến sĩ Tiêu này không có dị năng, chẳng qua là một người bình thường, nhưng anh đến đây lúc nào, đứng ở cửa bao lâu, Lâm Đạm lại hoàn toàn không biết. Anh đi đường không có chút âm thanh nào, giống như một u linh xuất quỷ nhập thần.

"Tiến sĩ, giày da của ngài đã lau xong." Lâm Đạm vội vàng đưa giày tới, đầu rũ thấp, tránh đi tầm mắt sắc bén của đối phương.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn cô chằm chằm không nói lời nào, biểu tình thì vô cùng hài lòng. Đôi giày này hoàn toàn không giống như vừa dùng nước lau chùi, ngược lại giống như trực tiếp lấy ra từ tủ kính, trong trong ngoài ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn thấy tí nước chưa khô hay bụi bặm nào.

"Tiến sĩ, ngài đưa thuốc khử trùng cho tôi, tôi giúp ngài phun." Lâm Đạm còn nhớ lời dặn dò trước đó của đối phương, lau còn chưa xong, phải khử trùng nữa.

Tiêu Tuấn Lâm lúc này mới bỏ việc dùng mắt quan sát cô, lấy từ trong túi một chai thuốc khử trùng, nhưng không cẩn thận làm rơi một cái găng tay.

Lâm Đạm nhìn cái găng tay rơi xuống đất, lại nhìn tiến sĩ biểu tình có chút đáng sợ, không khỏi nói: "Tiến sĩ, không thì tôi giúp ngài rửa găng tay, rồi khử trùng luôn?"

Tiêu Tuấn Lâm sắc mặt tái xanh lắc đầu: "Không cần, nó đã dơ bẩn." Đối với đồ đeo vào tay, anh còn yêu cầu nghiêm khắc hơn, phải mới tinh, dùng lần đầu tiên cũng phải khử trùng, nếu không tuyệt đối không đụng. Anh chỉ chỉ túi mình, phân phó: "Vứt nốt cái găng tay còn lại đi."

Thời điểm làm thí nghiệm anh sẽ đeo găng tay cao su, bình thường thích nhất găng tay trắng này. Nhưng vật liệu trong viện nghiên cứu đã hết sạch, găng tay cao su sớm không còn, mà găng tay trắng mới cũng chỉ còn lại một đôi. Lúc mang nó ra ngoài anh còn nghĩ, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ tuyệt đối phải tiết kiệm không dùng, không ngờ nó còn chưa dùng được lần nào đã hỏng.

Phát hiện sắc mặt tiến sĩ rất khó nhìn, Lâm Đạm vội vàng đưa tay định mò túi áo anh, thấy anh theo bản năng né tránh một chút, lập tức phun một ít thuốc khử trùng lên tay.

Biểu tình Tiêu Tuấn Lâm nhất thời thư giãn hơn nhiều, ngoan ngoãn nghiêng người sang, lộ túi phải ra.

Lâm Đạm thật nhanh lấy găng tay ra, lại không vứt bỏ, mà nhét vào túi mình. Cô ngồi xổm người xuống, phun thuốc khử trùng với giày anh, thấp giọng hỏi: "Tiến sĩ, ngài còn bao nhiêu thuốc khử trùng? Tôi có thể dùng thoải mái hay phải dùng tiết kiệm?

Thân thể Tiêu Tuấn Lâm cứng lên trong chớp mắt, sau đó anh vô cùng không tình nguyện mở miệng: "Tiết kiệm một tí." Nếu không phải thuốc khử trùng sắp dùng hết rồi, mà trong viện nghiên cứu của anh đã không còn nguyên liệu điều chế thuốc khử trùng nữa, anh mới không chịu đựng chán ghét đi tới thế giới dơ bẩn không chịu nổi này đâu.

Lâm Đạm gật đầu một cái bày tỏ mình biết, sau đó cầm bình phun, dè dặt phun mọi hướng của đôi giày một lần, nhất định phải vừa tiết kiệm vừa sạch sẽ.

