Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (39)

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Chương 368: Nữ hoàng sàn catwalk (39)

Lâm Đạm bảo là sẽ điều chỉnh, nhưng trời mới biết cô nên điều chỉnh thế nào. Cho dù cô nghĩ bể đầu cũng nghĩ không thông, ánh mắt khi yêu một người là thế nào. Cô ngồi trên ghế salon mấy phút, trở lại bệ cửa sổ chụp thử mấy tấm với Baird, đều không đạt được mong muốn của nhiếp ảnh gia.

"Không được, không được, vẫn không được. Ánh mắt cô đen là đen, trắng là trắng, quá trong suốt rồi. Khi yêu một người ánh mắt không thể nào trong suốt như thế, sẽ có chút khắc chế, có chút không kiềm hãm được, một chút vui vẻ và tràn đầy tình yêu, tổng hợp chung một chỗ thì như ly rượu này vậy, nhiệt liệt, thuần túy, đậm đà. Cô nói cô chưa từng yêu đương, tôi rốt cuộc tin rồi." Nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh vừa chụp xong, giọng vô cùng không biết làm sao.

Lâm Đạm liên tục nói mấy tiếng xin lỗi, tâm tình có chút nóng nảy. Cô hoặc là không làm, hoặc là làm đến tốt nhất, cho nên dù khó thế nào đi nữa, cô cũng phải biểu đạt được cảm giác nhiếp ảnh gia mong muốn. Cô cầm một chai rượu vang, áy náy nói: "Đạo diễn, tôi có thể uống chút rượu không?" Uống rượu vào, ánh mắt tự nhiên sẽ trở nên ươn ướt, lười biếng, mê mang, mặc dù chưa đạt đến yêu cầu của nhiếp ảnh gia, nhưng dầu gì cũng tốt hơn lúc tỉnh táo một chút.

"Có thể, uống đi uống đi." Nhiếp ảnh gia khoát tay lia lịa.

Baird không kịp ngăn cản, Lâm Đạm đã dốc chai uống ừng ực, tư thái hào sảng cực kỳ. Cô dùng mu bàn tay lau đi vệt rượu đỏ trên môi, ngượng ngùng nói: "Tửu lượng của tôi hơi lớn, uống một hai ly không có tác dụng, phải uống cả chai."

Baird nhìn chằm chằm gò má dần nhiễm màu đỏ ửng của cô, không nhịn được đỡ trán cười khẽ. Thượng đế ơi, sau khi thâm nhập tìm hiểu, Lâm Đạm càng đáng yêu hơn tưởng tượng của hắn nhiều!

"Đừng uống nữa, mặt em đỏ bừng rồi." Baird lấy đi chai rượu trong tay cô.

Thợ trang điểm trang điểm cho Lâm Đạm theo phong cách đẹp lạnh lùng, nhưng sau khi uống rượu, gò má và đuôi mắt cô lây dính một tầng đỏ mỏng, đôi mắt trắng đen rõ ràng dâng lên hơi nước, tỏ ra vô cùng mê mang đáng yêu. Cô chân trần đứng tại chỗ, ngước đầu nhìn mình, giống như một đứa trẻ yếu ớt.

Baird bị đôi mắt ướt mềm mại của cô đóng đinh tại chỗ, thiếu chút nữa không có cách nào tránh thoát.

"Em chuẩn bị xong chưa?" Hắn tận lực để giọng nói của mình không mang theo run rẩy, nhịp tim đập lại càng lúc càng nhanh.

"Tôi chuẩn bị xong, bắt đầu đi." Đầu óc Lâm Đạm vẫn tỉnh táo, linh hồn lại đang phiêu phiêu giữa không trung, đây là một cảm giác vô cùng đặc biệt, khiến lý trí của cô suy yếu rất nhiều, cảm tính lại được giải phóng. Đúng vậy, cô không phải đã từng nói sao? Lần này phải thử buông thả, thử bay lượn, thử thể nghiệm tất cả những gì trước kia mình chưa từng được thể nghiệm qua.

