Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (11)

Phiên bản Dịch · 2387 chữ

Chương 384: Thôn bá, giáo bá, học bá (11)

Khang Thiếu Kiệt và Thẩm Gia Nhất về tới nhà họ Chu liền lôi bài tập ra làm, gặp bài không biết sẽ hỏi Tào Mộc Thần. Mới đầu Tào Mộc Thần còn rất có kiên nhẫn, sau khi liên tiếp giúp hai người giải quyết mười mấy bài thì sắp hỏng mất, hận không thể đem mấy lời khích lệ học tập trước đó nuốt vào trong bụng.

"Các ông có thể tự mình đi lật sách giáo khoa tìm câu trả lời hay không hả, cái gì cũng hỏi tôi? Ngay cả bài tập trụ cột nhất cũng không biết làm, lúc đi học các ông đang làm gì thế hả?" Tào Mộc Thần hận rèn sắt không thành thép nhéo lỗ tai Thẩm Gia Nhất.

Khang Thiếu Kiệt cầm bút, muốn bắt chước động tác của Lâm Đạm tùy tay tích đáp án nhưng không được, thở dài: "Aiz, nếu tôi có thể được như nhỏ da đen thì tốt. Liếc mắt một cái là viết ra được đáp án, không cần nghĩ, quá ngầu!"

Thẩm Gia Nhất hồi tưởng bộ dáng múa bút như bay của Lâm Đạm, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, quá ngầu, đơn giản là siêu năng lực. Đây là lần đầu tôi thấy sự khác biệt của thiên tài với người thường đấy."

Tào Mộc Thần buông lỗ tai bạn tốt ra, giục: "Nếu biết mình và thiên tài không thể so sánh được, các ông phải cố gắng lên chứ! Làm bài tập nhanh lên, đừng nói chuyện nữa, đạo lý chim non bay trước (*) các ông không hiểu hả? Còn nữa, ngày mai đạo diễn sắp xếp cho chúng ta lên trấn Đào Hoa học, phải dậy sớm."

(*) Ý là: biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.

Biết được tin dữ này, trong nhà nhất thời vang lên hai tiếng kêu rên.

Đạo diễn đứng ở cửa nhìn ba vị thiếu gia, biểu tình hết sức vui mừng. Tới nửa tháng, rốt cuộc quay được cảnh họ nghiêm túc học tập, bằng không "Biến hình ký" mùa này có khi phải đổi thành "Tây Du Ký". Ba tổ tông này như ba con khỉ đá, không có công lực của Phật Tổ Như Lai đừng hòng khiến họ biết điều mà nghe lời.

Một người lập kế hoạch ôm laptop đi tới, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, anh tới đây xem này, đây là video chuyên viên quay phim vừa quay được, tôi cảm thấy anh rất cần xem một chút."

"Thứ gì?" Đạo diễn đi theo vào căn phòng cách vách, biểu tình càng ngày càng kinh ngạc, đến cuối cùng có chút kích động.

"Không nghĩ tới không nghĩ tới, chỗ xa xôi hẻo lánh này lại cất giấu một đứa nhỏ thần kỳ thế này, còn để chúng ta đụng phải! Ông trời đang giúp chúng ta mà. "Biến hình ký" mùa này có kịch xem, hơn nữa cực kỳ nhiều! Ây, các cậu nói ánh mắt tôi bị làm sao vậy? Sao lại không chọn nhà họ Lâm làm căn cứ ghi hình chứ nhỉ?" Đạo diễn vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa tiếc nuối bóp cổ tay, tâm tình phức tạp cực kỳ.

"Nhà họ Lâm chỉ có một đứa, không thể tiến hành trao đổi với nhà họ Khang, cho nên từ lúc bắt đầu chúng ta đã loại nhà họ ra rồi. Cũng không còn cách nào." Người lập kế hoạch an ủi.

"Được rồi, dù sao cô gái nhỏ ở ngay cách vách, cậu bảo mọi người lúc quay chụp thì chú ý một chút, cho cô bé thêm ít ống kính. Những gì quay được hôm nay cậu giao cho bên hậu kỳ đi, để họ suy nghĩ kĩ xem biên tập thế nào. Tôi có dự cảm, đây sẽ là cảnh kinh điển trong chương trình của chúng ta mùa này." Đạo diễn thận trọng dặn dò.

"Đạo diễn, anh có thể đã sai rồi, tất cả cảnh quay của cô bé này đều có thể trở thành cảnh kinh điển, thật đấy. Anh xem, đây là tất cả cảnh quay có cô bé tôi cho người đặc biệt để riêng ra, không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, cô bé này lần nào ra sân cũng cực kỳ xuất sắc." Người lên kế hoạch bật lên một video.

Đạo diễn nghiêm túc nhìn một hồi, trong mắt hiện lên vui mừng nồng đậm.

