Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (38)

Phiên bản Dịch · 2378 chữ

Chương 367: Nữ hoàng sàn catwalk (38)

Lâm Đạm trước giờ chưa từng quay quảng cáo tương tự, mập mờ, ái muội, đây là chuyện một người phụ nữ xinh đẹp am hiểu nhất, nhưng cô hết lần này tới lần khác lại thiếu sợi thần kinh nào đó, vô cùng bị động và chậm chạp tại phương diện này. Hơn nữa cô còn mất đi tất cả trí nhớ, cho nên càng không có cái gì tham khảo. Nhưng, lời như vậy nói ra chắc chẳng ai tin, gương mặt này của cô trời sinh thu hút phái nam.

Đang lúc cô rầu rĩ vì kịch bản, diễn viên nam hợp tác với cô tới, người nọ ngược sáng đi vào studio, dung mạo tạm thời không thấy rõ, vóc người lại cao lớn vô cùng, mặc trên người bộ âu phục được cắt may tinh xảo, nhịp bước không nhanh không chậm, khí chất tôn quý ưu nhã.

Khi hắn đi tới phụ cận, ánh đèn trên trần rốt cuộc chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng của hắn, song đôi mắt màu tím của hắn lại thấm ra ánh sáng nhu hòa. Hắn cong môi mỏng, giọng trầm thấp: "Lâm, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Bolsa đứng cách đó không xa không nhịn được hét một tiếng, rất hiển nhiên, anh hoàn toàn không ngờ tới diễn viên nam chính là Baird.

Lâm Đạm sửng sốt một hồi mới đứng lên bắt tay với người đàn ông nọ: "Hợp tác vui vẻ." Bàn tay hắn rất lớn, nhẹ nhàng nắm lại ôm lấy bàn tay cô, cảm giác khô ráo ấm áp từ lòng bàn tay hai người truyền tới. Cảm giác sạch sẽ mà ấm áp này trấn an tâm tình khẩn trương của Lâm Đạm, cô không khỏi thừa nhận, nhìn thấy bạn hợp tác là Baird, cô nháy mắt cảm thấy tự tại hơn nhiều.

"Anh chuẩn bị bắt đầu lại công việc này sao?" Lâm Đạm hỏi một câu.

"Không, hãng rượu này là sản nghiệp của gia tộc Adams." Baird thấp giọng hỏi.

Lâm Đạm lộ biểu tình bừng tỉnh, sau đó không nói gì nữa. Cô và Baird hoàn toàn là người của hai thế giới, cứng rắn hợp lại cũng chẳng có tiếng nói chung, điểm này cô hiểu hơn bất kỳ ai khác. Chẳng qua tính cách người này cô rất thích, hắn lễ phép, ôn hòa, săn sóc, cho dù cuồng nhiệt theo đuổi một người cũng tận lực giữ khoảng cách, trước giờ không gây cho đối phương chút áp lực nào. Đừng thấy hắn luôn đăng mấy status nhiệt liệt lên ins, trên thực tế, hắn chưa từng không qua đồng ý xông vào cuộc sống của Lâm Đạm.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có hàng trăm cách để có được số điện thoại, lịch trình công việc, thậm chí là địa chỉ của Lâm Đạm. Hắn có thể tùy thời tùy chỗ xuất hiện bên người Lâm Đạm, không quản ngày đêm gọi điện quấy rầy cô, quấn quít cô không buông. Nhưng hắn không hề làm chuyện gì quá đáng, hẳn chỉ đứng ở một chỗ không xa không gần, chuyên chú nhìn cô, chỉ có vậy mà thôi.

Cho nên, nếu bạn hợp tác quay quảng cáo lần này là Baird, Lâm Đạm hoàn toàn có thể tiếp thu, cảm giác hắn mang lại cho cô vô cùng thoải mái.

