Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (6)

Phiên bản Dịch · 2561 chữ

Chương 379: Thôn bá, giáo bá, học bá (6)

Khi rèm bị kéo lên, người phụ nữ trung niên còn cho rằng cô bé này chưa thấy rèm cản kiểu này bao giờ, cho nên kéo chơi, cho đến khi thấy đối phương cầm ra cái chậu mới hiểu cô bé đã nhìn thấu được cảnh khó nói của mình. Trong nháy mắt ấy, người phụ nữ trung niên trong lòng bách vị tạp trần, bỗng thấy chua xót. Bệnh càng nặng, chồng và con trai đều không ở bên người, y tá mời tới không chịu trách nhiệm, ném dì ở phòng bệnh tự sinh tự diệt, ngược lại một cô bé không quen không biết lại chẳng ngại bẩn ngại mệt tới giúp đỡ mình.

Dì đỏ hốc mắt, vội nói: "Đừng đừng, cái này bẩn lắm, dì ráng nhịn chút nữa là được, y tá của dì rất nhanh sẽ về."

"Người có ba cái gấp, nào có thể nhịn được. Không sao đâu dì, dì cứ nằm đấy, để cháu làm." Lâm Đạm lấy thuốc khử trùng được bác sĩ phát ra, rửa chậu, sau đó dùng khăn giấy lau sạch, lại nhẹ nhàng nâng phần eo không bị thương của người phụ nữ lên, cuối cùng dè dặt giúp dì cởi quần, đặt chậu ở nơi thích hợp.

Bàn về chăm sóc người khác, dọn dẹp nhà cửa, không ai thành thạo hơn Lâm Đạm. Nhắc tới cũng lạ, trong đầu cô chứa đựng đủ loại kĩ năng, lúc không thèm nghĩ thì như không tồn tại, lúc cần dùng đến thì tiện tay là lấy được, tựa như đã thành một loại bản năng.

Cách cô chăm sóc người khác còn chuyên nghiệp hơn y tá người phụ nữ trung niên thuê, hơn nữa biểu tình từ đầu đến cuối ôn hòa bình tĩnh, không thấy chút chê bai nào. Chờ người phụ nữ trung niên giải quyết xong, cô dịch chậu ra, giúp người phụ nữ lau sạch cơ thể, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Dì ơi, hay dì đi tiểu luôn đi ạ, đỡ lát nữa chờ lại khó chịu."

Người phụ nữ trung niên cảm kích rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: "Cháu gái sao lại hiểu chuyện đến thế cơ chứ?" Việc khó chịu nhất thế gian không gì bằng người còn tỉnh táo, năng lực tự lo liệu bằng không, chỉ có thể nằm trên giường mặc người định đoạt. Lúc được y tá giúp tiếp phân tiếp nước tiểu, tâm tình của dì đặc biệt khó chịu, bởi đối phương lúc nào cũng cau mày ngừng thở, biểu tình chê bai. Vì vậy ngày nào dì cũng hết sức nín nhịn, sắp nhịn thành trầm cảm đến nơi rồi.

Nhưng lúc cô bé này chăm sóc, dì hoàn toàn không thấy đối phương có chút chê bai nào. Cô cười dịu dàng, ánh mắt đen là đen, trắng là trắng, sáng ngời, bên trong trừ quan tâm không còn gì khác. Vừa đụng phải tầm mắt cô, người phụ nữ trung niên như trút hết mọi gánh nặng trong lòng, duy chỉ còn lại đầy xúc động.

Lâm Đạm khoát khoát tay, cười một tiếng, không nói gì, chờ người phụ nữ trung niên giải quyết xong liền giúp dì lau khô thân thể, mang chậu đi cọ rửa, xịt thuốc khử trùng, dội nước, lau khô bỏ xuống dưới giường.

Làm xong hết thảy, cô kéo rèm ra, tự nhiên hỏi: "Ông ơi, ông có muốn đi tiểu tiện không?"

"Ừ, ông đang chờ cháu đây." Lâm Xuyên Trụ vừa uống khá nhiều cháo gà, không ngừng bận rộn vén chăn.