Cô dựa sát vào ngực Baird một cách cực kỳ tự nhiên, còn chủ động cầm hai tay hắn, đặt giao nhau ở bụng mình.

Lần này, người cứng ngắc trở thành Baird. Hắn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Lâm Đạm đang tăng cao, mùi rượu thoang thoảng tràn ra từ bờ môi đỏ ửng của cô, khiến hắn có chút say. Hắn siết chặt cánh tay, dán vào tai cô nói: "Chờ lát nữa lúc chụp ảnh nhìn ánh mắt tôi, tận lực bắt chước nó." Yêu một người là cảm giác thế nào, nhìn anh em sẽ hiểu.

Lâm Đạm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy một mảnh vực sâu, vực sâu này không phải bóng tối, song cũng không có đáy, bên trong cuồn cuộn một thứ gì đó dày đặc sền sệt, trong nháy mắt nhiếp lấy ánh mắt cô, tầng tầng lớp lớp sợi tơ quấn quanh lấy cô kéo vào nơi sâu thẳm bên trong. Cô không thể khống chế ngưng mắt nhìn hắn, trong con ngươi mờ mịt hơi nước.

Hai người ôm lấy nhau dựa nghiêng bên bệ cửa sổ, chàng trai ôm lấy eo cô gái từ phía sau, trong tay cô gái bưng một ly rượu ang, nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt chàng trai. Khoảng cách giữa hai người kéo càng ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.

"Em nhìn thấy cái gì?" Baird thấp giọng hỏi. Chóp mũi hắn sắp đụng phải chóp mũi Lâm Đạm, mà cô không hề né tránh, biến đổi này khiến trái tim hắn đập loạn xạ.

"Tôi không biết mình nhìn thấy cái gì." Lâm Đạm không có cách nào trả lời vấn đề quá mức trừu tượng đó, nhưng cô biết, ánh mắt Baird thời khắc này vô cùng đẹp, chỗ sâu trong đôi mắt hắn tựa hồ ẩn giấu thứ gì đó cô cực độ khát vọng.

"Một ngày nào đó em sẽ hiểu." Nói xong câu này, trán và chóp mũi Baird đã đặt lên trán và chóp mũi Lâm Đạm. Họ lần đầu dựa gần vào nhau như vậy, gần đến mức chỉ cần hơi nhếch môi là có thể hôn nhau.

Lâm Đạm như ma nhập thật sâu nhìn Baird, cuối cùng nở một nụ cười dịu dàng. Baird cũng cười, chất giọng thuần hậu như rượu trong ly, có thể làm say lòng người.

Nhiếp ảnh gia chụp lại quá trình hai người không ngừng đến gần nhau, hưng phấn hô: "Quá tuyệt vời, đúng, tôi muốn chính là cảm giác này! Biết không, hình ảnh hai người chung đụng quá đẹp! Mập mờ lan tỏa giữa hai người còn nồng hơn rượu vang! Tôi đã say! Đổi một pose khác! Mặt đối mặt, ôm nhau, ly rượu đặt lên bệ cửa sổ."

Lâm Đạm sửng sốt một lúc lâu mới buông ly rượu, rời khỏi vòng ôm của Baird. Trong nháy mắt này, cô bỗng cảm thấy có chút lạnh.

"Lạnh không?" Baird lập tức cởi âu phục khoác lên đầu vai cô. Sau khi uống say nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó sẽ lạnh hơn.

"Đừng, làm thế sẽ phá hỏng tạo hình của tôi." Lâm Đạm lập tức trả lại áo khoác, lắc đầu nói: "Tôi không lạnh, là cái trong ngực anh quá ấm." Cô trước giờ có sao nói vậy, nhưng không biết lời này nghe vào tai Baird có biết bao nhiêu rung động.

Baird không nhịn được bật cười, đôi mắt tim sáng lên từng ánh sao nhỏ vụn.

"Tôi muốn ôm em." Hắn đè thấp âm lượng tuyên cao.

"Tới đi." Lâm Đạm chủ động đưa tay, ôm lấy vòng eo hắn.

