Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (19)

Phiên bản Dịch · 2507 chữ

Chương 319: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (19)

Theo lý mà nói, tiền lấy được sau đấu giá của Thụy Phong sẽ được tòa án dùng để kết toán tiền lương, tiền bảo hiểm, tiền bồi thường các loại của nhân viên, số còn lại mới được dùng để trả tiền nợ. Chỉ cần làm xong tất cả thủ tục phá sản, cục diện rối rắm của Thụy Phong hoàn toàn không liên quan gì tới Lâm Đạm nữa, cô không có trách nhiệm hay nghĩa vụ đi phát tiền lương cho nhân viên, tòa án và chính phủ sẽ tự sắp xếp việc này.

Nếu cô lấy ra một khoản tiền để phát lương, tiền thừa sau đấu giá Thụy Phong sẽ không được tòa án dùng để bù cho cô, mà coi như cô làm từ thiện luôn. Nhưng bây giờ trạng thái kinh tế của cô cũng không tốt, Kim Đỉnh là cái động không đáy, mỗi thời mỗi khắc đều đang đốt tiền, cô đi đâu để xoay sở số tiền lớn thế này đây?

Uông Triệu Khôn có chút lo âu, không khỏi khuyên can: "Đạm Đạm, chuyện này con không cần quản, bên tòa án sẽ xử lý."

Lâm Đạm cân nhắc hồi lâu mới nói: "Chú Uông, con có một ý tưởng không biết chú có thể đồng ý không."

"Ý tưởng gì? Chú dĩ nhiên đồng ý, bất kể con định làm gì chú cũng ủng hộ con." Uông Triệu Khôn nói không chút do dự. Hiện tại, Lâm Đạm đã trở thành người đáng tin cậy nhất của ông và vợ.

"Chú Uông, con muốn bán cổ phần Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng của Uông Tuấn cho Hàn Húc, khoản tiền này vừa vặn có thể dùng để thanh toán lương cho nhân viên. Bên tòa án một mực tính toán sổ sách của Thụy Phong, không biết đến bao giờ mới xong. Nhân viên không biết thời hạn, trong lòng tự nhiên sốt ruột, khó tránh khỏi nháo ra chuyện. Ít ngày trước có mấy trăm nhân viên tụ tập ở dưới trụ sở chính Thụy Phong kháng nghị, đập vỡ cửa kính, dùng vải trắng viết huyết thư treo trên tầng thượng, hành động càng ngày càng quá khích, hôm nay còn ngăn chú ở bệnh viện đòi nợ. Con lo lắng chuyện tiếp tục kéo dài, họ sẽ hành động thiếu lí trí, hại đến sự an toàn của chú với dì Tiết. Thụy Phong bởi Uông Tuấn mới sụp, cổ phần anh ấy lưu lại chúng ta thay anh ấy dùng trả nợ đi."

Lâm Đạm dừng một chút, lại nói: "Hàn Húc gần đây giúp chúng ta rất nhiều, công ty của anh ấy qua một thời gian nữa sẽ đưa ra thị trường Mỹ, các vội vàng tranh đoạt vốn liếng khắp nơi, lúc này chúng ta bán cổ phần cho anh ấy, vừa vặn có thể giúp anh ấy hoàn toàn nắm giữ Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng, cũng coi như chúng ta báo đáp anh ấy."

Uông Triệu Khôn không phải thương nhân chỉ biết lợi mà không có lương tâm, ngược lại, ông rất có trách nhiệm xã hội, biết tri ân báo đáp, nếu không ông sẽ không ủng hộ vợ làm từ thiện hết mình. Nghe lời con dâu, ông không hề thấy mình thua thiệt, ngược lại hết sức vui mừng. Người con dâu này làm việc vô cùng đại khí, lòng dạ đủ rộng rãi nhân hậu, rất hợp làm người nhà họ Uông ông. Ông có thể tưởng tượng ra, cho dù Thụy Phong đỏ, bằng tính cách và năng lực của con dâu, vẫn có thể tạo một phần cơ nghiệp như thường. Trong tương lai, thành tựu con bé lấy được sẽ vượt qua ông, vượt qua thời khắc Thụy Phong huy hoàng nhất.

