Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (7)

Phiên bản Dịch · 2385 chữ

Chương 307: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (7)

Bị Hàn Húc từ chối, Lâm Đạm không hề thấy bất ngờ. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ không đưa một người không rõ mục đích tới gặp mặt cha mẹ bạn tốt. Huống chi, cô cũng không định kể ra mối liên hệ sâu xa giữa mình và mẹ Dao.

Bây giờ nói chuyện này có nghĩa gì không? Để mẹ Dao biết cô gái mình tài trợ là bạn gái của con trai, nhưng con trai quay đầu tự sát vì tình với một cô gái khác, dì sẽ nghĩ thế nào? Những chuyện này ngoài việc tăng gánh nặng trong lòng dì ra, không có tác dụng tích cực nào khác.

Cho nên, Lâm Đạm dứt khoát không nói gì nữa, chỉ bất đắc dĩ nhìn Hàn Húc một cái, xoay người rời đi.

Hàn Húc đứng tại chỗ chăm chăm nhìn bóng lưng cô, trong mắt đầy nghi ngờ. Bạn trai chết cô chẳng bi thương, cũng không tức giận, chỉ quan tâm đến dì Tiết, anh hoàn toàn không hiểu nổi cô nghĩ gì nữa.

Trên đường về nhà trọ, Lâm Đạm gửi cho mẹ Dao mấy tin hỏi thăm sức khỏe thông thường. Mẹ Dao dưỡng bệnh tại bệnh viện hàng năm, cuộc sống rất khô khan, nên tốc độ trả lời tin nhắn cực nhanh. Dì rất thích cùng cô gái nhỏ trò chuyện về những điều lý thú, những phiền não hay vài chuyện khó khăn nhỏ trong cuộc sống. Hai người có lúc có thể trò chuyện lâu ấy tiếng, mặc dù chưa từng gặp mặt, cảm tình chẳng khác nào mẹ con ruột.

Nhưng bây giờ, mẹ Dao luôn trả lời tin nhắn ngay lại không có phản ứng gì, Lâm Đạm nhìn màn hình di động, chân mày càng nhíu càng chặt. Cô thử gọi vào số mẹ Dao, đầu kia thông báo tắt máy, chuyện này thực sự rất hiếm thấy.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện? Lâm Đạm biểu tình ngưng trọng ngẫm nghĩ, sau đó lật hết lịch sử trò chuyện giữa nguyên chủ và mẹ Dao ra, lướt lên trên mãi. Nếu Hàn Húc không muốn nói cho cô bệnh viện ở đâu, thì tự cô đi tìm vậy. Đầu tiên cô có thể xác định, mẹ Dao ở Bắc Kinh, bởi vì dì từng kể, chồng và con trai dì đến thăm rất tiện, lái xe một tiếng là đến.

Cô lập tức lấy bản đồ Bắc Kinh ra, lấy nhà họ Uông làm trung tâm, dùng bút đỏ khoanh tròn bán kính một trăm cây số.

Tiếp đó, nhà họ Uông giàu có, viện an dưỡng sắp xếp cho mẹ Dao dưỡng bệnh chắc chắn rất đắt đỏ, cho nên mấy bệnh viện nhỏ có thể loại trừ, còn dư lại mới là mục tiêu. Viện an dưỡng cũng không phải cơ cấu thường thấy, trong một khu vực chỉ có tám, chín cái là nhiều, Lâm Đạm vừa nhìn bản đồ vừa dò baidu, đánh dấu những nơi có khả năng.

Cuối cùng, mẹ Dao từng nói, sau khi cơm nước xong dì thích tới hồ nhân tạo dạo một phòng, hoặc tới ngọn núi phía sau xem phong cảnh. Có hồ có núi, viện an dưỡng như thế rất thưa thớt, Lâm Đạm nhìn chằm chằm một điểm nhỏ trên bản đồ, từ từ dùng bút đỏ vẽ một vòng tròn, thì thầm: "Tìm được rồi."

Hôm sau, cô sáu giờ thức dậy rửa mặt, bảy giờ lên xe điện ngầm, bảy rưỡi ngồi ô tô lên đường cao tốc, tám rưỡi đã đứng trước một viện an dưỡng tọa lạc trên ngọn núi non xanh nước biếc. Cô dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu nhã, giọng điệu ôn hòa lễ độ, hỏi lễ tân một chút là biết được số phòng của Tiết Dao.

Song khi cô bước ra khỏi thang máy, ra tầng cao nhất, thì thấy Hàn Húc đứng cuối hành lang, vẻ mặt mệt mỏi sa sút tinh thần. Mái tóc luôn được xử lý kỹ càng hôm nay rất xốc xếch, anh lưng dựa tường, tay kẹp điếu thuốc lá, mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.

Nơi này cấm hút thuốc, cho nên anh cũng không đốt, chỉ mượn động tác này giảm bớt lo âu trong nội tâm.

"Hàn Húc." Lâm Đạm từ từ đi tới bên người anh.

"Lâm Đạm, sao em lại ở đây?" Hàn Húc ngây ngẩn.

