Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (18)

Phiên bản Dịch · 2477 chữ

Chương 318: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (18)

Người đại diện cúi đầu nhìn di động, mặt lộ vẻ nghi ngờ, song cũng không hỏi nhiều.

Lâm Đạm giơ thẻ hô năm trăm năm mươi triệu, đây là tất cả số vốn cô gom được trước mắt. Đầu ngón tay cô đã lạnh thấu, không phải vì căng thẳng, mà là vì vô lực. Muốn vớt chiếc thuyền Kim Đỉnh này lên mặt nước trong thời tiết mưa lũ là chuyện gian nan nhường nào. Nhưng có khó đi nữa cô cũng phải thử một lần, cô không thể để nhà họ Uông phá sản, bởi đây là chấp niệm của chú Uông và dì Tiết. Cô mượn thân thể của nguyên chủ, mượn vận mệnh của cô ấy, cần phải thay cô ấy trả lại hết ân tình và nợ nần.

Tài sản của Tăng Trấn Uyên có bao nhiêu ngay cả chính phủ Mỹ cũng không biết. Hắn là một kỳ tài kinh doanh hiếm thấy, mỗi một hạng mục hắn đầu tư đều kiếm được rất nhiều tiền, có danh xưng "đá tạo vàng". Năm trăm triệu tuyệt không phải giới hạn của hắn, Lâm Đạm hoài nghi thậm chí khi giá lên đến một tỉ, đối với hắn mà nói chỉ mới bắt đầu thôi. Hắn là một con sói đói, cắn được cổ họng con mồi rồi thì sẽ tuyệt không buông.

Lâm Đạm vuốt ve khóe mắt ửng đỏ, yên lặng chờ người đại diện hô giá, đối phương lại thủy chung không giơ thẻ. MC trên sân khấu bắt đầu đếm ngược ba lần, sau đó gõ búa gỗ. Tất cả mọi người đều vỗ tay cho Lâm Đạm, bản thân cô thì quay đầu nhìn Tăng Trấn Uyên, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Kết thúc? Năm trăm năm mươi triệu, không nhiều không ít, vừa vặn là cái giá cao nhất trong dự định của cô để mua cổ phần Kim Đỉnh, nếu không phải chân chân thực thực xảy ra, cô nhất định sẽ nghi ngờ phòng đấu giá đang đùa giỡn thiện ý với mình.

Khi Hàn Húc ôm lấy cô thật chặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng cô, cô mới chắc chắn tất cả là thật. Cảm giác uể oải mãnh liệt kéo tới, xông đỏ hốc mắt cô, cô vội vàng ngẩng đầu lên chớp mắt thật nhanh, tránh cho mình lộ ra tư thái yếu ớt.

"Chúc mừng em." Chất giọng trầm thấp của Hàn Húc khiến cô cảm thấy hết sức an tâm.

"Cảm ơn." Cô không nhịn được để cằm vào đầu vai anh, để mình buông xuống tất cả gánh nặng, hai giây sau lại nhanh chóng mặc lại khôi giáp vừa dày vừa nặng lên người. Qua đầu vai Hàn Húc, cô nhìn thấy Tăng Trấn Uyên nhìn về phía mình mỉm cười vỗ tay, không có nửa điểm dáng vẻ thất bại, vì vậy cô lập tức biết, thật ra mình không thắng, là đối thủ thả cho mình một con ngựa thôi.

Đôi mắt sáng trong của Lâm Đạm dâng lên một tầng hơi nước, môi đỏ mọng hơi cong, hướng kẻ địch lộ ra nụ cười chân tâm thật ý.

Động tác vỗ tay của Tăng Trấn Uyên dừng lại mấy giây, đôi mắt xanh thẳm xẹt qua ánh sáng nhạt. Khi hắn cẩn thận nhìn lại lần nữa, Lâm Đạm đã rời khỏi cái ôm của Hàn Húc, sống lưng thẳng tắp nhìn về phía MC. Cô lại biến thành người phụ nữ kiên cường bày mưu lập kế, tựa như mệt mỏi, yếu ớt, mềm mại, khả ái trước đó đều là ảo giác.