"Được, bán đi! Ba ủng hộ con!" Uông Triệu Khôn kiên định nói.

"Vậy con báo dì Tiết một tiếng, chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng cần phải có thương có lượng." Lâm Đạm lấy điện thoại ra gọi vào số Tiết Dao. Uông Tuấn dù cho tính cách thiếu sót, nhưng cha mẹ y lại tốt vô cùng, cho Lâm Đạm rất nhiều ấm áp. Người khác dùng thật lòng đối đãi cô, cô tự nhiên cũng đáp lại thật lòng thật dạ.

Uông Triệu Khôn hốc mắt đo đỏ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm càng từ ái hơn. Ông đời trước tích bao nhiêu phúc, đời này mới có được người con dâu tốt như Lâm Đạm chứ?

Tiết Dao nhận được điện thoại không chút do dự bày tỏ ủng hộ con dâu. Bà trước giờ thích làm từ thiện, nếu số cổ phần có thể trợ giúp nhân viên Thụy Phong, sao bà lại không làm? Bà bây giờ có chồng, có con dâu, còn một cháu trai chưa ra đời, bà không hề thiếu cái gì cả.

Người một nhà rất nhanh đạt thành nhận thức chung. Ba ngày sau, Lâm Đạm gặp mặt các đại biểu nhân viên tại phòng họp ở tổng bộ Thụy Phong. Một nhân viên kế toán lo lắng nói: "Lâm tổng, hơn ba mươi triệu không phải con số nhỏ, ngài chuẩn bị dùng gì phát tiền lương? Theo tôi biết, tài sản của Thụy Phong vẫn đang đông ở tòa án mà?"

"Uông Tuấn còn để lại chút cổ phần ở công ty khác, tôi chuẩn bị bán đi." Lâm Đạm giọng bình tĩnh mở miệng.

Nhân viên kế toán kia cũng là một thành viên đòi tiền lương, nghe lời này vành mắt không nhịn được đỏ lên. Dựa theo luật pháp quy định, cha thiếu tiền, con trai không có nghĩa vụ trả tiền thay cha. Cổ phần Uông Tuấn lưu lại có một phần do Uông Triệu Khôn và Lâm Đạm thừa kế, nhưng phần lớn thuộc về đứa trẻ trong bụng Lâm Đạm. Nói cách khác, Lâm Đạm đang lấy tài sản của mình phát tiền lương cho mọi người, cho dù ngày sau tòa án giải cấm tài sản Thụy Phong, cô cũng chẳng có được cái gì.

Người phụ nữ tốt như Lâm Đạm tại sao lại phải treo cổ trên cái cây cặn bã như Uông Tuấn chứ? Nhân viên kế toán lắc đầu, trong lòng đầy thổn thức.

Mắt thấy Lâm Đạm đi WC, mấy nhân viên tới ghi danh lấy lương đều vây đến cạnh nhân viên kế toán truy hỏi: "Thế nào rồi, hỏi ra chưa? Cô ấy định lấy gì phát tiền lương cho chúng ta?"

Nhân viên kế toán vốn cùng nhóm với mọi người, giờ đây thấy biểu tình duy lợi của họ có chút chán ghét, cười lạnh nói: "Lấy gì trả? Dĩ nhiên là lấy tài sản riêng của cô ấy ra rồi. Tôi đã sớm nói với mọi người rồi, tòa án sớm muộn sẽ phát tiền lương xuống, mọi người cần gì phải bức bách cô nhi quả mẫu người ta? Lâm tổng nghỉ học, giờ cổ phần Uông Tuấn lưu lại cũng bán, còn đang nợ mấy trăm triệu, mọi người khó khăn, cô ấy có khó khăn không? Làm người không nên quá tuyệt, phải có lương tâm chứ!"

Nhân viên tranh nhau dò hỏi an tĩnh trong chốc lát, sau đó rốt rít thở dài: "Chúng tôi đâu còn cách nào, chúng tôi biết Lâm tổng là người tốt, nhưng chúng tôi cũng phải sống qua ngày chứ."

