Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (4)

Phiên bản Dịch · 2507 chữ

Chương 198: Tận thế (4)

Bên ngoài sân có tường rào xây rất cao, dị năng giả hệ thổ và hệ kim củng cố thêm một vòng bên ngoài, cũng có thể ngăn trở công kích của zombie. Cửa sắt chạm rỗng bị họ dùng mấy tấm ván thật dày đóng đinh lại, ngừa ánh sáng thấm ra ngoài. Mặc dù zombie ở gần đó đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng cẩn thận luôn không sai.

Chủ nhân ngôi nhà này rất biết hưởng thụ cuộc sống, bên ngoài có một vườn rau và một vườn hoa. Rau trong vườn không ai xử lý, có chết khô, có tươi tốt, dây nho leo đầy tường, nhìn xung quanh một mảnh xanh um.

Lâm Đạm ngồi trên ghế đá, nhìn đám thực vật ngẩn người. Cô tạo nước đánh giày cho tiến sĩ, mặc dù lọc được bụi bẩn, nhưng không lọc được vi khuẩn, dưới tình huống không có lửa đun sôi, cô thật sự không dám manh động. Vừa khát lại vừa đối, ăn mì sống là lựa chọn bết bát nhất, mì giống như cát không có nước miếng làm trơn, căn bản không thể nuốt trôi.

Cô không muốn thành người thứ nhất trên thế giới ăn mì ăn liền nghẹn chết, chỉ có thể nhịn đói một đêm, chờ sáng sớm mai dị năng khôi phục, có thể gọi nước ra lần nữa rồi nói sau. Nhưng dù vậy, lượng nước cô có thể tạo ra một ngày chỉ vẻn vẹn đủ một mình cô uống, nhiều nữa thì không có. Cô phải cố gắng tăng cấp bậc dị năng, tạo ra được càng nhiều nước hơn.

Tiêu Tuấn Lâm đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, ánh mắt sáng sáng tối tối, biến đổi không ngừng. Một lát sau, anh quay đầu lại, nói với Tiểu Khâu đang dáo dác cạnh cửa sổ: "Cô tới đây."

Tiểu Khâu thụ sủng nhược kinh, vội vàng chạy ra ngoài, sung sướng hỏi: "Tiến sĩ, ngài có gì phân phó?"

Tiêu Tuấn Lâm chỉ Lâm Đạm nói: "Rót đầy nước vào bát cô ấy."

Nụ cười trên mặt Tiểu Khâu nhất thời cứng lại, qua một lúc lâu mới dẩu miệng, bất đắc dĩ đi tới bên người Lâm Đạm, rót nước vào bát cô. Lâm Đạm tuy có chút không giải thích được, nhưng vẫn lễ phép cảm ơn. Tiểu Khâu khoát tay nói một câu "không cần cảm ơn", nhưng cũng không hỏi Lâm Đạm có muốn đốt lửa đun nóng lên không. Chị Liễu Diệp rõ ràng không thích cô ta, cô mới không phản ứng cô ta đâu!

Làm xong hết thảy thứ này, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía tiến sĩ, cố ra vẻ đáng yêu nói: "Tiến sĩ, ngài còn có chuyện gì sao? Tiểu Khâu sau này phụ trách chăm sóc cuộc sống của ngài, ngài cứ việc dặn dò!"

"Tôi không cần cô chăm sóc, cô có thể đi." Tiêu Tuấn Lâm lãnh đạm mở miệng.

Tiểu Khâu lằng nhằng không muốn đi, khiến Tiêu Tuấn Lâm vô cùng không nhịn được. Anh bỗng nhiên thật sâu nhìn cô ta một cái, trong con ngươi như có ánh sáng thoáng qua, Tiểu Khâu vốn không định đi lập tức gật đầu, tung tăng mà đi rồi.