Tăng Trấn Uyên lắc đầu cười khẽ, hoàn toàn không thấy tức giận hay không cam lòng vì thua cuộc.

Tăng Nghị Hiên không rõ nội tình hỏi: "Anh, người đại diện của anh sao không hô giá? Ngủ gật à? Không mua được thì thôi, anh đừng xả giận lên người Lâm Đạm đấy nhá." Anh ta hiểu rất rõ tính tình của anh cả mình, người này thích giận cá chém thớt, Âu Dương Tuyết chọc giận hắn, hắn liền dày vò mình, gợi đòn cực kỳ!

Tăng Trấn Uyên cười lạnh một tiếng, lười trả lời vấn đề ngu xuẩn của em trai.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, Lâm Đạm theo sự hướng dẫn của nhân viên đi làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, lúc ngang qua phòng khách vừa lúc thấy bóng lưng Tăng Trấn Uyên. Người này hôm nay mặc âu phục đen, không nhanh không chậm đi giữa một đám thuowgn nhân đầu to tai mập, phá lệ bắt mắt. Hắn cao hơn người chung quanh chừng một cái đầu, vóc người được rèn luyện thường xuyên tỏ ra cường tráng vô cùng, chỉ một bóng lưng cao ngất đã đủ thể hiện rõ mị lực phái nam khó gì sánh kịp của hắn.

Rất nhiều người định trò chuyện với hắn, thái độ rất nịnh nọt, hắn đều lạnh nhạt, đầu ngón tay kẹp điếu xì gà, khóe môi cười như không cười thi thoảng thổi ra làn khói mờ, dáng vẻ bất cần đời tràn đầy dã tính nguyên thủy.

Không cần mổ xẻ tính cách bên trong, chỉ nhìn bề ngoài là biết, đây là một người đàn ông khó gần. Nhưng chính người đàn ông này, tại hội đấu giá vừa rồi đã chủ động chắp tay nhường đi thắng lợi. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm sải bước đi tới, cất giọng: "Tăng tiên sinh, xin dừng bước."

Tăng Trấn Uyên cơ hồ lập tức dừng lại, đứng ở cửa chờ Lâm Đạm. Ý thức được Lâm Đạm đang mang thai, hắn vội vàng ném điếu xì gà vào thùng rác.

"Cô Lâm tìm tôi có chuyện?" Hắn đưa tay đỡ hờ Lâm Đạm một chút, bởi hắn chú ý tới sàn nhà vừa lau, khá trơn trượt.

"Cảm ơn anh." Lâm Đạm chân tâm thật ý nói.

"Cảm ơn tôi cái gì?" Tăng Trấn Uyên nhướng một bên lông mày, cứ như hoàn toàn không hiểu dụng ý của cô.

Lâm Đạm không nhịn cười được, chủ động bắt tay hắn, nói lần nữa: "Năm trăm bốn mươi triệu tuyệt không phải giới hạn của ngài, cho nên tôi phải cảm ơn ngài."

Tăng Trấn Uyên cầm bàn tay mềm mại của cô, lòng bàn tay bỗng nóng lên từng trận. Đây là lần đầu hắn không tính toán tiền nong, không so đo được mất, chủ động buông tha một cọc sinh ý định sẵn kiếm bộn. Trên thực tế, khi hắn rời phòng đấu giá, hắn đã từng ảo não trong chớp mắt, hắn không hiểu mình tại sao phải làm vậy.

Nhưng bây giờ, khi hắn đối diện với khuyên mặt tươi cười rực rỡ lấp lánh này, hắn bỗng nhiên hiểu. Hắn buông tha chỉ để vẻn vẹn lấy được một câu cảm ơn và một nụ cười nhẹ nhõm của cô gái này thôi, chỉ đơn giản như vậy. Đây có lẽ là thứ đồ hư vô mờ mịt nhất hắn từng mua, nhưng cũng là thứ có giá trị nhất.

"Không cần cảm ơn, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ." Tăng Trấn Uyên dùng sức cầm tay Lâm Đạm, quá ước chừng nửa phút mới buông ra.