---

Lâm Đạm cũng không biết mình đã bị chú ý, làm xong bài tập liền mang quần áo và chăn nệm đi giặt, thừa dịp còn sớm nhanh chóng mang ra ngoài phơi, lại bắt đầu quét dọn phòng. Lâm Xuyên Trụ sợ cô quá mệt, liên tục khuyên cô để việc đến ngày mai rồi làm nốt, nhưng Lâm Đạm là người có lực hành động cực mạnh, "chuyện hôm nay chớ để ngày mai" là nguyên tắc làm việc trước nay của cô, ông nói thế nào cô cũng không nghe.

Chờ cô xử lý hết mọi việc từ trong ra ngoài thì đã hơn mười một giờ đêm, Lâm Xuyên Trụ đã được cô đỡ lên giường nệm mới tinh từ sớm mà ngủ say rồi, còn cô vẫn ở trong phòng bếp nấu nước nóng chuẩn bị tắm, tắm xong đã sắp một giờ, nhà không có máy sấy tóc, chỉ có thể mặc kệ đầu ướt đi ngủ.

Hôm sau, Lâm Đạm năm rưỡi sáng đã thức dậy, đi phòng bếp rửa mì, để lên bếp đợi dùng, sau đó pha nước muối đi súc miệng, rồi dùng nước lạnh rửa mặt.

Lại nói, nhà họ Lâm thật sự nghèo, Lâm Xuyên Trụ cũng không phải người biết chăm lo sinh hoạt, vô tâm vô phế, nhà cho tới giờ chưa từng chuẩn bị các loại vật dụng thường ngày như kem đánh răng, bàn chải, dầu gội đầu, bột giặt...; giặt cái gì cũng dùng một bánh xà phòng giải quyết; chăn chỉ có hai cái, vải bông nhét vào trong đều vón thành từng cục hết, cứng như đá, căn bản không cách nào chống lạnh.

Cặp sách của nguyên chủ cũng rách nát không thể dùng, khóa kéo không cánh mà bay, chỉ có thể dùng kim chỉ khâu tạm lại, quai cặp đầy vết vá, cực kỳ khó coi; trong hộp bút sắt lồi lõm chỉ có một chiếc bút bi sắp hết mực, lò xo trong bút không thấy, ruột bút không có gì giữ không viết được, không thể làm gì khác hơn là nhét một đống giấy vào chặn dùng tạm.

Nhìn lại hai đứa nhỏ nhà họ Chu, mỗi học kỳ đều có cặp sách mới, hộp bút mới, quần áo mới để dùng để mặc, cuộc sống vô cùng có thể diện, mà còn toàn là Lâm Xuyên Trụ bỏ tiền. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm không khỏi lắc đầu một cái, nhưng cũng không trách Lâm Xuyên Trụ cái gì. Ông là một người thô thiển, chỉ biết làm việc không biết lo việc nhà, có thể nuôi lớn cháu gái đến thế này đã là không tệ rồi.

Hiện tượng trọng nam khinh nữ của người thôn Lục Tinh rất nghiêm trọng, sau khi cha mẹ nguyên chủ mất, ngay cả bà nội nguyên chủ cũng chê nguyên chủ là sao chổi, khiến nhà họ Lâm tuyệt hậu, muốn đưa cô bé cho người khác, là Lâm Xuyên Trụ kiên quyết muốn nuôi cô bé. Không chỉ Lâm Đạm không có tư cách trách ông lão này, mà cả nguyên chủ nếu vẫn còn ở, cũng không thể vì điều này mà oán hận ông nội. Ông tất nhiên có sai, nhưng ân nuôi dưỡng cũng đã đủ để bỏ qua hai năm sơ sót.

Cho nên Lâm Đạm sẽ chăm sóc Lâm Xuyên Trụ thật tốt, vì ông dưỡng lão, đưa tiễn lúc lâm chung. Chuyện đã qua hãy để lại quá khứ, quan trọng là sống cho hiện tại và tương lai.

Nhưng làm thế nào mới có thể sống tốt đây? Đầu tiên phải mua đủ đồ dùng hàng ngày còn thiếu, những thứ như kem đánh răng, bàn chải, dầu gội đầu thì nhất định phải có; thứ yếu, quần áo, chăn màn cũng phải mua thêm, mùa thu sắp tới, mùa đông cũng không xa, không thể chịu đựng như năm ngoái. Nhà họ Lâm rất nghèo, nhưng khoản nào cần tiêu tiền thì vẫn phải tiêu.

Tới tới lui lui suy tính một lần, Lâm Đạm phát hiện tiền trong tay mình hãy còn quá ít, phải mau chóng tìm ra phương pháp kiếm tiền mới được. Cô tuổi còn nhỏ, muốn đi làm công người ta cũng chẳng dám thuê, chỉ có thể làm buôn bán nhỏ. Làm gì mới tốt đây? Chuyện này đành từ từ xem vậy.

