Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (5)

Phiên bản Dịch · 2533 chữ

Chương 378: Thôn bá, giáo bá, học bá (5)

Buổi tối hôm đó, y tá tìm được phòng cho Lâm Đạm, ngay đối diện bệnh viện, băng qua đường đi tầm hai mươi thước liền đến, rất gần. Hai người theo hướng dẫn của chủ nhà vào trong một căn phòng, người thuê bên trong đang gây gổ, mười mấy người chen chúc trong phòng bếp nước chảy không lọt, nam nữ già trẻ đủ cả, hết sức hỗn loạn.

Lâm Đạm còn chưa đến gần đã nghe thấy phòng bếp truyền tới một giọng nữ bén nhọn: "Là thằng nào ăn trộm con gà hầm trong bếp của tao? Thiếu chút đồ ăn chúng mày sẽ chết à? Có tin lần sau bà bỏ thuốc chuột vào đồ ăn của chúng mày cho chúng mày đi đời nhà ma luôn không! Thằng nào ăn đồ của bà đấy, bà cho chúng mày biết thế nào là lễ độ, đ**...."

Người phụ nữ kia càng mắng càng khó nghe, Lâm Đạm nhăn mày, thầm nghĩ loại phòng ngày khẳng định không thể ở, thứ nhất, người quá đông, không an toàn; thứ hai, phòng bếp dùng chung, dễ gây mâu thuẫn; thứ ba, thứ dùng để ngăn cách không gian từng người chỉ có mảnh vải che, dễ mất đồ.

Cô đang muốn hỏi chủ nhà xem có phòng khác không, y tá đã mở miệng nói trước: "Lão Quách, phòng này không được, quá loạn, có phòng đơn nào khác có khu bếp không? Cô bé này một mình ra cửa, ở phòng đơn tương đối an toàn."

"Phòng đơn thì không thể lấy giá tiền này."

"Không sao, bao nhiêu tiền tôi giúp cô bé này bổ sung." Y tá lập tức ôm lấy việc này.

Lâm Đạm vội vàng từ chối ý tốt của y tá, lặp đi lặp lại rằng mình có tiền, sau đó liên tục cúi người, nói cảm ơn liên tục, khiến y tá cũng ngại ngùng, rút lại lời mình vừa nói.

Chủ nhà trước đó đã nghe qua tình huống của Lâm Đạm, rất sẵn lòng giúp cô, cho cô thuê một căn phòng nhỏ mười thước vuông với giá tám mươi tệ, không có nhà vệ sinh, không có phòng bếp, nhưng ngoài ban công lại có một cái bếp nhỏ cùng một bộ đồ dùng làm bếp đầy đủ, có thể nấu cơm, giường và chăn nệm đều có sẵn, xách hành lý vào là có thể ở luôn.

Lâm Đạm tối đó liền sắp xếp đâu vào đấy, rạng sáng ngày hôm sau thức dậy mua đồ ăn sáng cho Lâm Xuyên Trụ, nhìn chằm chằm ông tiêm thuốc xong mới chạy ra chợ gần đó mua thức ăn. Dầu muối tương giấm, bột gạo bát đũa cặp lồng giữ ấm, những thứ này kiểu gì cũng phải mua, bớt đi không được, mặc dù lúc đầu cần tiêu nhiều tiền, nhưng về lâu dài vẫn đỡ hơn là mua đồ ăn ngoài.

Cô mua nửa con gà vườn, xử lý sạch sẽ liền cho vào nước sôi đợi chín tái, sau đó bỏ thêm các loại gia vị và gừng, đặt trên bếp hầm. Hầm gà vườn phải phí thời gian rất lâu thịt mới có thể mềm và ngấm vị, cho nên món này làm cho buổi tối, bữa trưa cô đơn giản xào thịt băm với ớt xanh, đậu phụ tam tiên, cải xanh xào nấm hương.

