Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (6)

Phiên bản Dịch · 2325 chữ

Chương 306: Ai nói tôi là loại con gái hám giàu (6)

Hàn Húc đứng yên dưới nhà trọ của Lâm Đạm thật lâu, từ hoàng hôn đến tối mịt, từ tối mịt tới tờ mờ sáng, Lâm Đạm từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện. Suy nghĩ sôi trào của anh dần lắng đọng xuống, anh tới quán ăn gần đó ăn bữa sáng, đợi hơn nửa tiếng, lúc này mới bước chân trầm trọng rời đi.

Ba ngày sau, tin tức con trai độc nhất của Uông Triệu Khôn chết bị báo chí đưa tin, không đợi bộ phận quan hệ xã hội của Điện khí Thụy Phong kịp thời phản ứng, hạng mục nhiên liệu ô tô họ mới đầu tư tại Mỹ bị chính phủ niêm phong kiểm tra dây truyền sản xuất, bị một công ty ô tô khác kiện ra tòa với tội xâm phạm bản quyền, có thể đối mặt với tiền phạt lên tới một tỉ đô la Mỹ.

Tin tức truyền về trong nước, giá cổ phiếu của Thụy Phong giảm mạnh, Uông Triệu Khôn bận bịu tìm con, không có thời gian xử lý chuyện công, tận đến khi tới hạn trả ba tỉ tiền vay, ngân hàng đòi Thụy Phong sớm ngày trả tiền, cùng với phần tiền lãi đã ghi trong hợp đồng cho vay. Những ngân hàng khác cũng rối rít thúc giục, vốn đầu tư dư dả của Thụy Phong bỗng bị gãy.

Để một đế quốc kinh doanh sụp đổ mất thời gian bao lâu? Điện khí Thụy Phong dùng hiện thực tàn khốc nói cho bạn biết, chỉ cần ba ngày! Ba ngày sau, Thụy Phong vốn tài sản hơn chục tỉ đã không trả nổi nợ, kế cận bên bờ phá sản. Các cổ đông lớn chặn Uông Triệu Khôn trong phòng làm việc, yêu cầu ông mau nghĩ ra biện pháp giải quyết, nếu không thì phải hướng tòa án xin phá sản.

Uông Triệu Khôn gấp tới độ trắng tóc, nhưng không nghĩ ra được cách nào. Thụy Phong gặp phải tai nạn này không phải do thiên tai mà là do nhân họa, chỉ cần Tăng Trấn Uyên không dừng tay, Thụy Phong không có cơ hội cải tử hồi sinh. So sánh với tài phiệt Tăng thị kích thước khổng lồ, Điện khí Thụy Phong nho nhỏ thật sự không chịu nổi một kích.

---

Lâm Đạm và các thầy giáo dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chậu hoa trên bàn thí nghiệm, cánh hoa trắng như tuyết giãn ra một tầng rồi một tầng, hương thơm nồng quanh quẩn bên chóp mũi, khiến người ta chìm đắm.

Lâm Đạm lấy di động, quay lại quá trình hoa nở, sau đó nói với một trợ lý: "Tốt lắm, có thể tắt đèn rồi." Phòng thí nghiệm rơi vào bóng tối, song đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ lại dần dần tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, ánh sáng kia yếu ớt, nhấp nháy, giống như từng hạt bụi lơ lửng trong đêm, vừa như nước chảy vừa như sương mù, đẹp đến không thật.

Nếu không phải tự tay bồi dưỡng, tận mắt nhìn thấy, không có ai tin trên thế giới lại tồn tại đóa hoa đẹp như thế. Nó như một giấc mộng, chỉ xuất hiện lúc đêm thâu.

Tất cả mọi người đều nín thở, e sợ phá hỏng giấc mộng này, duy chỉ có Lâm Đạm cầm di động nghiêm túc quay video, sau đó phân phó: "Bật đèn đi."

Không ai đáp lại cô, cũng không ai đi lại, bọn họ sợ tiếng bước chân sẽ quấy rầy đóa hoa này, khiến nó thu lại cánh hoa mỹ miều. Lâm Đạm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi tới bật công tắc trên tường. Ánh đèn che đi luồng sáng nhạt từ đóa hoa, mọi người đồng loạt than thở, ánh mắt mang theo khiển trách.

Lâm Đạm nói với người xuất hiện trên màn hình di động: "Giáo sư Smith, đây chính là thành quả thí nghiệm mới nhất của em, thầy có hứng thú thì em sẽ mang nó tới Mỹ."

"Oh my God, đóa hoa này quá đẹp! Đạm, em nhất định phải mang nó đến! Thủ tục tương quan bên thầy sẽ làm xong giúp em! Thân ái, thầy hi vọng mình có một cỗ máy thời gian, có thể nhảy đến ba tháng sau để gặp em!"

"Em cũng vậy, giờ em còn cần hoàn thiện báo cáo thí nghiệm, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp nhé, chúc thầy một ngày tốt lành."

Mấy thầy giáo khác lập tức tắt đèn, bĩu môi: "Sang phòng cách vách viết báo cáo của em đi, đừng quấy rầy các thầy ngắm hoa."