Baird cũng không tận lực tìm đề tài, chỉ cười cười chỉ kịch bản, bày tỏ mình cần xem trước một chút. Kịch bản này không có lời thoại, không có tình huống kịch, chẳng qua là vài cảnh tượng đơn giản, chỉ cần nhìn lướt qua một chút là hiểu.

Thấy hắn an tĩnh như thế, Lâm Dạm không khỏi thấy tự tại hơn, chủ động dịch sang bên cạnh một chút, nhường ra nửa ghế salon.

Hai người yên lặng đọc kịch bản, rất hiển nhiên, Baird cũng không ngờ tới hai từ mấu chốt của kịch bản lại là 'ái muội', nhìn một chút liền không nhịn được ho khan một tiếng, giống như có chút lúng túng. Đạo diễn thật nhanh chạy vào phòng nghỉ, nịnh nọt nói: "Ngài Adams, chỗ chụp ảnh đã bố trí xong, ngài xem lúc nào có thể tới chụp ảnh?"

"Là chụp trước từng người sao?" Baird buông kịch bản xuống.

"Đúng vậy, ngài và cô Lâm mỗi người chụp mấy bức ảnh riêng trước, sau đó mới chụp chung."

"Không cần chụp ảnh một người cho tôi, chỉ cần chụp Lâm Đạm là được." Baird khoát tay nói.

Đạo diễn gật đầu liên tục, sau đó cười mời Lâm Đạm đi đổi lễ phục.

Lâm Đạm tới sớm hơn Baird, đã sớm trang điểm xong, trên người lại chỉ mặc một bộ áo ngủ. Dĩ nhiên không phải vì tổ làm phim cố ý lạnh nhạt cô, mà là bởi trang phục phối hợp rất đắt tiền, lại dễ hỏng, thẳng tới lúc bắt đầu mới cho diễn viên thay.

Hãng rượu vang đến từ Pháp này là một thương hiệu vô cùng nổi tiếng, có thể nói là xa xỉ phẩm trong giới rượu vang, giá một chai tầm hai chục nghìn đô trở lên, khẩu vị thuần hậu, mùi thơm đậm đà, màu sắc diễm lệ. Vì vậy trang phục tổ đạo cụ chuẩn bị cho Lâm Đạm là một bộ dạ phục màu đỏ diễm lệ như rượu vang vậy, không có tay, lộ lưng, cổ xẻ chữ V sâu, hai dây váy chỉ cần thoáng động sẽ tuột xuống từ đầu vai, eo rất hẹp, làn váy rủ xuống như nước chảy, còn xẻ ống cao, lúc bước đi sẽ làm lộ ra đôi chân thon dài.

Dạ phục lộ lưng không cho phép mặc kèm theo áo lót, mà bộ ngực Lâm Đạm có hình bán cầu đầy đặn, cho dù không mặc áo lót cũng đẹp đến không thể bắt bẻ. Thấy cô từ phòng thử đồ đi ra, trước ngực hiện một rãnh sâu, lễ phục màu đỏ khiến da thịt càng thêm trắng nõn, Baird chờ bên ngoài không khỏi ngẩn người, sau đó rất nhanh dời tầm mắt.

Lâm Đạm tự nhiên hào phóng nói: "Đi thôi Adams, chúng ta đi chụp ảnh."

Yết hầu Baird hơi rung động, sau đó khàn giọng nói: "Lady first."

Đèn và background đã chuẩn bị ổn thỏa, nhiếp ảnh gia để Lâm Đạm bưng một ly rượu vang nằm trên ghế salon bọc nhung màu tím đậm, bày một số tư thế lười biếng gợi cảm. Nói thật, màu đỏ vàng kết hợp với tím đậm sẽ tỏ ra rất tục khí, tạo thành kích thích thị giác. Nhưng, khi Lâm Đạm nằm trên đó, thân thể mềm mại như không xương, tạo thành một đường cong xinh đẹp, mái tóc đen như thác nước cùng làn da trắng như phấn nằm trên lớp vải nhung tím đậm, được làn váy đỏ vàng bao bọc lấy, tất cả không hài hòa đều biến thành hài hòa, tất cả tục diễm đều biến thành mỹ lệ.

