Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (8)

Phiên bản Dịch · 2355 chữ

Chương 308: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (308)

Đây là lần đầu Hàn Húc lấy giấy tờ bất động sản ra, anh nhìn chằm chằm tên chủ nhà rất lâu, bắp thịt trên người căng chặt, dường như đang ẩn nhẫn gì đó.

Tiền Lực bất an hỏi: "Anh Hàn, ông sao rồi?"

Hàn Húc thu giấy bất động sản vào, lắc đầu nói: "Không có gì." Anh mở cửa chuẩn bị đi, Chu Đạt bỗng đuổi theo, chất vấn: "Ông cầm giấy bất động sản của Uông Tuấn làm gì?"

Cậu ta sớm biết Uông Tuấn tiêu năm triệu mua nhà cho Lâm Đạm, nói không ghen tị là giả. Nhiều tiền như thế, có người phấn đấu cả đời cũng không kiếm được, mà Lâm Đạm chỉ cần lên giường nằm một cái là có được dễ dàng, không công bằng biết bao nhiêu? Hiện tại thấy Hàn Húc tùy tiện động vào tài sản của Uông Tuấn, cậu ta tự nhiên sẽ nghĩ lệch, dù gì thì người đã chết, căn nhà này Uông Tuấn mua mà giấu giếm người nhà, ai lấy được thì là của người đó, thật dễ dàng đúng không?

Hàn Húc lười phản ứng cậu ta, đi thẳng.

Chu Đạt nhịn không được mắng một câu thô tục. Tiền Lực khuyên nhủ: "Ông đừng hỏi, đằng nào anh Hàn chẳng tham đồ của Uông Tuấn đâu. Công ty trò chơi của anh Hàn làm ăn rất khá, mỗi tháng thu nhập mấy triệu, nhà còn có tiền hơn Uông Tuấn, không đến mức làm vậy đâu."

"Biết người biết mặt không biết lòng, ai mà chắc được? Ngộ nhỡ công ty thua lỗ, cậu ta muốn bổ khuyết vào thì sao?"

Bất kể thế nào, Hàn Húc vẫn mang giấy tờ bất động sản tới nhà Lâm Đạm. Anh đã từng lái xe đưa Uông Tuấn tới đó một lần, nhưng không vào, bây giờ phải dựa theo địa chỉ ghi trên giấy tờ tìm tới. Lâm Đạm ra mở cửa, ôn hòa nói: "Mời vào, trong nhà hơi loạn, anh đừng để ý. Anh muốn uống trà hay nước lọc?"

Hàn Húc nhìn hộp giấy đầy đất, trầm giọng nói: "Em muốn dọn nhà? Nhanh như vậy? Em thiếu tiền à?" Sau đó anh bỗng ý thức được, Lâm Đạm trúng tuyển vào Harvard, mấy năm tiếp theo cô sẽ sang Mỹ sống, có khả năng vĩnh viễn không quay về, cô dĩ nhiên thiếu tiền. Chỉ cần bán nhà, cuộc sống của cô tại Mỹ sẽ tốt hơn.

"Đúng, em trước mắt rất cần tiền. Lá trà em cất đi rồi, anh uống tạm nước lọc vậy." Lâm Đạm rót một cốc nước cho Hàn Húc, sau đó thu dọn đồ đạc. Cô gom tất cả quần áo túi xách vật phẩm xa xỉ lại, chuẩn bị mang tới chợ đồ cũ của trường bán. Bán online đương nhiên thuận tiện hơn, nhưng cần phí nhiều thời gian để gói hàng, gửi qua bưu điện, rất lằng nhằng rắc rối, không bằng bán trực tiếp cho các nữ sinh viên trong trường đại học. Điều kiện kinh tế của các sinh viên nữ khá túng thiếu, có xu hướng mua đồ second-hand.

Cô chụp hình ảnh đồ muốn bán rồi đăng lên weibo, tin tức khuếch tán rất nhanh, không ít người lộ ý muốn mua.