Biểu hiện của cô ta rõ ràng không có gì dị thường, nhưng Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta rất lâu. Mặc dù thời gian gia nhập tiểu đội Niết Bàn không lâu lắm, song cô thông qua cẩn thận quan sát rất hiểu biết các thành viên. Tiểu Khâu vừa ý tiến sĩ Tiêu, điều này không thể nghi ngờ, cho nên tiến sĩ Tiêu gọi cô ta đến, cô ta mới tích cực như thế. Thế nhưng, khi tiến sĩ đuổi cô ta đi, phản ứng của cô ta có chút kỳ lạ. Cô ta mới đầu rất không tình nguyện, sau đó giống như chẳng sao hết, vui vui vẻ vẻ đi luôn.

Thời điểm chịu ủy khuất cô ta sẽ theo thói quen quệt miệng, thích ai liền vây quanh người nọ hỏi tới hỏi lui, dây dưa không ngớt, đối với Liễu Diệp là vậy, đối với Niếp Đình là vậy, đối với tiến sĩ Tiêu hẳn cũng là vậy. Nhưng cô ta không hề, ngược lại bị tiến sĩ hô tới hô đi, ngoan ngoãn phải nói là giống hệt con chó, điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Tiểu Khâu.

Song, điểm khả nghi này chẳng có quan hệ gì với Lâm Đạm cả, cho nên cô chẳng qua liếc mắt nhiều thêm một chút rồi quên. Cô nhìn chằm chằm mì ăn liền trong nước lạnh, nó giờ càng khó ăn hơn.

"Tăng nhiệt độ cho nó." Tiêu Tuấn Lâm nhàn nhạt mở miệng.

Lâm Đạm sững sờ một giây mới giải thích: "Tiến sĩ Tiêu, tôi không phải dị năng giả hệ hỏa."

"Tôi dĩ nhiên biết cô không phải dị năng giả hệ hỏa," Tiêu Tuấn Lâm chỉ huyệt thái dương mình, hướng dẫn: "Động não đi, cho dù không có lửa, nước vẫn có thể tự sinh nhiệt độ."

Lâm Đạm là một học bá, Lâm Đạm có được toàn bộ trí nhớ tự nhiên cũng sở hữu lượng kiến thức cực kỳ phong phú. Hơn nữa bản thân cô rất thông minh, cơ hồ lập tức liền nghĩ tới điều gì. Cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay, ánh mắt dần dần trở nên chuyên chú.

Năm phút sau, một làn khói trắng từ hộp cơm bốc lên, nó cũng trở nên nóng phòng tay. Lâm Đạm vội vàng đặt nó lên bàn đá, đôi mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn nó, gò má càng ngày càng nhợt nhạt. Trán cô tuôn ra rất nhiều gân xanh, đây là biểu hiện dùng não quá độ, lúc nước trong hộp cơm sôi trào, cô cả người lung lay, tí nữa thì té xỉu.

Đau đớn kịch liệt giống như cây châm dài, đâm xuyên từ huyệt thái dương bên trái qua huyệt thái dương bên phải của cô, tư vị kia thật sự rất khó chịu. Thế nhưng cô vẫn rất cao hứng, cắn răng nói: "Tiến sĩ, tôi biết, lợi dụng việc khiến phân tử nước dao động với tần số cao là có thể tự sinh nhiệt, đây là nguyên lý làm nóng của lò vi sóng. Không có lửa, tôi cũng có thể có nước nóng."

"Ừ." Tiêu Tuấn Lâm nhìn cô chằm chằm, biểu tình khó lường. Một dị năng giả sơ cấp lại có thể khống chế nước tới cấp độ phân tử, điều khiển chúng dao động với tần số cao để sinh ra nhiệt, đây là loại năng lực cường hãn cỡ nào. Cô không thể tạo ra nhiều nước, nhưng tại phương diện điều khiển nước thì không một ai bằng. Cứ tiếp tục luyện tập, cô sẽ trưởng thành tới mức nào đây?

Tiêu Tuấn Lâm ánh mắt lóe lóe, nhưng một câu cũng không nói nhiều, lấy từ trong túi ra một đôi đũa được bọc kỹ, tự tiện gắp mì sợi ăn. Bát mì này làm nóng ngay trước mắt anh, quá trình rất sạch sẽ, ăn sẽ không có vấn đề.

Lâm Đạm ngẩn ngơ, sau đó nhắc nhở: "Tiến sĩ, đây là cơm tối của tôi."