Lâm Đạm cũng không trả lời, chỉ xoay người nhìn về căn phòng đối diện. Cửa phòng nửa mở, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, trên người nối với kha khá máy trị liệu, mu bàn tay còn cắm ống truyền nước. Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đè thấp giọng hỏi bác sĩ: "Tôi đã dặn mọi người đừng kể chuyện cho bà ấy rồi mà? Tại sao bà ấy vẫn chịu đả kích?"

Bác sĩ cũng không biết làm sao: "Chúng tôi đã tận lực nói dối rồi, còn thu cả di động, nhưng bà ấy bảo cô bé bà ấy tài trợ mấy ngày nay chưa nhắn tin cho bà ấy, bà ấy không yên tâm, muốn mượn di động gọi điện cho cô bé kia. Bà Từ ở phòng bên không nghĩ nhiều như thế, đưa di động cho bà ấy mượn, chẳng ngờ màn hình vừa vặn đang xem tin tức của cậu nhà, bà ấy nhìn một cái liền bất tỉnh. Ngài Uông, là do chúng tôi không làm tròn bổn phận, thật sự rất xin lỗi."

Uông Triệu Khôn hốc mắt đỏ bừng nhìn vợ mình trên giường bệnh, thật sự muốn khóc cũng không khóc nổi nữa. Ông không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cứ như chỉ trong một tối trời đã sập vậy.

Lâm Đạm cảm thấy tim hơi nhói đau. Cô không nghĩ tới việc dì Tiết phát bệnh có liên quan tới mình. Nếu không phải do cô không thấy tin nhắn chuyển tiền mà trả lời ngay, dì Tiết sẽ không biết được tin dữ. Chỉ cần gạt dì một chút, bảo Uông Tuấn ra nước ngoài chẳng hạn, thân thể dì sẽ không bị tàn phá như thế.

Lâm Đạm kìm lòng không đậu đi về trước mấy bước, Hàn Húc vội kéo cô lại, sợ cô làm mọi thứ rắc rối thêm, Uông Triệu Khôn đã chú ý tới có người lạ đến.

"Xin hỏi cháu là?" Ông cố nén đau thương hỏi.

"Em ấy là bạn của cháu."

"Cháu là bạn của học trưởng Hàn."

Hai người không hề thương lượng trước, lại đồng thời nói ra lời này.

Hàn Húc kinh ngạc nhìn Lâm Đạm, hoàn toàn không ngờ cô không hề nói chữ nào về thân phận của mình. Cô có lý do để hận Uông Tuấn, có lý do để đòi công bằng cho mình, chỉ cần cô nói một câu "Cháu mới là bạn gái chính thức của Uông Tuấn", nhà họ Uông nhất định đã loạn càng thêm loạn. Thậm chí, cô có thể tung tin cho bên truyền thông, khiến Uông Tuấn chết cũng không yên. Một người con gái bị phản bội và tổn thương sâu sắc có làm ra chuyện điên cuồng gì cũng có thể hiểu được.

Nhưng cô không nói gì, thật sự chỉ là tới thăm dì Tiết, chuyện này khiến Hàn Húc lâm vào mông lung. Anh càng ngày càng không hiểu Lâm Đạm nữa...

Lâm Đạm khom người nói: "Cháu chào chú Uông, học trưởng Uông Tuấn bình thường rất hay quan tâm đến cháu, cháu nghĩ mình nên đến thăm dì Tiết một chút. Dì thế nào rồi, có phải phát bệnh không ạ?" Cô vừa nói chuyện vừa đi đến trước giường, cầm một tay Tiết Dao lên rất tự nhiên. Mạch tượng yếu ớt khiến cô giật mình không nhẹ, trước đó, cô chưa từng ngờ tới thân thể dì Tiết lại tệ hại tới mức này, nếu bị kích thích thêm mấy lần nữa, dì có mở mắt được ra không cũng là ẩn số.

Lâm Đạm theo bản năng lục lọi trong đầu mình các cách chữa bệnh tim bẩm sinh, nhưng bi ai phát hiện, cho dù cô có đơn thuốc, các vị thuốc đều đã tuyệt tích tại thế giới này. Hi vọng đang ở trước mắt, lại hư ảo vô cùng, không thể bắt lấy.

Lúc buông tay Tiết Dao, đầu ngón tay Lâm Đạm lạnh lẽo, hốc mắt cũng không nhịn được đỏ lên.

Hàn Húc gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, kinh ngạc phát hiện đau thương của cô không phải giả, cô thực sự vì dì Tiết bệnh nặng mà thấy khổ sở, vì sao chứ?

Uông Triệu Khôn thì không nghĩ nhiều như thế, chân thành cảm ơn hai người đã quan tâm. Vợ bệnh nặng, con trai sống chết không rõ, công ty tràn ngập nguy cơ, ông bây giờ không có tinh thần sức lực đâu mà tiếp khách, khi nói chuyện lúc thì lơ đãng không đáp, lúc thì đỏ mắt, tỏ ra vô cùng tiều tụy.

Lâm Đạm và Hàn Húc vô cùng thông cảm với ông, ngồi mấy phút liền chào tạm biệt.