Baird lại cười khẽ một trận, sau đó đặt lòng bàn tay nóng bỏng của mình lên phần lưng trần của cô. Lâm Đạm bị nóng đến run lên, trong lòng một trận khác thường.

Baird không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng bóng loáng như bạch ngọc của cô, con dã thú kiềm chế trong lòng đã lâu rục rịch muốn động. Nhưng hắn rất nhanh khắc chế xuống, cuối cùng nắm tay đặt sau lưng Lâm Đạm. Lâm Đạm ngẩng đầu lên nhìn hắn, cần cổ thon dài, sống lưng hơi lõm xuống cùng với bờ mông căng tròn tạo thành đường cong ưu mỹ, có hiệu quả như ly rượu cao đặt sau lưng cô vậy.

Baird từ từ cúi đầu, từ từ đến gần...

Lâm Đạm giống như bị đầu độc vậy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô không biết mình đang làm gì, cồn rượu khiến lý trí của cô mơ hồ.

Đôi mắt tím sẫm của Baird càng ngày càng tối sầm, cuối cùng hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ môi ngày đêm nhớ mong, sau đó cả trái tim đều bắt đầu run rẩy. Cánh tay hắn đột nhiên siết chặt, bàn tay lướt lên trên, giữ lấy phần gáy yếu ớt của Lâm Đạm, đây là động tác tiêu chuẩn của mãnh thú khi đi săn, có thể thấy, tính cách chân thực của Baird xa xa không hề ôn nhu thân sĩ như hắn thể hiện ra bên ngoài.

Lâm Đạm muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi, cô mở mắt ra, lại rơi vào đại dương màu tím mênh mông, bên trong có gió bão cuồn cuộn, có mưa to như trút nước, có sấm chớp rền vang. Rất nhanh, ánh mắt cô bị một bàn tay che khuất, một chiếc lưỡi trơn nhẵn chui vào miệng cô, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi cô vòng một vòng liền lui ra ngoài.

Bàn tay che mắt cô rời đi, Baird ghé sát môi vào vành tai cô, nói giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, tôi mất khống chế, rất xin lỗi."

Lâm Đạm sửng sốt một hồi mới lắc đầu. Nụ cười nửa tỉnh nửa say này có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại vô cùng nhiệt liệt, là cảm thụ cô chưa từng thể nghiệm qua, nói thật, cô không hề thấy ghét.

"Có chút kích thích." Cô châm chước hồi lâu mới biểu đạt cảm thụ của mình.

Trái tim ầm ầm sóng cuộn của Baird nháy mắt chết đơ, sau một giây đồng hồ tiếp tục đập càng gấp gáp. Hắn ghé vào bên tai Lâm Đạm cười khẽ, làm sao cũng không ngừng được, hai tay dừng sức nhấn eo cô, không cho phép cô rời khỏi lồng ngực mình, động tác này một chút cũng không thân sĩ tí nào.

Nhiếp ảnh gia chạy quanh họ điên cuồng chụp, miệng hưng phấn la ầm lên: "Thượng đế ơi, tình yêu giữa hai người sắp bốc cháy rồi biết không? Tôi mới rồi đã quên hô hấp!"

Nhân viên làm việc vây quanh xem một bên người người đều mặt đỏ tới mang tai, cặp mắt sáng lên. Hai người này tuyệt đối có mờ ám! Tuyệt đối!

Nhiếp ảnh gia thúc giục: "Đúng, tiếp tục đổi pose nào, ôm càng chặt hơn một chút, nhìn vào mắt nhau đi. Biết không, lúc hai người nhiệt liệt hôn nhau, tôi cảm giác mình như uống phải một chai rượu mạnh, sắp bị tình cảm nồng cháy giữa hai người chuốc say! Đây chính là tinh túy quảng cáo của chúng ta!"

Ánh mắt Lâm Đạm còn mềm ướt hơn lúc nãy, động tác ôm Baird đã vô cùng tự nhiên. Cô muốn thử buông thả một chút.