Lâm Đạm liền lấy cái bô từ dưới giường ông ra, rồi kéo rèm lại. Thấy một màn như thế, chút lúng túng cuối cùng trong lòng người phụ nữ trung niên cũng tan biến. Đúng vậy, người có ba cái gấp, chuyện này có gì để xấu hổ đâu, mọi người đều phải giải quyết mà. Hơn nữa, hôm nay phòng bệnh cũng không phải chỉ có một mình mình là nữ, còn có cháu gái nhỏ bên cạnh nữa.

Vừa nghĩ thế, người phụ nữ trung niên càng thản nhiên, thư giãn nằm trên giường bệnh xem di động. Đợi ước chừng hơn một tiếng sau, y tá của dì mới xách một túi thực phẩm đi tới, vừa đi vừa gọi điện thoại, hẹn bạn tan làm đi đánh mạt chược.

Người phụ nữ trung niên há mồm liền nói: "Không cần hẹn đến lúc tan làm đâu, bây giờ cô đi luôn đi, tôi sa thải cô rồi."

"Chị cả à, tôi trên đường bị kẹt xe, không phải đã gửi tin nhắn cho chị rồi sao?" Y tá mặt mày tủi thân, người phụ nữ trung niên đã gọi điện cho công ty môi giới, trao đổi xong về việc sa thải người.

Y tá còn muốn nháo, người phụ nữ trung niên cười lạnh nói: "Cô cứ nháo đi, nháo đến lúc tôi bị đụng gãy mấy cái xương, tôi đảm bảo cô phải bồi thường đến táng gia bại sản!"

Y tá nào dám đụng phải dì chứ, há mồm đang định mắng mấy câu thì đã bị Lâm Đạm đẩy một cái ra khỏi phòng bệnh, khóa trái cửa. Cô ta đập cửa giậm chân, người ở ngoài chỉ trỏ xem truyện tiếu lâm, người ở trong không một ai phản ứng cô ta, chăm chú xem TV, khiến cô ta tức muốn chết, mắng mấy câu thì bác sĩ đi ngang qua gọi bảo vệ tới, đuổi cô ta ra ngoài.

"Cháu gái nhỏ nhà ông nhanh trí thật đấy, không đợi cô ta ồn ào liền trực tiếp đuổi người đi." Người đàn ông trẻ tuổi lần này không nằm dài ra nữa, mà hi hi ha ha nói chuyện với Lâm Xuyên Trụ.

Lâm Xuyên Trụ lắc đầu nói: "Đạm Nhi nhà bác tính tình dữ dằn, người trong thôn không ai dám chọc."

"Nào có dữ dằn đâu, cháu thấy rất đáng yêu. Đạm Nhi, dì không còn y tá, hay là cháu tới chăm dì nhé? Dì trả cho cháu một ngày hai trăm tệ, cơm nước thì như ông nội cháu cũng được, ngoài ra dì cho cháu thêm tiền ăn tiền uống, cháu thấy sao?" Không có so sánh thì không có tổn thương, được Lâm Đạm chăm sóc một lần rồi, người phụ nữ trung niên nào chịu được người khác.

Lâm Xuyên Trụ là một người thành thật, vội vàng khoát tay nói không cần không cần, Lâm Đạm lại rất thoải mái nhận lời: "Được ạ, cháu cảm ơn dì. Ông nội cháu nằm viện, nhà cháu lại xa, ở bệnh viện một ngày là tốn tiền một ngày, cảm ơn dì giúp cháu!"

Lâm Xuyên Trụ đỏ gò má, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Người phụ nữ trung niên gật đầu liên tục, càng xem càng thích Lâm Đạm. Cô bé này thật hiểu biết, hơn nữa tính tình tốt, đúng mực, thoải mái hào phóng, lại có thể chịu khổ, tương lai nhất định có tiền đồ!

Người đàn ông trẻ tuổi đảo mắt, vội nói: "Anh cũng trả tiền ăn, Đạm Nhi, em làm cả cơm trưa với cơm tối cho anh đi!"

"Được ạ." Lâm Đạm lập tức đồng ý. Có thể vừa chăm Lâm Xuyên Trụ vừa kiếm tiền, tự nhiên không thể tốt hơn được nữa.