Lâm Đạm chưa rõ ra sao, hắn đã xoay người rời đi.

Hàn Húc nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của người đàn ông nọ, nói: "Hắn không mua được cổ phần của Kim Đỉnh tại Thụy Phong, cũng có thể mua được cổ phần từ các cổ đông khác, chẳng qua quá trình rắc rối hơn chút thôi."

Lâm Đạm bừng tỉnh hiểu ra, nhưng không có năng lực ngăn cản động tác của Tăng Trấn Uyên. Tất cả vốn cô đã dùng hết, mà đoàn đội nghiên cứu của Kim Đỉnh trước mắt vẫn là cái động không đáy, chỉ thấy số tiền lớn rót vào, chứ hoàn toàn chưa thấy lợi ích sản sinh. Cô phải mau chóng tìm được nhà đầu tư thực lực mạnh mẽ, nếu không Kim Đỉnh tuyệt không chống nổi kỳ bảo hộ phá sản, mà sự gia nhập của Tăng Trấn Uyên chưa chắc đã xấu. Trên thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Hàn Húc vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi: "Em đừng lo, trong tay anh còn năm trăm triệu tiền vốn, có thể đầu tư hết cho em."

Lâm Đạm kiên định nói: "Em sẽ không để anh thua thiệt tiền đâu."

Hàn Húc lấy tay đỡ trán, lòng tràn đầy không biết làm sao. Thứ anh quan tâm trước nay đều không phải tiền, mà là người, Lâm Đạm đến lúc nào mới thông điểm này đây? Có lẽ lúc đầu anh giúp cô là vì nể mặt Uông Tuấn, nhưng sau đó anh cam tâm tình nguyện chăm sóc cô. Nhìn thấy cô mệt mỏi, anh sẽ buồn bực trong lòng; nhìn thấy cô vui mừng, anh cũng thấy vui lây. Bất tri bất giác, cảm xúc suy nghĩ của anh đã hoàn toàn bị cô nắm trong tay.

Hàn Húc, mày gặp báo ứng. Ông trời đang trừng phạt sự ngạo mạn ban đầu của mày đó. Nghĩ tới đây, Hàn Húc chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Cơ hồ mỗi ngày, trong lòng anh lại nảy lên vấn đề giống vậy, nhưng mỗi lần muốn bật thốt lên đều phanh lại kịp. Anh muốn nghiêm túc hỏi Lâm Đạm một câu: Cảm xúc của em về anh còn không?

Song Lâm Đạm bây giờ có bao nhiêu khó khăn ai cũng biết, sao anh nhẫn tâm khiến cô thêm áp lực được? Trong bụng cô là con của Uông Tuấn, cô là cô con dâu chú Uông và dì Tiết thừa nhận, bọn họ không có khả năng.

Nếu không có Uông Tuấn và đứa trẻ này thì tốt biết bao? Hàn Húc gần đây cứ không nhịn được nghĩ thế, trong lúc vô tình hận lên đầu bạn tốt đã qua đời. Hận thì hận, anh vẫn không nỡ để Lâm Đạm chịu chút xíu khổ nào, vẫn mỗi ngày giúp cô nấu cơm, quét dọn vệ sinh, mua đồ dùng hàng ngày, đến bệnh viện khám sức khỏe. Anh đảm đương hết thảy trách nhiệm của một người chồng, một người cha, tất cả đều cam tâm tình nguyện.

---

Biết con dâu mua được cổ phần, nắm quyền khống chế Kim Đỉnh, Uông Triệu Khôn nhịn không được lệ rơi đầy mặt, kéo tay Lâm Đạm nói nhà họ Uông thật có lỗi với cô. Tâm tình Tiết Dao thay đổi tốt hơn, thân thể dần dần có khởi sắc. Lúc nhà họ Uông cường thịnh bà thường phát bệnh, hiện tại nhà họ Uông suy vi, tim bà ngược lại mạnh mẽ hơn nhiều, công lao là nhờ sự xuất hiện của Lâm Đạm cùng một sinh mạng mới. Chỉ cần trong cuộc sống còn hi vọng, khó khăn nữa thì loài người vẫn có thể bước tiếp.