Hàn Húc nhìn chằm chằm từng cử chỉ hành động của cô, nhịn tính tình khuyên nhủ: "Căn nhà này có giá trị không gian lớn, tôi đề nghị em đừng bán vội." Đây là lần 'người đi trà lạnh' nhanh nhất anh từng gặp. Bạn tốt vừa xảy ra chuyện, Lâm Đạm đã chuẩn bị xong để dứt bỏ hết thảy, thực sự một chút lưu luyến cũng không có.

Lòng dạ phụ nữ ai cũng ác vậy sao? Hàn Húc không khỏi bi ai nghĩ.

"Em biết giá trị không gian của nó lớn, nhưng em cần tiền gấp." Lâm Đạm không giải thích gì nhiều, trực tiếp cầm giấy tờ bất động sản đi.

Hàn Húc không nói lời nào, nhìn chằm chằm Lâm Đạm một hồi, cuối cùng lắc đầu đi.

Lâm Đạm bán nhà đi, mình thì dọn về ký túc xá. Bạn cùng phòng giễu cợt cô, nói cô là con gà rừng bay lên ngọn cây, trên mông cắm mấy cọng cỏ rồi giả vờ làm phượng hoàng, kết quả giờ không giả bộ được nữa, bị đánh về nguyên hình rồi. Rất nhiều người làm bộ đi ngang qua, thực ra đều tới xem náo nhiệt của cô, biết được cô muốn bán đồ xa xỉ trong tay mình đi, càng phát hiện ra cô chán nản mức nào.

Lâm Đạm lười phản ứng họ, mang đồ dùng tới phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm mặc dù không có chỗ nghỉ ngơi, nhưng nếu ghép hai bàn thí nghiệm lại rồi trải chăn lên, ngủ thoải mái hơn giường tầng nhiều. Mấy đồ dùng đắt tiền của cô chẳng mấy mà bán hết, tổng kết lại thu được mấy chục nghìn.

Chẳng biết từ lúc nào, confession trường đăng một bài post, nói Lâm Đạm bán hết nhà rồi đồ dùng Uông Tuấn mua cho mình đi, là đứa con gái hám giàu, không có lương tâm, trong mắt chỉ chứa tiền. Uông Tuấn có bạn gái như thế đúng là xui xẻo, khó trách di tình biệt luyến sang Âu Dương Tuyết.

Âu Dương Tuyết vẻ ngoài xinh đẹp, mới vào trường đã có đống lớn fan hâm mộ. Chủ topic đăng kèm cả hình của cô ta, so sánh mọi phương diện với Lâm Đạm, từ gia thế dung mạo đến thành tích, đúng là treo Lâm Đạm lên đánh mười ngàn lần, cuối cùng kết luận —— Uông Tuấn đổi lòng là chuyện tất nhiên, chỉ có nữ thần trong sáng như Âu Dương Tuyết mới xứng đáng được yêu.

Người comment rất nhiều, đều đang tưởng nhớ đôi tình nhân yêu một cách oanh liệt ấy, khiển trách Lâm Đạm không thức thời. Vốn là vở kịch nam cặn bã bị ăn cơm hộp, bị họ tẩy trắng thành Lâm Đạm vì tiền sống chết bám lấy Uông Tuấn, cho tới khi Uông Tuấn không chịu nổi quấy nhiễu, áp lực quá lớn, lựa chọn tự sát. Lâm Đạm nghiễm nhiên trở thành hung thủ hại chết hai mạng người, thật sự nên kéo đi thiên đao vạn quả.

Danh tiếng Lâm Đạm hoàn toàn hỏng, may mắn cô ngày nào cũng ở phòng thí nghiệm, hơn nữa chẳng bao giờ dạo qua confession tám chuyện bao giờ, cho nên hoàn toàn không biết. Cô tự nhiên cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn mình có gì đó không đúng lắm, nhưng thế thì sao? Bị người ta nhìn cũng chẳng mất khối thịt nào.

