Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (10)

Phiên bản Dịch · 2551 chữ

Chương 383: Thôn bá, giáo bá, học bá (10)

Chu Thúy Thúy giận tới nỗi mặt đỏ bừng, lại không dám cãi vã với ba anh ngay trước máy quay. Cô ta rất có thành kiến với Lâm Đạm, tự nhiên sẽ không cẩn thận xem câu trả lời của Lâm Đạm, nhưng ba thiếu niên thành phố, bao gồm các chuyên viên quay phim cũng đã phát hiện chỗ không tầm thường.

Đề số học cấp hai không tính quá khó, có rất nhiều thứ mang tính khái niệm cơ hồ nhìn một cái là có thể đưa ra câu trả lời chính xác. Cũng chính bởi vì vậy, ba thiếu niên và tám chuyên viên mới dần dần phát hiện, chỉ cần đề nào mình nhìn vào là làm được luôn thì kết quả Lâm Đạm làm ra đều không sai, một lần hai lần là trùng hợp, vậy ba lần, bốn lần, thậm chí mỗi lần thì sao?

"Em đợi chút, đề này anh phải tính lại đã." Mắt thấy Lâm Đạm lại lật qua một trang, Tào Mộc Thần hoàn toàn ngồi không yên. Cậu muốn nghiệm chứng suy đoán của mình.

Lâm Đạm không rảnh phản ứng cậu, nhưng vẫn đưa tờ giấy kia cho cậu, để cho cậu xem bài làm của mình, còn mình thì tiếp tục lấy đề khác. Tào Mộc Thần mượn giấy nháp bắt đầu tính toán, năm ba phút mới ra đáp án cuối cùng, hoàn toàn giống y hệt với đáp án của Lâm Đạm, nhưng mà người ta làm ít hơn cậu hai bước, nhìn qua vừa đơn giản vừa dễ hiểu.

"Đúng rồi sao?" Khang Thiếu Kiệt thấp giọng hỏi.

"Tớ tính tiếp một đề." Tào Mộc Thần còn chưa từ bỏ ý định, chọn một đề khó hơn bắt đầu tính. Thật sự không có thiên lý, cô nhóc này lúc vẽ đường phụ lại không cần thước, cứ thế gạch một cái là thẳng tắp như in vậy.

Tào Mộc Thần tìm nửa ngày không tìm được thước, chỉ có thể học cô vẽ bằng tay, đường cong xiên xiên vẹo vẹo không nỡ nhìn. Nhưng dầu gì đề này cậu có lối suy nghĩ rõ ràng, lúc giải xong so sánh với kết quả của Lâm Đạm, vẫn vô cùng chính xác.

Mấy chuyên viên quay phim cho giấy nháp của Tào Mộc Thần một lần cận cảnh, lại cận cảnh vở bài tập của Lâm Đạm, rung động trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả. Cô bé nông thôn này là một thiên tài chân chính, tốc độ đọc và tốc độ tính toán sắp đuổi kịp máy tính, hơn nữa cách giải đề vô cùng ngắn gọn, người khác mất bốn năm bước mới làm xong một đề, cô thường thường chỉ cần một hai bước, ít đi rất nhiều công sức so với người khác.

Mới mười mấy phút mà thôi, cô đã làm xong phân nửa số học, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng?

Khang Thiếu Kiệt và Tào Mộc Thần nhìn nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy thận trọng. Cô nhóc này thật sự ghê gớm, bị vây ở nông thôn quá đáng tiếc! Nếu nhận được sự đào tạo tốt hơn, thành tựu sau này của cô là không thể lường trước! Nếu mọi người đã có duyên gặp nhau, họ có thể giúp đỡ một lần, kết thiện duyên.

Duy chỉ có Thẩm Gia Nhất tư tưởng đơn thuần, hiểu được chân tướng thì thở dài: "Nhỏ da đen, em thật lợi hại! Anh đề cử em đi tham gia một chương trình tên "Siêu trí tuệ", em quả là thiên tài."

Lâm Đạm bất đắc dĩ nói: "Các anh có thể tránh ra không? Cản trở ánh sáng quá."