Cô nằm trên ghế salon giống như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ bài trí, đẹp đến khiến người ta mê say. Nhiếp ảnh gia vừa hô "Good" vừa vây quanh cô điên cuồng chụp, cô tùy ý đưa ly rượu lại gần môi liền thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Baird ngồi một bên lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú hơn bất kỳ lúc nào. Ước chừng năm phút sau, hắn kéo cà vạt, vắt chéo đôi chân dài, tận lực khiến mình tỏ ra tự nhiên một chút.

"Rót cho tôi một cốc nước đá." Hắn không quay đầu lại dặn trợ lý, giọng đã khàn khàn không chịu nổi.

Trợ lý lập tức cầm tới cho hắn một chai nước suối lạnh, hắn mở nắp liền uống hết phân nửa chai, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Chụp hình vẫn còn tiếp tục, mà tầm mắt và tâm trạng hắn đã bị người phụ nữ xinh đẹp kia nắm chặt trong tay.

Qua hơn hai người phút, phần chụp một mình của Lâm Đạm đã xong, nếu cảm thấy hài lòng, có thể lấy nó để làm biển quảng cáo hoặc poster. Nhiếp ảnh gia kiểm tra ảnh chụp, cảm thấy không có vấn đề gì liền phân phó: "Tốt lắm, có thể chụp hai người rồi, tận lực biểu hiện triền miên một chút, tôi cần bầu không khí tương tự như rượu vang vậy."

Lâm Đạm không có tế bào văn nghệ, không khỏi hỏi: "Bầu không khí tương tự như rượu vang là bầu không khí như thế nào?"

Nhiếp ảnh gia đáp: "Rượu vang là ngọt, nồng, thuần, thơm, cho nên giữa hai người cũng phải ngọt nị, hương nồng, thuần hậu, giống như hai nửa vòng tròn, phải kín kẽ khảm lại với nhau, trong mắt cô có anh ấy, trong mắt anh ấy có cô, cho dù ai nhìn vào cách ở chung của hai người cũng sẽ bị bầu không khí mập mờ này lây nhiễm, trở nên mặt đỏ tim đập nhanh, giống như đang uống rượu say vậy, hiểu chưa?"

"Tôi biết rồi." Lâm Đạm gật đầu đồng ý, lông mày lại khẽ nhíu một chút. Cô không hề có kinh nghiệm gì, không biết có thể khiến nhiếp ảnh gia hài lòng hay không.

Baird không lên tiếng, chẳng qua tự tháo cà vạt ra, cởi mấy cúc áo sơ mi phía trên. Không làm vậy hắn sẽ khó thở.

"Biết rồi thì bắt đầu đi." Nhiếp ảnh gia chỉ cửa sổ nói: "Trước tiên chụp mấy bức ở chỗ bệ cửa sổ bên này, ngài Adams, ngài đứng sau lưng cô Lâm, ôm cô ấy, nghiêng đầu nhìn vào mặt cô ấy. Cô Lâm, cô bưng một ly rượu vang, rúc vào ngực ngài Adams, quay đầu lại nhìn chăm chú vào ngài ấy. Hai người tận lực đến gần một chút, có thể cảm thụ được hô hấp lẫn nhau là tốt nhất, ánh mắt phải nhiệt liệt triền miên, giống như ly rượu vang đỏ này vậy."

Lâm Đạm và Baird song song gật đầu, sau đó đi tới trước bệ cửa sổ bày đầy hoa hồng, tạo xong pose.