Từ sau Thụy Phong phá sản, Uông Triệu Khôn không còn lui tới với mấy người bạn cũ trên thương trường nữa. Nhưng, từ khi con dâu khống chế Kim Đỉnh, những người này lại bắt đầu xuất hiện bên người ông. Họ mang theo giỏ trái cây tới thăm Uông Triệu Khôn, không khỏi hâm mộ nói: "Lão Uông à, còn chưa tới ba tháng, Kim Đỉnh đã vượt qua thời kì bảo hộ phá sản, nghe nói gần đây còn gom được khoản đầu tư tài chính kếch sù, con dâu ông thật có năng lực mà!"

Uông Triệu Khôn ngoài miệng nói 'người trẻ tuổi cần rèn luyện nhiều', thực ra trong lòng tràn đầy kiêu ngạo khó diễn tả bằng lời. Cái chết của con trai là đả kích rất lớn với ông và vợ, nhưng con dâu đến hoàn toàn vuốt phẳng đau đớn của hai người họ. Chờ thân thể khẻo hơn ông sẽ lập tức đi làm cùng con dâu, truyền thụ kinh nghiệm trọn đời cho cô. Con trai không ra hồn, nhưng con dâu ông là nữ cường nhân được người trong giới công nhận. Hiện tại ai mà không hâm mộ ông có phúc chứ?

Tâm tình tốt, thân thể Uông Triệu Khôn và Tiết Dao cũng khá, chuẩn bị dọn vào cùng viện an dưỡng ở. Sau lưng Lâm Đạm có Hàn Húc chống, Tăng Trấn Uyên cũng thu mua 30% cổ phần, bắt đầu đầu tư từng khoản lớn vào vốn nghiên cứu, Lâm Đạm dư dả rồi tự nhiên muốn cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của hai người già một chút.

Ngày này, cô lái xe tới bệnh viện thành phố đón Uông Triệu Khôn, mới đỡ ông đi tới cửa thì bị một người đàn ông cản đường. Người đàn ông nọ quỳ xuống níu ống quần Uông Triệu Khôn, nói mình là nhân viên Thụy Phong, gặp tai nạn bất ngờ khi làm việc mà bị máy đè gãy mất một chân, mất năng lực lao động. Hiện tại Thụy Phong phá sản, con gái anh ta lại bị ung thư máu, cần dùng tiền gấp, hi vọng Uông tổng có thể phát trước tiền lương cho mình.

Tài sản Thụy Phong sau phá sản sớm đã đem đi đấu giá, được bao nhiêu còn phải đóng cho tòa án, đây là chuyện không có biện pháp nào. Uông Triệu Khôn kiên nhẫn giải thích một phen, người nọ không tin, trong mắt mơ hồ thấm ra mấy phần hận ý điên cuồng.

"Thụy Phong vỡ nợ, ông không phải còn có Kim Đỉnh à? Con dâu ông bây giờ là cổ đông lớn nhất Kinh Đỉnh, ông đừng tưởng tôi không biết." Con ngươi người đàn ông đỏ bừng.

"Thụy Phong là Thụy Phong, Kim Đỉnh là Kim Đỉnh, tôi không thể dùng tiền công của Kim Đỉnh để vá lỗ thủng của Thụy Phong, đó là phạm tội." Lâm Đạm ngăn trước người Uông Triệu Khôn.

Người đàn ông thò tay vào túi áo khoác, cánh tay nổi gân xanh, giống như đang ẩn nhẫn cái gì. Lâm Đạm lòng có cảm giác, lập tức nói: "Như vậy đi, tôi trở về nghĩ cách, ba ngày sau anh bảo các nhân viên không lấy được lương của Thụy Phong tới trụ sở chính chờ tôi, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời."

Bàn tay thò vào áo khoác của người đàn ông chậm rãi buông lỏng, anh ta nhìn Lâm Đạm một cái thật sâu rồi rời đi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 556

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.