Baird cúi đầu xuống hôn trán cô, ánh mắt lấp đầy tình yêu như vò rượu mạnh nhất trên đời.

Nhưng mà thời gian chụp ảnh dù sao cũng ngắn ngủi, ước chừng qua mười mấy phút, nhiếp ảnh gia đã chụp được rất nhiều hình, vì vậy giơ tay lên để họ tách ra: "Tốt lắm, bên tôi đã xong, hai người có thể đi quay quảng cáo."

"Vậy đã xong?" Baird ôm chặt người trong ngực.

Lâm Đạm không tự chủ vuốt ve bờ môi sưng đỏ.

Nhiếp ảnh gia chớp chớp mắt với Baird, giễu cợt nói: "Yên tâm, còn sớm lắm."

Lông mày nhíu chặt của Baird lập tức buông lỏng, thay Lâm Đạm sửa lại mái tóc xốc xếch, lại kéo dây váy bị tuột của cô trở lại chỗ cũ. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô dính sát phần ngực cường tráng của hắn, mà hắn chỉ cần rũ mắt là có thể thấy rãnh sâu kia, kích thích xúc giác lẫn thị giác thật sự muốn mạng hắn.

Hắn lấy áo khoác âu phục đặt một bên tới, bọc kín người Lâm Đạm, nói giọng khàn khàn: "Đi thôi, chúng ta đi quay quảng cáo." Cuối cùng hơi thăm dò cầm lấy tay Lâm Đạm.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm hắn mấy lần, lại không tránh thoát. Hôm nay hết thảy cô đều chưa từng thể nghiệm qua, cô rất muốn biết nếu mặc cho nó phát triển sẽ biến thành thế nào. Một người nếu bị đè nén quá lâu, đến lúc nào đó sẽ phải thả ra, cô thấy mình làm như vậy chưa chắc không tốt.

Baird nắm chặt tay cô, từ từ đi tới cạnh đạo diễn.

Đạo diễn chỉ kịch bản nói: "Ngài Adams, cô Lâm, hai người đã cọ xát ra tia lửa, phần quay chụp tiếp theo đối với hai người mà nói không khó lắm. Thừa dịp cảm giác này còn chưa biến mất, chúng ta lập tức quay chụp luôn, không có quá nhiều kịch bản, hoàn toàn dựa vào hai người tự do phát huy. Cô Lâm, cô mở cửa đi vào nhà, vừa đi vừa cởi áo khoác, thời điểm chỉ còn váy bên trong thì vừa vặn tiến vào phòng khách, mà ngài Adams đã ngồi trên ghế salon chờ cô, trong tay cầm một ly rượu vang. Hai người ôm nhau nói chuyện phiếm, thích nói cái gì thì nói cái đó, dù sao chúng ta cũng không thu âm, sau đó hai người mở máy hát khiêu vũ. Trước yêu cầu chỉ có nhiêu đó, tận lực làm thật mập mờ, triền miên, triền miên tận xương ấy, biết chưa?"

"Đã biết." Baird quay đầu nhìn Lâm Đạm, trong mắt có mong đợi cũng có ý hỏi.

Lâm Đạm không thấy đó là làm khó, ngược lại cong môi cười với hắn. Lần này, cô muốn thể nghiệm tất cả thất tình lục dục một lần.

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây phát hiện một BUG, đó là người Mỹ chưa đầy 21 tuổi không thể uống rượu, tui cứ viết viết liền quên luôn, chẳng qua nước Mỹ này là thế giới song song thôi, lịch sử, nhân vật, trình độ phát triển khoa học kĩ thuật khác với thế giới hiện thực, các bảo bảo cứ coi pháp luật có sai khác đi. che mặt chỉ có thể bảo méo thành tròn thế thui. Chờ hoàn thành xong tui sẽ đi sửa tuổi cho Lâm Đạm, hiện giờ đang phải đăng truyện liên tục, không tiện đi sửa.

Editor có lời muốn nói: trợn trắng mắt một năm sau tui edit đến đây thấy vẫn thế, có thấy bả sửa gì đâu =_=

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 368

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.