Tiêu Tuấn Lâm tựa hồ rất hài lòng với cô, khí tràng lạnh lùng thu hết lại, giơ chân lên, nói một cách tự nhiên: "Giúp tôi mang giày." Dép bông không thể phòng nước, không thể phòng bụi, đi một hồi sẽ bẩn, không sạch sẽ được bằng giày da.

Lâm Đạm chỉ do dự một giây đồng hồ liền lấy dép trên chân tiến sĩ xuống, giúp anh đi giày da, động tác dè dặt, tận lực giảm bớt khả năng ngón tay mình chạm phải làn da anh. Tất của anh cũng rất sạch sẽ, trắng phau, bọc lại bàn chân thon dài. Không nghi ngờ chút nào, tiến sĩ Tiêu là một người đàn ông đủ để người ta thần hồn điên đảo, dù anh toàn thân toát ra hơi thở dở hơi, nhưng cũng không cách nào tiêu giảm sức hấp dẫn của anh một đồng một xu nào.

Đáng tiếc Lâm Đạm hoàn toàn không cảm giác được tí nào về sức hấp dẫn này, chỉ chuyên tâm dồn trí đi giày da. Nửa phút sau, cô như trút được gánh nặng nói: "Giày đã đi xong, thuốc khử trùng trả cho ngài." Cô phun một ít thuốc khử trùng lên bàn tay mình, xoa lên thân chai, lúc này mới trả lời.

Tiêu Tuấn Lâm đối với cô rất hài lòng, nhận lấy cái chai nói: "Tinh hạch sơ cấp mới là thứ cô cần nhất, có thời gian cô có thể xem xem." Dứt lời xoay người ra ngoài.

Lâm Đạm từ trí nhớ của nguyên chủ biết được, tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm trên các phương diện sinh vật, hóa học, vật lý, công nghệ thông tin đều lấy được thành tựu cực cao, trước sau thu được hai giải thưởng Nobel, là nhà khoa học kiệt xuất của Trung Quốc. Chỉ cần anh còn sống, Trung Quốc có thể giữ được khoa học kỹ thuật tột đỉnh nhất, còn có hi vọng chế tạo ra được vắc-xin ngừa virus zombie. Cũng vì vậy, ba căn cứ lớn mới đồng loạt phái binh đi cứu anh, thậm chí không tiếc nổ san bằng một thành phố, vì anh mở đường.

Anh là một người bác học như vậy, càng mang tới cho Lâm Đạm một cảm giác sâu không lường được, lời anh nói ra khỏi miệng tuyệt đối không vô nghĩa. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm vội vàng lấy tinh hạch trong túi ra, phát hiện chúng đều là tinh hạch hệ thủy cấp một, cấp hai, căn bản không có tinh hạch sơ cấp trong suốt. Nguyên chủ rất được thầy yêu quý, vì vậy, quân nhân cứu viện họ đặc biệt khách khí với cô, tự nhiên đem đồ tốt nhất tới cho cô. Từ sau khi thức tỉnh dị năng, cô toàn hấp thu tinh hạch cao cấp, tinh hạch sơ cấp đừng nói chạm vào, cả nhìn cũng chưa.

Lâm Đạm thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng không biết làm sao. Bên ngoài truyền tới âm thanh hi hi ha ha của mọi người, nhưng phần náo nhiệt này hoàn toàn không thuộc về cô, chỉ cần Liễu Diệp vẫn còn là lãnh đạo đội ngũ này, cô vĩnh viễn không cách nào hòa nhập. Có năng lực tự vệ, ra ngoài tìm một nơi an thân giữ mệnh đã trở thành nhu cầu cấp bách nhất hiện nay của cô.

Cô chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm nước bẩn trong chậu, tinh thần lực theo bản năng hòa vào nước, khiến chúng xoay tròn với tốc độ cao, chuyển chuyển, bụi bẩn trong nước bị lực ly tâm to lớn nắn bóp thành một quả cầu nhỏ, quăng ra khỏi chậu.