"A a, ừ." Ba thiếu niên lập tức lui ra một chút, nhưng vẫn ngó cái bàn nhỏ không nỡ rời đi. Họ cứ tưởng mình tới để trợ giúp, không ngờ đến rồi chỉ có thể đứng hô 666, nhỏ da đen thật thần kỳ!

Chu Thúy Thúy thẳng tới lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được Lâm Đạm không phải trả lời bừa, nhưng hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật này. Cô ta cũng không thể để lộ cái gì khác thường trước máy quay, bởi Lâm Đạm xác thực làm bài ngay dưới mí mắt mọi người, coi như cô ta nói "Lâm Đạm không thể nào thông minh như thế" một trăm lần cũng chẳng ai tin.

Chẳng lẽ trước kia Lâm Đạm toàn giả vờ ngốc? Đúng rồi, lần nào đi thi nhỏ đều nộp giấy trắng, người khác sao biết được tình huống học tập chân thật của nhỏ được? Nghĩ tới đây, Chu Thúy Thúy cắn răng, im hơi lặng tiếng chạy. Chuyên viên quay phim phụ trách quay cô ta hoàn toàn không nhận ra cô ta đã rời đi, chỉ chuyên tâm quay cô gái nhỏ đang chuyên tâm làm bài.

Nhìn thấy cháu gái mình bị một đám người vây quanh kín mít, Lâm Xuyên Trụ không khỏi có chút hốt hoảng, cất giọng hỏi: "Đạm Nhi, cháu sao rồi?"

"Ông nội, cháu không sao, cháu đang làm bài tập." Lâm Đạm không ngẩng đầu khoát tay.

"Ông Lâm, nhỏ... Đạm Nhi đang làm bài tập, chúng ta đứng cạnh học hỏi." Khang Thiếu Kiệt cười híp mắt nói.

Lâm Xuyên Trụ lúc này mới yên tâm, tiếp tục cầm điều khiển đổi kênh.

Lại qua một lúc, Lâm Đạm để bài tập số học đã làm xong sang một bên, mở ra bài tập vật lý. Cô sở hữu lượng kiến thức rất tinh thông về lý hóa, cơ hồ liếc mắt nhìn là có thể giải đề, nghĩ tới cô chắc hẳn từng là nhân sĩ chuyên nghiệp ở lĩnh vực này.

Tào Mộc Thần vội vàng đoạt bài tập số học đi, lẩm bẩm: "Anh không tin em làm không sai bài nào! Anh giúp em kiểm tra."

Khác với hai học tra Khang Thiếu Kiệt và Thẩm Gia Nhất, Tào Mộc Thần là học thần được người người ca ngợi tại THPT Bắc Kinh, nếu không phải bị hai thằng bạn thân liên lụy, cậu tuyệt đối không thể nào bị người nhà mang đi tham dự chương trình quỷ quái này. Rất rõ ràng, tổ làm chương trình cũng biết lai lịch của cậu, vì vậy các chuyên viên rối rít nhắm ống kính vào cậu, im lặng thúc giục cậu mau mau nghiệm chứng khả năng số học của cô gái nhỏ.

Hai mươi lăm phút sau, Tào Mộc Thần hoàn toàn nhận thua, xúc động giơ ngón tay cái: "Phục rồi! Rút ngẫu nhiên 50 bài ra kiểm tra, toàn bộ đều đúng."

Cậu vừa dứt lời, Lâm Đạm đã đặt bài tập vật lý vừa làm xong lên chồng bài tập số học, viết còn nhanh hơn người ta copy bài nữa. Chép bài phải vừa nhìn vừa viết, nhưng cô nghĩ gì trong đầu liền trực tiếp viết ra cái đó, có thể không nhanh sao?

Tào Mộc Thần lập tức mở ra kiểm tra, sau đó liên tục gật đầu. Cô nhóc này thật lợi hại!

Khang Thiếu Kiệt cố gắng ổn định tâm trạng mong manh dễ vỡ, thừ dò xét nói: "Em có muốn bọn anh giúp học tiếng Anh không?" Đây là môn học duy nhất cậu giỏi, bởi từ nhỏ đã học tại ngôi trường song ngữ.