Đừng nhìn ba món đều là món ăn phổ thông nhà nhà đều làm, nhưng thủ pháp nấu ăn của Lâm Đạm không hề đơn giản chút nào, thịt băm băm thật nhỏ, phải dùng rượu gia vị, bột thực vật, các loại gia vị khác ướp trước, dùng tay ướp đều rồi mới cho vào đảo, sức lửa nếu nắm không tốt, thịt băm sẽ cháy quá hoặc bã quá, mất đi hương vị vốn có. Đậu phụ tam tiên phải vừa đảo vừa nhanh chóng thêm gia vị như tương, ớt, nấm, giăm bông, nếu không sẽ không đủ tươi, đủ non. Mấu chốt của món cải xanh xào nấm hương cũng là sức lửa, vừa phải bức ra cái tươi của nấm, vừa phải giữ được cái tươi mát của rau cải, bên trong cũng cần rất nhiều bí quyết.

Càng là món ăn đơn giản thì càng thể hiện ra được cái tài của người đầu bếp, những lời này bỗng xuất hiện trong đầu Lâm Đạm một cách không giải thích được. Nhưng cô hình như đã quen với loại cảm giác này, không hề đào sâu suy nghĩ, chẳng qua bỏ ba món ăn vào cặp lồng, lại chỉnh bếp thành lửa nhỏ, tiếp tục hầm gà, sau đó vội vã chạy tới bệnh viện đưa bữa trưa cho Lâm Xuyên Trụ.

Lâm Xuyên Trụ lần đầu nằm viện tại bệnh viện trong thành phố, lúc cháu gái ở đây thì không cảm thấy gì đặc biệt, một khi cháu gái rời đi, ông liền thấy không được tự nhiên. Nhìn người phụ nữ trung niên cùng người đàn ông trẻ tuổi nằm bên cạnh được y tá mang cơm trưa tới cho, ông liền nằm xuống, dùng chăn che lại đầu mình, giả bộ mình ngủ.

Người phụ nữ trung niên thấy ông đáng thương, cất giọng hỏi: "Bác trai, không thì cháu giúp bác mua một phần cơm trưa nữa nhé?"

"Cảm ơn cháu, cháu gái bác sáng nay có nói nó sẽ mang cơm cho bác." Lâm Xuyên Trụ vén chăn lên khoát tay lia lịa.

"Cháu gái bác đi đâu rồi? Từ lúc tiêm xong hình như không thấy cô bé."

"Nó về làm cơm trưa cho bác rồi, nói giá cơm bên ngoài đắt đỏ, không ăn nổi, tự mình làm sẽ tiện nghi hơn."

Người phụ nữ trung niên còn chưa lên tiếng, y tá của dì liền khinh thường nói: "Không ăn nổi cũng phải ăn chứ, chân ông gãy rồi, không ăn chút đồ sao khôi phục được? Ngày nào cũng luộc rau mà ăn thì kiểu gì chẳng tiện nghi."

Người phụ nữ trung niên trợn mắt nhìn y tá một cái, đang muốn giảng hòa, Lâm Đạm liền xách một chiếc cặp lồng đi vào, đầu tiên lễ phép chào người phụ nữ trung niên và người đàn ông trẻ tuổi, sau đó bưng nước nóng tới cho Lâm Xuyên Trụ rửa tay, rồi kéo giường lên, để Lâm Xuyên Trụ nửa nằm, lại đặt bàn nhỏ trước mặt ông, mở nắp cặp lồng ra, bày đồ ăn lên bàn.

Chỉ trong nháy mắt, cả phòng bệnh liền bị một mùi thơm khác thường bao trùm, vị mặn của thịt băm, vị ngậy của đậu phụ, vị tươi của cải xanh, nhìn kĩ lại, các món ăn kia nhìn màu sắc ngửi mùi thơm, so với đồ ăn tại nhà hàng cao cấp cũng không kém gì.

Y tá nháy mắt câm miệng, người phụ nữ trung niên và người đàn ông trẻ tuổi thèm thuồng hít mũi, vươn cổ, mắt lom lom nhìn bàn cơm của Lâm Xuyên Trụ.

"Ông ăn cơm đi ạ." Lâm Đạm đưa bát đũa cho ông.

Lâm Xuyên Trụ đời này chưa từng ăn qua thứ tốt gì, tự nhiên không biết tay nghề của cháu gái mình tới mức độ nào, chỉ cảm thấy ăn ngon hơn bình thường rất nhiều, không khỏi liên tục gật đầu, nhưng cũng không hỏi gì thêm. "Trâu nhai mẫu đơn" cũng chỉ đến thế mà thôi.