"Bịch" một tiếng nhỏ vang lên, quả cầu nhỏ nện lên cánh cửa, dọc theo sàn nhà lăn về bên chân Lâm Đạm. Nó đen thui, tròn vo, nhìn qua giống hòn đá nhỏ, phẩm chất vô cùng cứng rắn. Lâm Đạm cầm nó lên cẩn thận quan sát, vừa nhìn về phía chậu nước trong suốt sạch sẽ, ánh mắt không khỏi sáng lên. Trong lúc vô tình, cô đã lọc xong phần bẩn trong nước, như vậy, mặc dù mỗi ngày chỉ có thể gọi ra mấy trăm cc nước, cô vẫn có thể sử dụng lặp đi lặp lại, không cần cầu người khác.

Cô ném găng tay trắng của tiến sĩ vào trong chậu, dùng tinh thần lực lái dòng nước không ngừng xoay tròn, chế tạo một cái máy giặt quần áo tự động. Giặt một hồi, găng tay đã rất sạch sẽ, Lâm Đạm lấy nó ra, lần nữa điều động tinh thần lực lấy hết nước thấm trong vải ra. Trước một giây đôi găng tay còn ướt nhẹp, một giây sau nó đã trở nên vô cùng khô ráo, tựa như mới vậy.

Lâm Đạm nhìn đôi găng tay, khóe miệng chậm rãi cong lên. Mặc dù kỹ năng cô khám phá ra không hề có tính công kích, chỉ có thể tiện lợi cuộc sống, nhưng cũng là một loại ý nghĩ hoàn toàn mới, theo chiều hướng này nghĩ tiếp, ai biết sẽ thế nào? Người không thể không có hi vọng, càng không thể buông tha hi vọng.

Cô đang chuẩn bị nhét găng tay vào túi quần, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Trả lại nó cho tôi."

Lâm Đạm hít sâu một hơi, bình phục thần kinh bị kinh sợ của mình, sau đó quay đầu lại, lộ ra nụ cười lễ phép: "Được, tiến sĩ, ngài có muốn khử trùng trước không?"

"Không cần." Tiêu Tuấn Lâm phun ra một câu từ kẽ răng: "Thuốc khử trùng dùng hết rồi." Không nghi ngờ chút nào, tin tức này đối với anh mà nói chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Không có thuốc khử trùng, anh giống như bị người lột sạch quần áo ném vào ao phân, mỗi phút mỗi giây đều sẽ nghẹt thở.

Anh đưa ra ngón tay thon dài, khó nhọc nói: "Giúp tôi đeo nó lên."

Lâm Đạm lập tức nâng găng tay, dè dặt bao lấy tay anh, toàn bộ hành trình không dám chạm vào da anh tí nào.

Huyệt thái dương của Tiêu Tuấn Lâm vẫn không ngừng nổi gân xanh, hiển nhiên đang cực lực nhẫn nại. Qua ước chừng vài phút, đôi găng tay đã được đi tốt lắm, anh nhìn chằm chằm hai tay mình rất lâu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Lâm Đạm dập khuôn đi theo sau lưng anh.

Trong phòng khách tràn ngập mùi mì ăn liền, đám người Liễu Diệp và Niếp Đình đã ăn xong, Tiểu Khâu bưng một cái bát tới, nụ cười trên mặt rất rực rỡ: "Tiến sĩ Tiêu, tôi giúp ngài nấu mì rồi, còn thêm hai quả trứng già và một miếng dăm bông, ngài nhân lúc nóng ăn đi. Đúng rồi, ngài có muốn uống nước hay không? Tôi giúp ngài lấy một chai."