"Cảm ơn, không cần." Trong khi nói chuyện, Lâm Đạm đã tiêu diệt một trang đề. Tiếng Anh còn dễ hơn toán và lý, phần lớn là câu trắc nghiệm, ngay cả ABCD cũng không cần điền, chỉ cần tích √ ở cạnh câu trả lời đúng là được, cô giáo thấy cũng không thể trách cô không làm, như vậy tốc độ sẽ nhanh rất nhiều.

Sau khi phát minh cách giải đề này, Lâm Đạm không nhịn được lộ ra biểu tình ảo não. Sớm biết thế mấy bài trắc nghiệm trước đó cô không cần viết ABCD làm gì cho mệt, lãng phí thời gian.

Nhìn cô tay tích xoèn xoẹt lên giấy, đám người Khang Thiếu Kiệt trợn tròn mắt. Đm, não cô nhóc này còn là não người không? Rõ ràng là máy tính ok? Theo tốc độ đọc của cô, sợ rằng đã coi tiếng Anh thành tiếng mẹ đẻ, bằng không không thể nhanh như vậy!

Nhưng điều này có thể sao?

Khang Thiếu Kiệt âm thầm gật đầu trong lòng: Tại sao không thể chứ? Trung Quốc lớn như thế, hạng người gì chẳng có, chuyện mình không làm được không có nghĩa người khác không làm được. IQ là trời sinh, là cái rãnh sâu mà hậu thiên cố gắng thế nào cũng khó lấp đầy. Thứ người khác dùng mười năm mới học được, có người chỉ cần một ngày, chênh lệch như vậy thực sự tồn tại, tuyệt không phải vô căn cứ! Thật sự nên gọi ba mẹ mình tới xem cô nhóc này, so sánh với nhỏ, Khang Bảo Lai nhằm nhò gì!

Nghĩ tới đây, Khang Thiếu Kiệt vô hình sinh ra một loại cảm giác sảng khoái.

Lâm Đạm dưới cái nhìn chăm chú của mọi người làm xong bài ba môn, ngẩng đầu lên phát hiện bầu trời đã đen hẳn, có vẻ gần tám giờ. Cô thở dài một hơi, sau đó mang bài tập khó nhất - ngữ văn ra bắt đầu làm, tốc độ chậm hơn nhiều, nhưng trong mắt người khác vẫn nhanh lạ thường.

Giải nghĩa văn học cổ cô chỉ cần liếc một cái là có thể xoèn xoẹt viết xuống một đống chữ, Khang Thiếu Kiệt ngồi bên người cô đọc theo, thấy rất trôi chảy thông thuận, cuối cùng hỏi Tào Mộc Thần: "Thần Tử, giải nghĩa đúng không?"

"Đúng, bài văn này tôi từng đọc qua." Tào Mộc Thần vừa gật đầu vừa than thở.

"Mẹ nó chứ, nhỏ da đen nếu em lợi hại như thế, tại sao trẻ con trong thôn lại đặt biệt danh cho em là Trứng Ngỗng? Anh nghe Chu Thúy Thúy kể lần nào em đi thi cũng một quả trứng tròn trĩnh." Thẩm Gia Nhất vẻ mặt không dám tin.

Lâm Đạm liếc nhìn cậu một cái, không lên tiếng. Nguyên chủ lúc nhỏ đi học thành tích một mực xếp top đầu, lên cấp hai, Lâm Xuyên Trụ và Tiêu Hiểu Nga trộn lẫn một chỗ, hết lần này tới lần khác nguyên chủ và Chu Thúy Thúy lại học chung một lớp, trong lòng tự nhiên có gút mắc khó gỡ. Chu Thúy Thúy rất thích khoe khoang cặp sách mới, vở mới, váy mới, đồ dùng học tập mới Tiêu Hiểu Nga mua cho, mà những thứ này toàn là Lâm Xuyên Trụ bỏ tiền, nguyên chủ lại chẳng có cái gì, quần áo một năm từ đầu đến cuối chỉ có hai bộ, xuân hạ một bộ, thu đông một bộ, nóng lạnh còn không thể chu toàn, nào có thể an tâm học tập?