Từ đó, Lâm Đạm thành y tá bên người của người phụ nữ trung niên. Đừng xem cô vóc dáng nhỏ, thân thể gầy yếu, khí lực lại lớn vô cùng, một người có thể bế một người trưởng thành đặt lên đặt xuống, không tốn chút sức nào, đến giờ mang người phụ nữ trung niên đi chụp X-quang, đẩy giường bệnh lên xuống thang máy, rất lanh lẹ, trước khi đi còn giúp người phụ nữ trung niên lau cơ thể, dùng bông nhét vào khe hở giữa thạch cao, lau sạch mủ nhọt sưng đỏ từ vết thương, bôi thuốc khử trùng, giúp người phụ nữ trung niên bớt đau hẳn. Dì sắp đau ngứa muốn chết, hết lần này đến lần khác không làm gì được, khó chịu hận không thể đập đầu vào tường. Vừa so sánh là thấy, y tá trước đó căn bản là cầm không tiền chẳng được tích sự gì!

Lâm Đạm chăm sóc người phụ nữ trung niên rất ổn thỏa, song cũng không lơ là Lâm Xuyên Trụ, trước khi đi giúp hai người đi nhà xí xong mới đỡ họ đi ngủ, ngày thứ hai dậy mang bữa sáng tới phòng bệnh, giúp hai người bày biện, đặt thuốc được chỉ định ở bên cạnh, ăn xong là có thể uống, buổi trưa mua thức ăn về nấu thì thuận tiện hầm canh, buối tối ăn thanh đạm chút, cháo tuy nhiều nước nhưng cũng không hề ít, hơn nữa đều rất bổ, nào là cháo bồ câu, cháo xương, cháo gà, cháo móng heo, đủ loại đa dạng không hôm nào giống hôm nào.

Mười mấy ngày ở bệnh viện, Lâm Xuyên Trụ thế mà mập thêm mấy cân, nếp nhăn trên mặt cũng ít đi, cái chân gãy khôi phục rất nhanh. Người phụ nữ trung niên vốn sắc mặt hết sức tiều tụy, da dẻ xanh xao vàng vọt, mỗi người uống canh bồi bổ, da dẻ lại trở nên hồng hào, không hề giống người bệnh tí nào.

Chồng dì mới ba ngày không thấy cũng cảm giác mình sắp nhận không ra vợ đến nơi, rốt cuộc là tới trị thương hay là tới nghỉ phép, mà sao sắc mặt càng ngày càng tốt thế?

Dĩ nhiên, Lâm Đạm cũng rất hay tới phòng làm việc đưa cháo, đều là loại bổ nhan mà không béo, để cảm ơn y tá và bác sĩ chăm sóc cho ông nội mình. Cô mỗi ngày trong trong ngoài ngoài, trên trên dưới dưới lo liệu, không lâu sau, toàn bộ người trong khoa đều biết cháu gái bệnh nhân giường 27 là bảo bối, cực kỳ ngoan cực kỳ hiểu chuyện!

Ngày Lâm Xuyên Trụ xuất viện người phụ nữ trung niên khóc rất lâu, gắt gao nắm tay Lâm Đạm không nỡ buông. Người đàn ông trẻ tuổi cũng khó chịu, lại không dám biểu hiện ra.

"Sau này nhớ vào thành phố thăm dì đấy! Số điện thoại của dì đây, đừng quên!"

"Dạ vâng, dì nằm xuống đi ạ, đừng chạm vào vết thương. Trường học sắp khai giảng rồi, cháu phải về đi học." Lâm Đạm nhẹ nhàng ấn dì về giường bệnh.

"Cháu đi rồi dì phải làm sao! Y tá trưởng, tôi có thể xuất viện không? Tôi không muốn nằm nữa, không có ý nghĩa gì." Người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn y tá trưởng.

Y tá trưởng dở khóc dở cười, khuyên can mãi mới khiến người phụ nữ trung niên buông tay Lâm Đạm ra, người đàn ông trẻ tuổi để hai ông cháu mang hết đồ trong ngăn kéo đi, anh không ăn hết. Người phụ nữ trung niên cũng bắt chước, đưa hết sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền của mình cho Lâm Đạm.

Sữa bột, cháo bát bảo, sô cô la, bánh bích quy, mấy thứ này đối với người trong thành phố thì không đáng là bao, nhưng với người nghèo thì chính là đồ xa xỉ. Số đồ này là ý tốt của người khác, Lâm Đạm tự nhiên sẽ không từ chối, cái này chẳng liên quan tí xíu nào tới cốt khí cả, càng chưa nói tới làm nhục.