"Cái đấy à," Tiêu Tuấn Lâm tùy ý hô, Tiểu Khâu như con chó nghe tiếng còi, lập tức từ trong nhà chạy ra, cười hi hi hỏi: "Tiến sĩ ngài có gì dặn dò?"

"Cô muốn ăn cái gì thì nói cho cô ta, để cô ta đi lấy." Tiêu Tuấn Lâm nhìn về phía Lâm Đạm.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm gương mặt cười tươi rực rỡ của Tiểu Khâu, từ từ nói: "Tôi muốn một hộp cơm mới, loại có thể dùng như nồi ấy, sau đó là một đôi đũa inox, một con dao nhỏ, một gói mì ăn liền, một cái bật lửa, một quả trứng gà, một miếng dăm bông, một chai nước."

Cô chăm chú nhìn vào mặt Tiểu Khâu, định tìm ra ưu tư khó nén trên mặt đối phương, nhưng Tiểu Khâu không hề thấy cô đòi hỏi nhiều, ngược lại cười hì hì.

"Còn cần gì nữa không?" Tiểu Khâu lễ phép hỏi.

"Không cần, những thứ này đủ rồi." Lâm Đạm dò xét xong, trong lòng có phỏng đoán, song không dám nhìn tiến sĩ Tiêu lâu thêm chút nào. Nhà khoa học lớn trong truyền thuyết này có bí mật tuyệt không ít hơn so với cô, không cần tùy tiện dò xét.

Tiêu Tuấn Lâm từng miếng từng miếng từ từ ăn mì, động tác rất ưu nhã.

Tiểu Khâu chạy vào phòng khách đòi lương thực từ Liễu Diệp, Liễu Diệp hỏi cô ta những thứ này làm gì, cô ta đàng hoàng nói là mang cho Lâm Đạm. Liễu Diệp rất tức giận, đang định nổi giận, Tiểu Khâu lại bổ sung: "Là tiến sĩ bảo em cho cô ta, chị Liễu Diệp tự chị nói với tiến sĩ đi."

Liễu Diệp biểu tình tỏ ra rất kinh ngạc, rút dao găm ở bên hông ra, khí thế hung hăng đi ra ngoài. Niếp Đình níu cánh tay cô ta lại, nhỏ giọng nói: "Đừng nháo loạn, cứ đưa đồ vật cho họ."

"Dựa vào cái gì?" Liễu Diệp quay đầu lại, hai mắt phun lửa.

"Dựa vào anh ta là nhà khoa học kiệt xuất của Trung Quốc, tương lai có thể chế ra vacxin chống virut zombie."

"Hừ, mọi người nghĩ anh ta quá toàn năng rồi, trên thực tế anh ta chỉ là một tên phế vật, thứ gì cũng không làm được. Năng lực của anh ta còn không bằng một phụ tá nho nhỏ! Mua danh chuộc tiếng, còn tự xem mình là tổ tông đấy à? Em cũng không nuông chiều được anh ta đến thế!" Liễu Diệp định tránh thoát khỏi tay Niếp Đình.

Niếp Đình nóng nảy, đè thấp âm lượng nói: "Em nhỏ tiếng một chút, coi chừng tiến sĩ Tiêu nghe thấy. Anh ta thu được nhiều giải thưởng lớn trên quốc tế như thế, làm sao có thể không có tí bản lĩnh nào? Anh bất kể em tồn tại thành kiến thế nào về anh ta, nhưng em phải nhịn! Em đừng quên, chỉ cần mang anh ta tới căn cứ, chúng ta có thể đổi mười tấn lương thực!"

Liễu Diệp lúc này mới nhớ tới ba nhiệm vụ do quân đội thông báo, không thể không nhịn cơn tức lại. Đúng vậy, nể mặt lương thực, cho dù cô ta khinh thường Tiêu Tuấn Lâm tới mức nào đi chăng nữa, cũng phải phục vụ anh cho tốt, ai bảo mọi người rất mù quáng với thực lực của anh cơ chứ! Tựa hồ nghĩ tới cái gì, cô ta quay đầu nhìn Mã Trạch một cái, ánh mắt lóe lên.

"Chị Liễu Diệp, mau đưa đồ cho em đi, tiến sĩ còn đang chờ đấy." Tiểu Khâu thúc giục.