Lâm Đạm dở khóc dở cười, chỉ đành mang trợ lý vẫn lưu luyến không thôi rời đi. Cô ghi mấy số liệu thí nghiệm mới nhận được vào luận văn, sửa đổi một chút, rốt cuộc kịp hoàn thành giai đoạn ba trước trời tối. Cô đã ở trong phòng thí nghiệm liên tục một tuần lễ, ăn uống đều ở trong này, làn da vốn trắng giờ càng trắng đến trong suốt. Khi cô đi dưới ánh mặt trời, trợ lý của cô ngốc ngốc nhìn cô, thủ thỉ: "Chị ơi, em thấy chị giống đóa hoa lúc nãy lắm ấy, chị cũng sáng lên."

"Em làm thí nghiệm đến tẩu hỏa nhập ma rồi hả?" Lâm Đạm cười khẽ.

Hai người từ từ đi tới canteen, dọc đường có không ít người quan sát Lâm Đạm, ánh mắt hoặc thương hại, hoặc cười trên sự đau khổ của người khác.

"Sao bọn họ đều nhìn chị thế chị?" Trợ lý mặt đầy nghi ngờ.

"Kệ cho bọn họ nhìn." Lâm Đạm dửng dưng nói.

Từ ngày Uông Tuấn chủ động nói lời chia tay, cô một mực sống trong bầu không khí ung dung thoải mái. Có lẽ trong mắt người khác, có thể tìm được bạn trai ưu tú như Uông Tuấn là may mắn của cô, nhưng chỉ chính cô biết, đó không gọi là may mắn, mà gọi là ràng buộc. Cô bị đạo đức và trách nhiệm của mình ràng buộc, chỉ cần một ngày Uông Tuấn không nói chia tay, cô một ngày không có được sự giải thoát. Nhưng cô vạn vạn không ngờ tới hạnh phúc sẽ đến nhanh thế, ngay đêm đó cô liền về phòng thí nghiệm, chuẩn bị dùng những thí nghiệm thú vị chiêu đãi mình một phen. Bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đều không cách nào phá hỏng tâm tình tốt của cô bây giờ, trừ phi Uông Tuấn đến đòi gương vỡ lại lành.

Thấy tư thái ung dung thích ý của Lâm Đạm, mấy nữ sinh đi tới, châm chọc nói: "Lâm Đạm, cô còn cười được à? Uông Tuấn chết rồi cô biết không?"

Lâm Đạm đột nhiên quay đầu, trầm giọng nói: "Uông Tuấn chết?" Điều đầu tiên cô nghĩ tới không phải nguyên nhân cái chết của đối phương, mà là mẹ Dao nên làm sao bây giờ. Dì có bệnh trong người, có thể chịu được tin dữ này sao? Cô lập tức cầm điện thoại ra định nhắn weixin cho mẹ Dao, nhưng kịp thời dừng lại được.

Ngộ nhỡ mẹ Dao không biết tin này, mà cô chủ động nhắc tới thì chẳng phải hại mẹ Dao sao? Không được, cô không thể hỏi trực tiếp, phải tới bệnh viện nhìn một chút. Nhưng lúc qua lại cùng nguyên chủ mẹ Dao hết sức chú trọng riêng tư, cho tới giờ không hề nhắc tới địa chỉ hay đăng hình của mình, chỉ trò chuyện một vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường ngày mà thôi, giờ phút quan trọng thế này cô đi hỏi ai bây giờ?

Biểu tình Lâm Đạm càng ngày càng ngưng trọng, mấy nữ sinh muốn xem cô bị bêu xấu rốt cuộc vui vẻ, tiếp tục nói: "Cô quả nhiên không biết sao? Thế cô có biết Uông Tuấn tự sát vì tình cùng người khác không?"

Lâm Đạm hoàn toàn không nghe mấy người này nói chuyện, chẳng qua không ngừng lướt lịch sử trò chuyện của nguyên chủ và mẹ Dao, định tìm một manh mối nào đó có tác dụng. Thẳng đến lúc này cô mới phát hiện, mẹ Dao lại gửi vào ngân hàng của mình hai chục nghìn tệ, để thời điểm cuối năm cô có tiền mua thêm chút quần áo và sản phẩm dinh dưỡng.

Lâm Đạm hốc mắt ươn ướt, cõi lòng bủn rủn.

Nhiều nữ sinh hơn xúm lại, tranh nhau kể rõ nguyên nhân cái chết của Uông Tuấn, lời nói càng lúc càng khiêu khích, muốn xem cô nổi điên. Lâm Đạm dáng dấp quá đẹp, người theo đuổi quá nhiều, còn là bạn gái mà nam thần Uông Tuấn đích thân thừa nhận, nữ sinh ghen tị cô nhiều vô cùng. Thời điểm Lâm Đạm phong quang mọi người không có cách nào, khi cô mất đi chỗ dựa, tự dưng sẽ có người bỏ đá xuống giếng. Hiện tại đang là giờ cơm, trong canteen người đến kẻ đi, vai sát vai, người xem náo nhiệt bao quanh cô tận ba vòng.