"Uông Tuấn thật sự hại cả đời Lâm tổng mà!"

"Lâm tổng có năng lực như thế, sớm muộn sẽ phát triển Kim Đỉnh lên đỉnh cao, chúng tôi chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thể nhờ tiền lương sống qua ngày thôi."

Trong tiếng thảo luận của mọi người, người đàn ông đòi lương hôm trước khập khễnh đi ra ngoài, mặt mũi căng chặt rốt cuộc buông lỏng. Con gái anh ta đang nằm trong ICU, mỗi ngày tốn chừng mấy nghìn tệ, anh ta chỉ đành đến tìm Lâm Đạm xin tiền cứu mạng. Người người ai nấy đều khó khăn, anh ta biết, nhưng anh ta không nghĩ ra cách nào khác.

---

Lâm Đạm thống kê số lượng xong liền bắt đầu bán đi cổ phần của Uông Tuấn, chuyện này đối với Hàn Húc mà nói thì tốt, nhưng anh không quá tình nguyện.

"Tại sao bán gấp thế? Để đến khi công ty ra thị trường rồi mới bán, ba mươi triệu sẽ biến thành ba trăm triệu, thậm chí ba tỉ, em không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa trẻ. Cổ phần trong tay em, anh rất yên tâm, cổ phần hai chúng ta hợp lại vẫn có thể nắm công ty như thường." Hàn Húc hướng ống nghe trầm giọng nói.

Mấy người ngồi họp với anh liên tục ra dấu tay, bảo anh đồng ý nhanh lên. Tiện nghi như thế mà không chiếm thì đúng là ngu!

"Nhân viên Thụy Phong đang chờ khoản tiền này để sống, không thể kéo dài thêm. Hai ta nắm cổ phần, không bằng một mình anh nắm cổ phần tiện hơn. Anh trợ giúp em nhiều như thế, em cũng muốn giúp anh một chút." Lâm Đạm chân tâm thật ý nói.

Trái tim Hàn Húc bị câu nói sau cùng của cô hung hăng gõ một cái, có chút đau đớn bực bội, lại có chút ngọt ngào. Anh không tự chủ được cong môi, dịu dàng nói: "Anh cho em vay ba mươi triệu trước, số cổ phần này em giữ đi."

Lâm Đạm mệt mỏi đáp: "Vẫn là bán luôn cho anh đi, có quyền khống chế tuyệt đối, anh mới có thể đưa ra quyết sách cho công ty trong tương lai. Lĩnh Hàng là tồn tại thế nào với anh em hiểu rõ, nó giống như đứa trẻ của anh, chắc hẳn anh cũng rất hi vọng mình có thể tự tay nuôi nó lớn khôn chứ? Em từng bán một đứa trẻ đi rồi, em hiểu được cảm thụ của anh đó."

Lâm Đạm đùa vui chút, Hàn Húc lại hoàn toàn không cười nổi. Anh cảm thấy hô hấp khó khăn, sau đó nói giọng khàn khàn: "Lâm Đạm, em đừng cậy mạnh, em cần phải cân nhắc cho mình nhiều hơn."

Lâm Đạm kiên định nói: "Em cân nhắc rất rõ ràng, Thụy Phong phá sản bởi Uông Tuấn, nhân viên cũng vì anh ta mà thất nghiệp, em cầm tiền của anh ta đi trả nợ coi như thay anh ta tích đức."

Lời đã nói tới mức này, Hàn Húc không còn gì để khuyên nữa. Cúp điện thoại, anh không nhịn được xoa xoa thái dương, cảm thấy không biết làm sao. Có thể thu hồi 30% cổ phần của Uông Tuấn, hơn nữa còn với giá cơ sở ba mươi triệu, đây vốn là chuyện tốt trời ban, nhưng anh không thể nào vui cho nổi.