Công ty Hàn Húc mới đi vào quỹ đạo, gần đây anh bề bộn nhiều việc, giờ về đến ký túc xá mới biết được tin từ miệng Tiền Lực.

"Anh Hàn, Lâm Đạm thực sự bán nhà Uông Tuấn mua cho mình rồi?" Tiền Lực mặt đầy tò mò.

"Bài post này ai đăng?" Hàn Húc cau mày. Anh chưa từng nói chuyện Lâm Đạm bán nhà cho bất kỳ ai.

"Tôi có biết đâu. Anh Hàn, Lâm Đạm thật ác độc, Uông Tuấn vừa đi cô ta liền bán hết mọi thứ, hoàn toàn không chút lưu luyến. Nếu là tôi, tôi có giả vờ cũng phải giả vờ ra vẻ thương tâm gần chết. Chẳng qua cô ta thực sự không ép chết ai cả, mọi người đều hiểu lầm rồi." Dù vậy, Tiền Lực sẽ không vì Lâm Đạm giải thích chuyện gì hết. Uông Tuấn là bạn tốt của cậu ta, cậu ta tự nhiên nghiêng về đối phương.

Hàn Húc trực tiếp hack vào confession xóa bài luôn. Cái chết của bạn từ nhỏ dính dấp đến việc xấu trong nhà Tăng Trấn Uyên, nếu anh tùy tiện nói ra sự thật, khiến danh dự Âu Dương Tuyết bị ảnh hưởng, Tăng Trấn Uyên nhất định sẽ nổi điên, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn cách này bảo vệ Lâm Đạm.

Tắt máy tính, anh lái xe tới viện an dưỡng, chuẩn bị đóng tiền đợt tới cho dì Tiết. Thật ra lần trước anh đã muốn đóng tiền rồi, nhưng chú Uông luôn đứng bất động tại cửa, mà Lâm Đạm còn chờ anh lái xe chở về, cho nên mới trễ mấy ngày. Thế mà sau khi tới phòng tài chính, anh mới biết được một tin ngoài ý muốn, "Chi phí đã đóng đủ?"

"Đúng vậy, một hơi nộp hơn sáu triệu."

"Sáu triệu?" Hàn Húc mặt đầy ngạc nhiên. Nhà họ Hàn là dòng họ danh giá trăm năm, gia giáo quá mức nghiêm, cho tới giờ chưa từng mặc con em trong nhà tiêu xài hoang phí, cố tình làm bậy. Trừ phi xây dựng sự nghiệp, trong nhà cơ hồ không cho Hàn Húc bất kỳ sự ủng hộ nào, nói cách khác trước khi lập công ty, sáu triệu đối với anh mà nói là khoản tiền rất lớn.

"Là chú Uông đóng sao?" Hàn Húc nhíu chặt chân mày, luôn cảm thấy chuyện không đúng. Nếu trước kia, một hơi lấy ra sáu triệu đối với chú Uông đúng là không thấm vào đâu, nhưng bây giờ, vốn lưu động của chú hầu như bị ngân hàng niêm phong hết, khoản tiền này lấy đâu ra?

"Không phải ngài Uông, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặt trái xoan, lông mày nhạt mà thon dài, ánh mắt vừa đen vừa sáng, môi cong cong, lúc không cười cũng giống đang cười mỉm, nhìn qua rất dịu dàng." Nhân viên phòng tài chính hiểu ra mà miêu tả cặn kẽ dáng vẻ đối phương. Nhìn ra được, anh ta có ấn tượng khắc sâu với người kia.

Trong đầu Hàn Húc lập tức hiện ra khuôn mặt đẹp như đóa hoa sơn trà của Lâm Đạm. Anh vẻ mặt hoảng hốt cảm ơn nhân viên kế toán, đi tới bãi đỗ xe, ngồi vào xe, song rất lâu không khởi động máy, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Chốc lát sau, anh bắt đầu lắc đầu không ngừng, phát ra tiếng cười khổ trầm thấp.