Người phụ nữ trung niên bị mùi thơm câu cho không nhịn nổi, vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: "Cháu gái, mấy món này đều do cháu tự làm?" Không phải chứ? Trông dáng dấp không giống nha! Cải xanh kia xanh biếc, căn bản không giống đã nấu qua; thịt băm nhuộm màu tương, dùng đũa đâm một cái thấy thật non mềm, mùi vị chắc chắn rất tốt; đậu phụ trắng nõn ngâm trong nước dùng đỏ đậm, điểm xuyết thêm hành lá cắt nhỏ, thật sự thơm chết người!

Ba món ăn này tuy chỉ là món ăn dân dã, mà trên phương diện 'sắc' và 'hương' đã cực kỳ cám dỗ! Gia cảnh người phụ nữ trung niên rất tốt, vừa ngửi đã biết ba món này cất giấu công phu thật.

Lâm Đạm chưa trả lời, Lâm Xuyên Trụ đã kiêu ngạo nói: "Đạm Nhi nhà bác bốn tuổi đã xuống bếp."

Người phụ nữ trung niên nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Cô bé này năm nay mới mười ba tuổi, bốn tuổi đã xuống bếp, tức là có chín năm kinh nghiệm làm đầu bếp rồi, khó trách! Đều nói trẻ em nghèo tự lập sớm, lời này quả không sai.

"Bác trai, có cô cháu gái rượu thế này, phúc của bác còn ở phía sau đâu." Người phụ nữ trung niên nuốt nước miếng, lại nhìn cơm hộp đặt ở nhà hàng cao cấp của mình, nhất thời cảm giác như nhai đèn cầy.

Người đàn ông trẻ tuổi cũng vừa ăn vừa nhìn lén bàn cơm của Lâm Xuyên Trụ, nhịn lắm mới không mở mồm ra xin người ta cho mình nếm thử một chút. Tay nghề của cô bé này tốt quá, bảo sao thà tự nấu cơm cũng không ra ngoài ăn, đồ ăn mua bên ngoài ngon bằng một nửa cô đã là không tệ rồi.

Ăn cơm trưa xong, bác sĩ đổi bình truyền nước mới cho Lâm Xuyên Trụ, Lâm Đạm đợi một bên nhìn ông truyền nước xong, ấn chuông gọi y tá tới tháo kim, lúc này mới về phòng trọ làm bữa tối. Gà vườn đã hầm kĩ, buổi trưa còn dư lại chút cải trắng, hành lá và hạt tiêu, dứt khoát cắt thành sợi, dùng dầu, đường trắng, giấm, nước tương cùng các loại gia vị khác làm món rau cải ba vị.

Xách cặp lồng vào phòng bệnh, Lâm Đạm đầu tiên đỡ Lâm Xuyên Trụ ngồi lên xe lăn, mang ông vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý. Lâm Xuyên Trụ có một chân lành lặn, chỉ cần giúp ông ngồi lên ghế, tự ông có thể giải quyết mọi việc, xong chuyện lại đỡ ông lên giường là được.

Nhìn Lâm Đạm ung dung đỡ một người trưởng thành hơn 50kg, người phụ nữ trung niên kinh ngạc nói: "Bác trai, khí lực của cháu gái bác cũng lớn thật đấy, tay chân trôi chảy quá!"

Lâm Xuyên Trụ thở dài nói: "Nó bốn tuổi đã giúp gia đình kiếm củi đốt, làm việc nhà, khí lực có thể không lớn sao? Đều do cuộc sống khổ cực mà ra cả."

Người phụ nữ trung niên liên tục khen ngợi, Lâm Đạm thì không nói câu nào, bưng nước nóng tới giúp Lâm Xuyên Trụ lau mặt, lau tay, sau đó mở cặp lồng, bưng ra một bát cơm và một đĩa rau cải ba vị, dư lại ở tầng dưới cùng cặp lồng toàn là cháo gà, mùi thơm phức dọa người.