Vừa thấy cái bản mặt của Chu Thúy Thúy là nguyên chủ liền tức giận, tự nhiên sinh ra ý nghĩa chán học, mà Chu Phóng và Chu Thúy Thúy cuộc sống quá dễ chịu, thành tích lại cao, vì vậy đối lập lên nguyên chủ càng có vẻ không thể chấp nhận được. Một vòng tuần hoàn ác tính cứ thế hình thành, hai năm qua, Lâm Xuyên Trụ đã nhận định cháu gái mình thành đứa nhỏ ngỗ ngịch, tương lai không có tiền đồ, chỉ mong hai đứa nhỏ nhà họ Chu có thể giúp đỡ một hai.

Ông cho rằng mình làm hết thảy đều là vì tốt cho nguyên chủ, nhưng không ngờ lại đẩy cháu gái vào trong hố. Nếu Lâm Đạm không tới, còn không biết đứa nhỏ này sẽ hắc hóa tới mức nào, lại gây ra tai họa lớn bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, ngòi bút của Lâm Đạm ngừng một chút, lại rất nhanh bắt đầu viết.

Nửa tiếng sau, Lâm Đạm làm xong bài tập ngữ văn và mười ba đề thi, lúc này mới mở nhật ký ra viết. Cũng may quãng thời gian Lâm Xuyên Trụ làm việc cô đích thân trải qua, ấn tượng khắc sâu, mỗi một ngày đều có chuyện thú vị để kể, tùy tiện lấy ra một cái cũng viết được một đoạn dài, có anh bạn trai nọ quyết tâm kết hôn với bạn gái dù biết chị mắc bệnh nan y; có đứa trẻ nọ mắc bệnh mà ba lại mang tiền chạy; có bác sĩ và bệnh nhân ẩu đả... Mỗi câu chuyện đều bao hàm mặt sáng mặt tối, mặt thiện mặt ác của nhân tính, được ngòi bút của Lâm Đạm miêu tả lại đúng sự thật, lại khiến người đọc chóp mũi chua xót.

Cô mỗi ngày đều đang quan sát thế giới này, ghi chép thế giới, cô đang nghiêm túc mà sống.

Cho dù học tra đến mức nào thì không có khả năng một học sinh cấp ba còn không đọc hiểu được một bài luận văn, bất tri bất giác, ba thiếu niên đã an tĩnh lại, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc làm bài tập. Có người sinh ra giàu sang lại sống uổng phí thời gian, có người sinh ra nghèo khổ lại không chịu thua số phận, thế giới này không công bằng, nhưng cũng không thiên vị, chỉ cần nguyện ý bỏ ra cố gắng, tất cả mọi người đều có cơ hội thay đổi số phận, ngược lại sẽ bị vận mệnh vứt bỏ.

"Không xem nữa, về làm bài tập, lúc ra cửa mẹ tôi có nhét cho tôi một đống sách vở." Học tra Khang Thiếu Kiệt bỗng như được tiêm máu gà vậy.

"Được rồi, vậy về làm bài tập đi." Thẩm Gia Nhất đỏ mặt đứng lên.

"Đi thôi, tôi về dạy kèm các ông, lớp mười hai rồi, mọi người phải cố gắng lên!" Tào Mộc Thần làm như thật giục. Nhưng cậu sớm biết, ba người họ nhất định sẽ ra nước ngoài, kì thi đại học chẳng có quan hệ gì với họ cả, bằng không người nhà sẽ tuyệt đối không đưa họ tới nông thôn "cải tạo" trong quãng thời gian quan trọng này.

Lâm Đạm có đầu óc thông minh, tư tưởng thông suốt, lại không có điều kiện học tập tương ứng, so sánh với cô, họ cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy xấu hổ.

Ba người nối đuôi nhau rời khỏi sân nhỏ, mấy chuyên viên quay phim còn đang quay vở bài tập của Lâm Đạm, hơn nữa cho hết mấy lần cận cảnh vượt qua hai phút. Cô gái nhỏ thật sự quá thần kỳ, không cho cô thêm tí đất diễn thì quá xin lỗi với tu dưỡng nghề nghiệp của họ rồi! Mùa "Biến hình ký' này sẽ hot, nóng bốc cháy luôn!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 6
Lượt đọc 755

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.