Uông Triệu Khôn tỏ ra rất xin lỗi, đưa hai người đến bãi đỗ xe, sau đó đứng ở cửa thang máy, hai mắt mờ mịt nhìn phương xa, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Lúc sắp lên xe, mấy nhân viên y tế đi ngang qua hai người, chỉ Uông Triệu Khôn rồi nhỏ giọng nghị luận: "Nhìn kìa, đó là tổng giám đốc Điện khí Thụy Phong đấy, con trai ông ta tự sát, vợ thì bị kích thích tí thì chết, công ty cũng phá sản rồi."

"Thảm thế á!"

"Còn thảm hơn thế nữa kìa. Nghe nói toàn bộ tài sản của ông ta bị ngân hàng niêm phong, cơ bản không có tiền nằm viện. Viện trưởng khuyên ông ta nên đón vợ về đi, đừng ở đây nữa."

"Vợ ông ấy ở phòng VIP trên tầng cao nhất đúng không? Tiền nằm viện mỗi tháng là hai trăm tám mươi nghìn, còn chưa tính tiền chữa bệnh rồi thuốc thang, người bình thường đúng là không gánh nổi. Nhưng không đợi ở đây, vợ ông ấy có thể đi đâu? Bệnh bà ấy hình như rất nghiêm trọng, bác sĩ bảo cứ ngủ có khi ngủ chết luôn, cho nên tối nào ngủ cũng phải gắn máy theo dõi nhịp tim, còn cần nhân viên y tế lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Nhà họ khẳng định không có điều kiện chữa bệnh như trong viện, nguy hiểm với bệnh nhân lắm."

"Nguy hiểm cũng có cách nào đâu, viện an dưỡng của chúng ta đâu phải cơ quan từ thiện."

Mấy người đi qua, Lâm Đạm vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng họ, ánh mắt sáng sáng tối tối, biến ảo mấy lần.

Hàn Húc nhìn chú Uông một cái thật sâu, lúc này mới lái xe đi, hai người suốt dọc đường không nói một lời, đến cửa trường học thì mỗi người một ngả.

Lâm Đạm về đến nhà liền lấy hợp đồng thuê nhà trọ ra, phát hiện điều khoản khá thoáng, cô muốn trả phòng lúc nào cũng được, còn có thể lấy về tiền thuê thừa và tiền thế chấp, quần áo, đồ trang sức và túi xách trong tủ quần áo có thể bán được không ít tiền, tổng cộng lại phải đến mấy trăm nghìn.

Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho chủ nhà, thì biết được một tin tức khiến cô khiếp sợ, hóa ra nhà trọ này không phải thuê, mà là Uông Tuấn mua cho nguyên chủ, trả tiền hoàn toàn, tên nhà cũng là tên nguyên chủ, sợ nguyên chủ có gánh nặng nên gạt cô. Nói cách khác, nguyên chủ còn chưa tốt nghiệp đã có bất động sản giá trị hơn năm triệu.

Lâm Đạm không khỏi thay đổi cái nhìn về Uông Tuấn. Hóa ra không phải y mê gái lạm tình, ngược lại, thái độ đối đãi với mỗi đoạn tình cảm của y đều rất chân thành, cho nên mới cho đi không oán không hối như thế. Nhưng, giống như những món đồ chơi y cất trong căn phòng nọ, y sẽ không ngừng thích một thứ mới, chờ nhiệt tình nguội rồi liền cất đi, quay đầu thích một thứ khác. Trái tim của y bác ái như biển khơi vậy.

Lâm Đạm nhìn căn nhà xa hoa mà lắc đầu cười khổ, sau đó mới ý thức được giấy tờ bất động sản không nằm trong tay mình. Cô thoáng suy nghĩ một chút là đoán được mạch não của Uông Tuấn, ngay sau đó gọi điện tới phòng 606: "Alo, xin hỏi Hàn Húc có đó không?"

"Anh Hàn không có ở đây." Đầu kia không kiên nhẫn nói: "Cô gọi vào di động cậu ấy đi."

"Tôi không có số di động anh ấy. Tôi là Lâm Đạm, phiền anh gọi điện thoại cho anh ấy, nói rằng tôi có việc tìm anh ấy gấp, để anh ấy gọi lại cho tôi được không? Số của tôi là 139XXXXXXXX."

Biết được Lâm Đạm gọi tới, đầu kia trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Cô chờ."

Mười phút sau, Lâm Đạm nhận được điện thoại của Hàn Húc, anh há mồm liền hỏi: "Em tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Đạm đi thẳng vào vấn đề: "Uông Tuấn có phải để giấy tờ nhà của em ở chỗ anh không? Phiền anh mang đến cho em được không?"

"Em định làm gì?" Trong chất giọng trầm thấp của Hàn Húc rõ ràng có ý chất vấn.

"Em phải bán nhà đi." Lâm Đạm không giấu giếm chút nào.

Hàn Húc rất lâu không lên tiếng, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Lát nữa tôi sẽ mang giấy tờ bất động sản tới."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 551

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.