Người phụ nữ trung niên đang chờ y tá mang cơm cho mình, nước miếng không khống chế được chảy xuống, người đàn ông trẻ tuổi một bên để y tá đút cơm cho mình, một bên lén lén lút lút nhìn bàn cơm của Lâm Xuyên Trụ. Bữa trưa đã thơm ngon thế rồi, bữa tối lại tới nữa à?

Lâm Đạm đã lấy hai cái bát không chuẩn bị từ trước ra, múc cháo gà vào hai bát, phân biệt đưa tới trên bàn của người phụ nữ trung niên và người đàn ông trẻ tuổi, lễ phép nói: "Anh, dì, buổi trưa cháu làm nhiều, không ăn hết lãng phí, mọi người cũng nếm thử xem."

Hai người một bên nói khách khí, một bên không kịp chờ đợi mà ăn. Cháo gà màu vàng tươi, vài chấm dầu nổi lơ lửng, màu sắc hết sức đẹp mắt; thịt gà đã sớm hầm nhừ, hoàn toàn tách ra khỏi xương, ăn vào miệng cắn nhẹ, thịt liền mềm như muốn tan ra, vị ngọt trong xương thấm ra ngoài, hòa cùng cái ngọt của gạo, khiến người ta hận không thể ngửa mặt lên trời hét dài. Trên thế giới tại sao có thể có bát cháo ngon đến như vậy!

Người phụ nữ trung niên vài ba miếng đã húp xong bát cháo, thịt gà ăn chỉ còn lại đống xương. Nếu không phải sợ lối ăn khó coi, dì đã trực tiếp hút sạch cả tủy xương đi rồi.

Người đàn ông trẻ tuổi hai tay bó thạch cao, chỉ có thể chờ y tá đút, y tá nọ động tác rất tỉ mỉ, đút cho anh một miếng phải đợi mười giây sau mới đút miếng thứ hai, khiến người đàn ông trẻ tuổi hận không thể trực tiếp vùi đầu vào bát luôn. Đều nói của ngon ở dân gian, những lời này họ rốt cuộc đã tin.

Lâm Xuyên Trụ cũng cảm thấy cháo gà hôm nay quá ngon, không nhịn được khen một câu.

Lâm Đạm cũng không giải thích thêm gì, dù sao đầu óc Lâm Xuyên Trụ tương đối đơn giản, sẽ không vô cớ nghi ngờ người khác, bằng không ông cũng không để mặc Tiêu Hiểu Nga ngang ngược như thế. Đợi ông ăn tối xong, Lâm Đạm mang bát đũa đi vào nhà vệ sinh rửa, sau đó trông Lâm Xuyên Trụ truyền bình nước cuối cùng. Nếu không có người ở một bên trông ông, đợi nước truyền xong ông cũng không gọi y tá tháo kim, sợ là máu sẽ chảy ngược trở lại.

Trong phòng bệnh có một chiếc TV, người đàn ông trẻ tuổi đang cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh, tỏ ra rất nhàm chán. Người phụ nữ trung niên nằm thẳng đơ trên giường, chân mày nhíu chặt, dường như đang ẩn nhẫn cái gì.

Dì gặp tai nạn xe cộ, trên người gãy xương nhiều chỗ, căn bản không cách nào nhúc nhích, may mắn xương cột sống không bị làm sao, sau này chưa đến mức tê liệt. Y tá của dì đang giúp dì mua cơm, nhưng chậm chạp không thấy trở lại, nếu không có cháo gà của Lâm Đạm lót dạ, dì có thể chết đói trên giường bệnh. Chồng dì là quản lý một xí nghiệp, bề bộn nhiều việc, không thể thời khắc bầu bạn bên người dì. Con trai dì năm nay học lớp 12, phải gấp rút ôn thi, cũng không tới được, vì vậy dì chỉ đành lẻ loi nằm.

Nhưng Lâm Đạm biết, biểu tình của dì thay vì nói là oán hận hay buồn tẻ, không bằng nói là khó chịu lúng túng mới đúng.

Lâm Đạm đảo mắt liền hiểu tình cảnh của dì thế nào, lập tức đứng lên, kéo hết rèm quanh giường bệnh của dì ra, rồi lôi từ dưới gầm giường ra một cái chậu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 8
Lượt đọc 758

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.