Bác sĩ và y tá khoa xương khớp vì hai ông cháu quyên góp mấy nghìn, phần tiền này thì Lâm Đạm không thể tiếp nhận. Cô cương quyết từ chối, sau đó ôm Lâm Xuyên Trụ lên xe taxi, bỏ sản phẩm dinh dưỡng và xếp xe lăn vào cốp sau, ngồi vào xe đi xa.

Nhìn chiếc xe dần dần khuất tầm mắt, y tá trưởng thở dài: "Cô bé này tính tình quá tốt, tương lai nhất định có thể làm việc lớn."

Có thể làm việc lớn hay không thì Lâm Đạm bây giờ không có thời gian suy nghĩ, trước tiên mang Lâm Xuyên Trụ hành động bất tiện an toàn thuận lợi về thôn Lục Tinh mới là việc phải làm. Đỡ Lâm Xuyên Trụ lên xe khách không khó, khó khăn là không có chuyến xe nào đi trấn Đào Hoa cả, phải ra ngoài thuê xe van.

Thấy Lâm Đạm đẩy xe lăn tới, tài xế xe van rối rít lắc đầu từ chối chở, Lâm Đạm hết cách, không thể làm gì khác hơn là thuê một chiếc xe ba bánh nhỏ. Đường xá trong thôn khó đi, khả năng chống xóc của xe ba bánh lại kém, lắc lư vài ba cái, có thể trực tiếp lắc rơi nẹp chân của Lâm Xuyên Trụ. Lâm Đạm không thể không giữ chặt bả vai ông suốt hành trình, ôm cái chân gãy của ông, mới không khiến ông văng ra ngoài.

Đến cửa thôn, Lâm Đạm có tố chất thân thể hơn xa người bình thường cũng thấy mệt mỏi hết sức, đừng nói tới Lâm Xuyên Trụ đã sớm tê liệt, sắc mặt trắng hơn cả giấy.

Nhưng mà sau khi về đến nhà, Lâm Xuyên Trụ có thể nghỉ ngơi, Lâm Đạm lại không được rảnh rỗi chút nào, củi đốt trong nhà không còn, phải đi đốn củi; chăn nệm trong nhà nửa tháng không đổi, phải tháo ra giặt sạch sẽ; nhà tích đầy bụi, phải quét dọn; nhà không còn đồ ăn, phải đi chợ... Từng việc từng việc đang đợi Lâm Đạm đến làm.

Lâm Đạm trừ vén tay áo lên làm việc thì còn có thể thế nào? Trước tiên cô đun nóng cháo bát bảo, để Lâm Xuyên Trụ lấp bụng, xong rồi mang chăn nệm chất đống trong chậu gỗ lớn, dùng bột giặt ngâm, sau đó quét dọn phòng, lại lên núi đốn củi, trên đường trở về thuận tiện hái rau làm cơm tối, rồi giặt phơi chăn nệm lên giá trúc, đổi lại chăn gối mới.

Cô trật tự làm từng việc một, tay chân nhanh nhẹn, còn yên lặng tính toán tình huống thu chi trong tháng này. Lâm Xuyên Trụ nằm viện tổng cộng tiêu 7900 tệ, nhưng cô lại kiếm thêm được hơn 3000 tệ, cảnh khó khăn đỡ hơn rất nhiều, nhưng ba tháng sau Lâm Xuyên Trụ còn phải tới bệnh viện tháo bột, cô còn phải đi học, chi tiêu trong nhà sẽ nhiều lên, cho nên vẫn phải kiếm tiền. Một bên đi học một bên kiếm tiền không dễ, phải nghĩ cách lập kế hoạch thời gian, không thể chậm trễ hai bên.

Trong lòng xoay chuyển trăm mối, trên mặt Lâm Đạm lại không hiện chút nào, cõng cái gùi lớn lên núi đốn củi, không ngờ giữa sườn núi gặp phải thiếu niên thành phố cao lớn, đối phương chống gậy, cõng cái gùi, xách dao, hình như cũng tới đốn củi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 9
Lượt đọc 712

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.