Bị một người đàn ông xa lạ ôm, Lâm Đạm không tự chủ được cứng ngắc, đây là lòng phòng bị trong xương cô đang quấy phá. Nhưng cô biết chắc, Baird là người tốt, hắn sẽ không thương tổn đến mình. Cô từ từ điều chỉnh hô hấp, định để mình tỉnh táo lại.

Baird cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô, thấp giọng nói: "Tôi ôm như vậy em không thoải mái sao? Vậy tôi buông một chút." Cánh tay để sát lên bụng cô của hắn buông lỏng một chút, hơn nữa tận lực lơ lửng trên không, nhìn xa giống đang ôm cô, thực tế thì thân thể không hề tiếp xúc.

Phải giữ vững động tác này không thể nghi ngờ là vô cùng khó khăn, chụp một lúc sau, nguyên cánh tay sẽ đau nhức. Nhưng trên mặt Baird không hề hiện oán hận hay bất mãn, hắn thậm chí rũ mi mắt, hướng Lâm Đạm cười dịu dàng, tựa như đang trấn an.

Lâm Đạm không đến nỗi cả tí tiếp xúc thế này cũng chịu không được, nhưng vẫn bị sự quan tâm tỉ mỉ của Baird làm cảm động. Sau khi tiến thêm một bước tiếp xúc, cô phát hiện hắn còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình.

"Không sao cả, tôi chỉ không quá quen, qua một hồi sẽ tốt." Lâm Đạm quay đầu nhìn hắn, giọng nhu hòa.

"Có thật không?" Baird ghé vào bên tai cô nói nhỏ.

"Thật, anh để cánh tay xuống đi." Lâm Đạm nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay hắn, đặt nó bên hông mình. Thân thể hai người trong nháy mắt hợp vào cùng một chỗ, mang đến sự ấm áp.

Baird nói giọng khàn khàn: "Xin lỗi." Hai tay lại không tự chủ được siết chặt trong một chớp mắt. Thật ra hắn không muốn buông cô ra tí nào, một chút cũng không muốn.

"Đây là công việc, không cần phải nói xin lỗi." Lâm Đạm quay đầu nói nhỏ.

Ánh mắt dịu dàng hòa lẫn vui vẻ của Baird nháy mắt đọng lại, môi mỏng khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói câu nào.

Nhiếp ảnh gia thử chụp hai bức, lắc đầu nói: "Không được rồi, cô Lâm, giày cao gót của cô quá cao, che mất mặt ngài Adams, phiền cô cởi giày ra được không? Như vậy chiều cao của hai người sẽ xứng đôi hơn. Hai người đều dáng dấp không tệ, nhưng ánh mắ đều chưa đạt tới yêu cầu của tôi, nhất là cô Lâm, cô có thể thâm tình nhìn ngài Baird một chút không? Ánh mắt cô quá bình thản, không có mập mờ triền miên tôi muốn."

Lâm Đạm lập tức cởi giày cao gót, vì vậy cô và Baird liền hơn kém nhau nửa cái đầu, hai người một trước một sau đứng là mặt đều vào được ống kính, nhưng cái gì gọi là ánh mắt mập mờ triền miên cô thật sự không biết.

Cô nhăn mày nói: "Xin lỗi ngài Luke, tôi chưa từng yêu đương bao giờ, ngài có thể giúp tôi điều chỉnh một chút không?"

"Cô chưa từng yêu đương?" Nhiếp ảnh gia tỏ ra vô cùng kinh ngạc, anh ta đánh chết cũng không thể tin vưu vật như Lâm Đạm lại chưa từng có đoạn tình cảm nào. Viên đá quý to như thế ném ở ven đường mà không ai nhặt sao? Không thể nào!

Đôi mắt ảm đạm của Baird nháy mắt khôi phục thần thái. Hắn buông Lâm Đạm ra, dịu dàng nói: "Không cần khẩn trương, từ từ tới, tôi có thể chờ em." Thâm ý của lời này ước chừng chỉ hắn mới hiểu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 406

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.