Mấy người ngồi họp chắc lưỡi hít hà nói: "Ban đầu Uông Tuấn và Lâm Đạm yêu đường còn thấy họ không hợp, cứ cho Lâm Đạm coi trọng tiền của Uông Tuấn, ai biết cô ấy có thể hi sinh vì Uông Tuấn tới mức này, ngay cả chết rồi cũng phải thay cậu ta tích đức. Aiz, nếu trong bụng cô ấy không có con Uông Tuấn, tôi kiểu gì cũng phải đuổi cô ấy đi."

Trong giới thượng lưu, Lâm Đạm đã thành nữ thần danh xứng với thực trong lòng các thanh niên tài tuấn. Vóc dáng đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là cô đủ độc lập, đủ năng lực, đủ đại khí, đủ hiền lành, theo lời của các đại lão, cưới được người phụ nữ như Lâm Đạm chẳng khác nào có bảo vật trấn trạch, có thể vượng ba đời.

Hiện tại các trưởng bối trong nhà tìm đối tượng cho con cháu nhà mình đều dùng điều kiện của Lâm Đạm mà tìm, trình độ học vấn cao hơn, dung mạo tốt hơn, năng lực mạnh hơn, phẩm đức cao thượng hơn... Chỉ tiếc cô gái giống Lâm Đạm thật sự quá ít, đâu phải tùy tiện tìm là thấy?

Nghĩ tới đây, mọi người lại thở dài nói: "Uông Tuấn đúng là nhặt được bảo mà, chỉ tiếc cậu ta không có cái phúc đó."

Hàn Húc không ngừng chỉnh cà vạt, chán ghét nói: "Đủ rồi, đừng bàn nữa, Lâm Đạm có tốt hay không liên quan gì tới mấy cậu hả?"

"Được được, tôi không nói. Vợ bạn không thể động, đạo lý này tôi vẫn hiểu. Hàn Húc cậu nghĩa khí thật, tôi đời này không phục ai chỉ phục cậu. Uông Tuấn có được bạn gái như Lâm Đạm và bạn thân từ bé như cậu, đời này đáng." Mọi người vừa thổn thức vừa bước ra ngoài, không hề phát hiện biểu tình của Hàn Húc trở nên rất khó coi.

Anh nhìn chằm chằm bầu trời phủ đầy sương ngoài cửa sổ rất lâu mới chậm rãi lắc đầu, trầm trầm cười khẽ, cười Uông Tuấn có mắt không tròng, cười mình hối hận muộn màng.

---

Không biết ai đem chuyện Lâm Đạm bán cổ phần Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng tiết lộ với truyền thông, gần đây truyền thông bắt đầu tập trung vào hướng đi của Lâm Đạm, phát hiện cô năng lực trác tuyệt, xử lý thích đáng chuyện phá sản của Thụy Phong, còn cứu sống Kim Đỉnh. Người vốn chịu đủ lên án là cô giờ đây hoàn toàn được công chúng tiếp nhận, thành hình mẫu nữ thương nhân, tấm gương đạo đức trong sách giáo khoa.

Đọc được các bài báo, Tăng Trấn Uyên đỡ trán than nhẹ, sau đó gọi cho Lâm Đạm, thận trọng nói: "Cô Lâm, số cổ phần này cô cứ giữ đi, tiền cô thiếu tôi có thể cho cô mượn. Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng là công ty khoa học kỹ thuật phát triển tốt nhất năm nay, tương lai không thể lường trước, theo tính toán của tôi, chờ nó được đưa ra thị trường, cổ phần trong tay cô sẽ tăng giá trị tới hai tỉ rưỡi trở lên. Bây giờ bán luôn cô không thấy tiếc sao? Cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện hoang đường như thế."

Lâm Đạm từ chối ý tốt của Tăng Trấn Uyên, kiên nhẫn giải thích một phen, sau khi cúp điện thoại vẫn thấy hơi buồn cười. Mấy người này làm sao thế? Người này người kia quan tâm tới tài sản của cô còn hơn chính cô nữa.

Song cô không biết, Hàn Húc đang chuẩn bị tan làm bỗng gặp được một người tuyệt đối không thể xuất hiện trong phòng làm việc của mình.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 558

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.