Liễu Diệp lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bỏ đồ Lâm Đạm muốn vào một cái thùng nhựa sạch sẽ, để Tiểu Khâu mang sang.

"Tiến sĩ, đây là đồ ngài muốn, ngài còn gì dặn dò sao?" Tiểu Khâu lon ta lon ton chạy tới.

"Để xuống, cô có thể đi rồi." Tiêu Tuấn Lâm phất tay một cái, cô ta liền giật mình quay người đi, so với chó còn nghe lời hơn.

Trên thực tế, ngũ giác của Lâm Đạm và Tiêu Tuấn Lâm vượt qua người thường quá nhiều, đã sớm nghe được đoạn đối thoại giữa Niếp Đình và Liễu Diệp, song tính cách họ đều thuộc kiểu ẩn sâu không lọt, chưa từng viết suy nghĩ lên mặt. Lâm Đạm nhổ mấy cây cải xanh trong vườn, dùng nước Tiểu Khâu đưa tới rửa sạch sẽ, lọc chất bẩn xong lại đổ lại vào chai dùng sau, sau đó nhặt rau cải ném vào hộp cơm, phía trên đệm một miếng dăm bông, bóc trứng gà, dùng nước lạnh ngâm.

Cô lần nữa phát động tinh thần lực, để phân tử nước dao động với tần số cao, năm phút sau đã thở hổn hển như trâu, đầu đau nhức.

Tiêu Tuấn Lâm đã sớm ăn xong mì sợi, đang híp mắt nhìn cô: "Hấp thu mấy viên tinh hạch này, cô sẽ cảm thấy khá hơn." Anh lấy ra một viên tinh hạch sơ cấp trong suốt trong túi.

Lâm Đạm khó chịu sắp ói, nhưng vẫn nhận lấy tinh hạch, điều động một tia tinh thần lực cuối cùng rút ra năng lượng bên trong. Chỉ trong thời gian nháy mắt, tinh hạch trong lòng bàn tay biến mất, tựa như sát nhập vào cơ thể cô. Cùng lúc đó, một chất khí mát mẻ được cô đưa vào trong đầu, chậm rãi bổ sung tinh thần lực gần như khô khốc của cô.

Mọi người đều biết, năng lượng ẩn chứa trong tinh hạch sơ cấp là ít nhất, một khi vượt qua ngưỡng cửa sơ cấp, tiến lên cấp một, cấp hai, thậm chí cấp cao hơn, dị năng giả sẽ không hấp thu tinh hạch sơ cấp nữa, bởi vì nó không còn tí tác dụng tu luyện nào với họ.

Nhưng bây giờ, Lâm Đạm hoảng sợ phát hiện, hóa ra tinh hạch sơ cấp chẳng những bao hàm năng lượng tinh thuần, có thể cung cấp cho bất kỳ dị năng giả thuộc tính gì hấp thu, mà còn tăng cường tinh thần lực của dị năng giả. Chẳng qua tác dụng này rất không rõ ràng, trừ phi người sở hữu tinh thần lực đặc biệt cường hãn, cảm giác đặc biệt bén nhạy, mới có thể phát giác. Nhưng loại người này đã ít lại càng ít, sợ rằng một trăm ngàn người cũng không có lấy một người, cho nên chỗ đặc thù của tinh hạch sơ cấp đến bây giờ còn chưa có ai phát hiện.

Nếu như một mực hấp thu tinh hạch sơ cấp, dù tăng cấp lên cấp độ cao hơn cũng không dừng lại, thì tinh thần lực của dị năng giả sẽ tăng lên rất lớn. Cũng không ai biết, cái gọi là "dị năng" thật ra bao hàm hai loại năng lượng, một là nguyên tố lực, hai là tinh thần lực. Tinh thần lực là nắm trong tay cơ sở của nguyên tố, hấp thu số lớn tinh hạch sơ cấp là có thể có cơ sở này, nó không những không phải rác rưởi, mà là tài nguyên cực kỳ quý báu!

Mà tiến sĩ Tiêu trước mắt đây, hiển nhiên đã hiểu rõ hết thảy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 499

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.