Một nữ sinh cùng lớp với Uông Tuấn nói: "Thật ra cậu ấy đã sớm ở bên Âu Dương Tuyết rồi!"

Một nữ sinh khác phụ họa: "Đúng vậy, Âu Dương Tuyết vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế to lớn, cô so với cô ấy thì là cái thá gì? Uông Tuấn ngay cả chết cũng muốn chết cùng một chỗ với cô ấy."

"Cô cũng đừng tổn thương quá, sợ gì không tìm được bạn trai tốt hơn Uông Tuấn chứ nhỉ?"

"Đi nơi nào tìm được bạn trai tốt hơn Uông Tuấn? Cậu đừng làm khó dễ đàn em người ta thế."

Vô số âm thanh ác ý đập vào màng nhĩ Lâm Đạm, khiến cô hết sức phiền não. Cô tắt khung trò chuyện weixin đi, đang chuẩn bị xuyên qua đám người, lại bị một bàn tay vững vàng nắm lấy.

"Các người nói đủ chưa? Uông Tuán đã chết, các người cũng tích chút khẩu đức đi!" Gương mặt tuấn mỹ vô cùng của Hàn Húc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Mọi người không thể không im lặng, biểu tình ngượng ngùng. Hàn Húc lúc này mới kéo Lâm Đạm từng bước từng bước đi ra khỏi đám đông, tới một chỗ yên tĩnh. Mới mấy ngày anh đã gầy hẳn một vòng lớn, đáy mắt lộ ra vẻ ủ dột: "Ngày đó tôi vốn định tới nói cho em, tôi chờ dưới nhà em rất lâu, nhưng em một mực không xuất hiện..."

Lâm Đạm mở web lướt tin tức, rất nhanh thấy được bài viết liên quan, nhíu mày nói: "Uông Tuấn tự sát? Không thể nào, anh ấy không phải loại người không chịu nổi áp lực như thế."

Hàn Húc lắc đầu nói: "Người cậu ấy đắc tội là Tăng Trấn Uyên, đây không phải vấn đề có áp lực không, mà là có bình yên thoát thân nổi không. Tăng Trấn Uyên là thủ lĩnh người Hoa tại Mỹ, lấy cờ bạc lập nghiệp, mấy năm gần đây tẩy trắng, thế lực còn lớn hơn so với trước. Người từng đắc tội hắn ta đều biến mất, không có ngoại lệ. Điện khí Thụy Phong xin phá sản, bên trong không thiếu bút tích của Tăng Trấn Uyên."

"Chuyện này liên quan gì tới Tăng Trấn Uyên?" Tin tức nói con trai độc nhất của Uông Triệu Khôn tự sát vì tình cùng một cô gái người Mỹ gốc Hoa, không có phóng viên nào dám tiết lộ thân phân thật của thiếu nữ, cho nên Lâm Đạm cũng không hiểu Tăng Trấn Uyên từ đâu nhô ra.

Hàn Húc cắn răng, tựa hồ có chút khó mở miệng.

Lâm Đạm lập tức hiểu: "Âu Dương Tuyết từng là bạn gái Tăng Trần Uyên?"

"Đúng vậy." Hàn Húc khó khăn nặn ra hai chữ. Anh từng rất xem thường Lâm Đạm, nhưng giờ đây, anh cảm thấy trước mặt Lâm Đạm bản thân mình không ngóc đầu lên được.

Khó trách Uông Tuấn đột nhiên muốn chia tay với mình, hóa ra là có niềm vui mới. Lâm Đạm bừng tỉnh hiểu ra, nội tâm vừa không thấy tức giận, vừa chẳng có chút nào bi thương, cô chỉ lo lắng mẹ Dao có chịu nổi đả kích liên tiếp hay không. Cô thở dài, từ từ nói: "Anh và Uông Tuấn là bạn thân từ nhỏ, cho nên anh biết dì Tiết đang dưỡng bệnh ở bệnh viện nào không? Anh có thể mang em đi thăm dì được không?"

Trong tưởng tượng của Hàn Húc, Lâm Đạm sau khi biết được chân tướng có lẽ sẽ bi thương vì cái chết của bạn tốt; có lẽ sẽ mờ mịt về tiền đồ của mình; sâu hơn nữa có lẽ còn nổi điên mắng bạn tốt mê gái lạm tình, sau đó khó chịu cực độ. Anh duy chỉ không nghĩ tới cô sẽ tỉnh táo như thế, trong mắt trừ chút lo âu, không có ưu tư hay biến hóa gì khác.

Cho nên nói cô ấy thực ra không yêu thương bạn tốt? Ở bên bạn tốt chỉ vì tiền và tiếp cận mình? Hàn Húc cảm thấy lòng nguội lạnh, vì vậy quả quyết từ chối lời khẩn cầu của cô. Anh sờ không ra mục đích Lâm Đạm gặp dì Tiết, nhỡ đâu cô nói cái gì kích thích bệnh tim dì Tiết phát tác, ai đến gánh trách nhiệm?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 562

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.