Cô ta cầm ra một chai nước suối đã uống cạn sạch, tạo nước đổ vào trong, mà nửa giờ trước, cô ta còn nói với Lâm Đạm rằng dị năng của mình đã hao hết.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm mì ăn liền đục ngầu cùng chai nước suối hiển nhiên đã bị người dùng qua, sắc mặt cực kỳ khó coi. Dĩ vãng, đồ ăn đồ uống của anh đều do chuyên gia phụ trách, bảo đảm trăm phần trăm sạch sẽ, sau tận thế anh toàn dựa vào tiêm thuốc dinh dưỡng mới sống được đến giờ, dù có đói bụng nữa, cũng tuyệt không ăn thức ăn nồi dùng chung nấu ra, vậy quá dơ bẩn.

Anh cắn răng nói: "Tôi không ăn."

"Không ăn làm sao mà được? Tôi nghe nói ngài rất lâu rồi chưa ăn gì. Ngài yên tâm, tôi đã nấu mềm mì rồi, rất dễ tiêu hóa." Tiểu Khâu đuổi theo sau lưng anh lấy lòng.

Anh đi vòng qua đối phương, tới một góc sạch sẽ nhất, cứng đờ mà đứng. Tiểu Khâu còn muốn khuyên nữa, bị ánh mắt lạnh như băng của anh đảo qua, lại ngừng ngoài phạm vi ba thước không dám động, cứ như bị dán bùa định thân.

Lâm Đạm hôm nay giết năm con zombie, lãnh được một gói mì ăn liền, muốn mượn nồi của người khác nấu một chút, nhưng bị từ chối: "Cô mượn người khác đi, chảo của tôi còn phải đợi lát nữa đun nước."

"Không phải tôi không muốn cho cô mượn, cô không nhìn thấy trong nồi còn nước mì à? Đợi một hồi tôi trực đêm mà đói còn lấy để nấu."

"Đi ra, cô có thấy phiền không? Lúc ăn cơm cô không đến, người ta ăn xong rồi cô mới đến mượn nồi. Sao cô lười thế?"

Lâm Đạm nhịn tính tình giải thích: "Tôi mới vừa rồi giúp tiến sĩ lau giày, làm chậm trễ."

"Cô cũng chỉ phối hợp giúp tiến sĩ Tiêu lau giày được thôi, còn làm được trò trống gì nữa? Coi như tôi cho cô mượn nồi, cô lấy nước từ chỗ nào? Lửa từ chỗ nào?" Người nọ có chút hả hê hỏi.

Trong đội ngũ, mặc dù thức ăn chia theo sức lao động, nhưng những thứ còn lại phải thông qua trao đổi ngang hàng. Thí dụ như Tiểu Khâu mỗi ngày chỉ cung cấp cho mọi người hai thùng nước lớn, muốn dùng nước quá mức phải trả tinh hạch cho cô ta. Dị năng giả hệ hỏa chỉ phụ trách nổi lửa ba bữa, lúc khác mà muốn dùng lửa cũng phải trả tinh hạch. Quy củ quy định như vậy, nhưng quan hệ giữa các thành viên đội Niết Bàn đều rất tốt, bình thời cậu giúp tôi một việc, tôi giúp cậu một tay, không hề khách khí. Duy chỉ có Lâm Đạm cùng mấy cô gái phổ thông khác không được hưởng thụ đãi ngộ này, bởi các cô đối với toàn đội ngũ mà nói chính là rắc rối, là tồn tại có thể tùy ý lấn lướt chèn ép.

Niếp Đình nửa đường cứu các cô, nhưng cũng không có ý định làm người tốt tới cùng, hoàn toàn thu nhận các cô. Đến một căn cứ nào đó, hắn sẽ để những người này rời đi, từ đây tự sinh tự diệt.

Lâm Đạm cho dù mượn được nồi, cũng sẽ không ai nguyện ý cho cô nước cho cô lửa, bữa cơm nóng này nhất định không ăn được. Cô cũng chẳng tức giận, một là bởi so đo với đám người này vô dụng còn hao tổn tinh thần, cái mất nhiều hơn cái được; hai là bởi cô không có thực lực, phải cụp đuôi làm người.

Cô bỏ mì ăn liền vào hộp cơm bằng sắt nguyên chủ lưu lại, đi ra ngoài sân. Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi, yên lặng đuổi theo.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.