Lâm Đạm bán hết bất động sản và vật dụng đắt tiền, cầm đi đóng tiền viện cho dì Tiết. Chẳng lẽ cô không biết có khoản tiền này, cuộc sống của cô ở nước ngoài sẽ ung dung bao nhiêu, con đường tương lai sẽ dễ đi hơn bao nhiêu sao? Không, cô thông minh như thế, dĩ nhiên biết, nhưng giữa tiền tài và tình lý, cô vẫn lựa chọn tình lý. Ai bảo cô không có lương tâm? Ai nói trong mắt cô chỉ chứa tiền, nếu mọi người đổi vị trí cho nhau, ai có thể làm được như cô?

Cô bây giờ cái gì cũng mất, ngay cả ký túc xá cũng không về, cả ngày ở phòng thí nghiệm. Đây không phải lần 'người đi trà lạnh' nhanh nhất Hàn Húc từng gặp, mà là có tình có nghĩa.

Hàn Húc cười cười đến hốc mắt đỏ lên, nghĩ đến cảnh khốn khó bây giờ của Lâm Đạm, nghĩ đến lời bêu xấu cô trên internet, lồng ngực không khỏi khó chịu một trận. Anh lập tức nổ máy lái tới trường học, tìm rất lâu mới thấy được Lâm Đạm trong thư viện. Cô để mặt mộc, mặc áo sơ mi trắng phổ thông nhất, thân hình vốn gầy gò nay trông càng gầy hơn.

"Lâm Đạm, em đi ra ngoài một chút." Hàn Húc đi tới bên người cô nhẹ nhàng nói.

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng.

Hàn Húc tránh tầm mắt cô, cảm thấy tự ti mặc cảm.

Lâm Đạm không nói một lời đứng lên, ra khỏi thư viện. Thời điểm đi trên hành lang không ít người nghiêng đầu nhìn cô, sau đó lộ biểu tình khinh bỉ. Cô bây giờ là đứa con gái hám giàu nổi danh đại học, những nam sinh từng theo đuổi cô mỗi lần nhắc tới cô đều mặt đầy vui mừng, nói thẳng không theo đuổi được cô đúng là may mắn, nếu không bây giờ ví tiền đã bị móc rỗng rồi.

Cô mặt không biểu tình, phảng phất chẳng có cảm giác gì, Hàn Húc thì đè nén trong lòng một đoàn lửa giận. Anh rất muốn chỉ lỗ mũi những người đó nói: "Các người dựa vào đâu mà xem thường Lâm Đạm? Các người ở cùng vị trí của cô ấy, có thể cao thượng hơn cô ấy sao?"

Tài sản mấy triệu không phải nói bỏ là bỏ, huống chi Lâm Đạm đến từ một xóm núi nghèo khó, cô hiểu hơn bất kỳ ai ý nghĩa của tiền tài. Hàn Húc nhìn bóng lưng gầy yếu của Lâm Đạm, ngọn lửa giận nọ bất tri bất giác bị dập tắt, hòa tan...

Lâm Đạm dẫn người tới một góc yên tĩnh, nghi ngờ hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì?" Gần đây cô và anh học trưởng này hình như cùng nhau xuất hiện hơi bị nhiều.

"Em bán nhà rồi, tiền đâu?" Hàn Húc thử dò xét nói.

"Tiền em tiêu." Lâm Đạm không tị hiềm chút nào trả lời.

Hàn Húc lúc này không lộ ra biểu tình lạnh lùng, ngược lại bật cười trầm thấp. Anh nhìn Lâm Đạm chăm chú, ánh mắt thâm thúy, trái tim mềm mại. Anh bỗng thấy chua xót thay cho bạn mình, bởi đã bỏ lỡ một cô gái tốt như thế.

Đang lúc anh định vạch trần chuyện Lâm Đạm đóng tiền cho dì Tiết, lại thấy đối phương bất ngờ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.