Lâm Đạm rót đầy nồi nước đặt lên bếp, rồi lấy từ trong một cái bình ra chút dưa chua, cắt thành sợi nhỏ, tiếp tục cắt thịt muối đã rửa sạch sẽ thành sợi, cùng nhau bỏ vào nồi xào, cả sân bao phủ một mùi thơm nồng nàn.

Bỏ thịt muối đã xào xong ra bát, Lâm Đạm rửa sạch nồi, cho mấy gáo nước vào đun, sau đó cắt vắt mì thành từng mảnh, ném vào nấu chín, sau đó vứt ra, trộn với dưa chua thịt muối, thêm một muỗng nước mì trắng ngà, món canh chua đã xong, căn cứ khẩu vị thêm một chút dầu vừng, bột ớt, mạt tỏi, hành lá cắt nhỏ, rau thơm, hương vị vừa thơm vừa nồng, vừa chua vừa cay, thật là tuyệt!

Lâm Xuyên Trụ bị mùi thơm đánh thức, đang chuẩn bị ngồi dậy thì thấy cháu gái tới, đỡ ông lên xe lăn ngồi yên, bưng nước nóng giúp ông rửa mặt rửa tay, rồi đẩy ông đến cạnh bàn ăn, thẳng ngay bát canh nóng hổi.

Được cháu gái chăm sóc tỉ mỉ chu đáo như thế, hốc mắt Lâm Xuyên Trụ lại đỏ lên. Ông có lỗi với đứa nhỏ này, hai năm trước thật sự bị mỡ heo che mắt, sao lại lăn lộn đến mức này chứ?

"Ông ăn đi ạ, ăn xong nhanh để cháu rửa bát đũa, hôm nay cháu còn đi học." Lâm Đạm ôn hòa nói.

"Ừ ừ, ông ăn đây." Lâm Xuyên Trụ cầm đũa ăn mì, dạ dày nóng hổi, trong lòng lại chua xót.

Lâm Đạm trở lại phòng bếp, bỏ gạo đã rửa xong lên bếp đun, lại cắt thịt muối và lạp xưởng thành miếng mỏng bỏ vào nồi. Như vậy, chờ gạo chín, thịt muối và lạp xưởng cũng có thể ăn, mỡ tiết ra và gạo hòa chung một chỗ, mùi vị rất khá, lại làm thêm vài món, buổi trưa nếu cô không kịp trở lại, ông vẫn có thứ để ăn.

Làm xong hết thảy, Lâm Đạm mới đi ăn sáng, chưa được hai miếng đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng kêu như gọi hồn vậy: "Đạm Nhi, Đạm Nhi, sáng nay em ăn gì thế?"

Dù có bắt chước tiếng địa phương (*), nhưng Lâm Đạm vẫn nghe ra được, đó là to con cách vách.

(*) Chữ Nhi trong Đạm Nhi ở nhiều địa phương đọc là A --> Đạm A

Lâm Đạm không phản ứng cậu, tiếp tục vùi đầu ăn, xong rồi mang bát đũa của mình và của Lâm Xuyên Trụ vào bếp rửa sạch sẽ, đeo cặp sách rách lên lưng, dặn dò: "Ông ơi, cháu đi nhé, trong nồi có cơm, trên bàn có mấy món cháu làm sẵn, ông đói có thể hâm nóng lên ăn. Bô cháu để sau cửa, ông muốn đi vệ sinh thì dùng tạm cái đó một chút, cháu trở về sẽ rửa sau. Nếu có chuyện gì ông cứ gọi bác Phương, nhờ bác ấy giúp, lát nữa cháu sẽ sang nhờ bác Phương."

"Ừ, được! Cháu cứ đi đi, không cần quan tâm ông, ông có thể có chuyện gì chứ." Lâm Xuyên Trụ khoát tay lia lịa.

Lâm Đạm lúc này mới đẩy xe đạp ra cửa, vừa mới xoay người liền thấy ba thiếu niên cao lớn đứng trước cửa nhà mình, mắt lom nhom nhìn hướng phòng bếp, thấy cô đi ra ánh mắt đồng thời sáng lên, nhìn qua rất giống chuột nhắt, có điểm khiếp người.

Lâm Đạm vội vàng nhảy lên xe đạp đạp thật nhanh, tốc độ có thể so với tên lửa. Tiểu tử đang lớn ăn nghèo lão tử, nhà cô vốn nghèo, không chịu được thêm ba miệng ăn. Tiêu Hiểu Nga cầm tiền của tổ làm chương trình, bà ta có trách nhiệm cung họ ăn uống, cô dựa vào đâu phải làm? Chính cô còn đang rầu vì kế sinh nhai đây.

"Con nhóc này lòng dạ độc ác thật đấy, các anh to lù lù ở đấy còn giả bộ không nhìn thấy." Khang Thiếu Kiệt ngoài miệng than phiền, ánh mắt lại híp lại cong cong.

"Đi thôi đi thôi, ngồi từ sáng sớm chân tôi cũng tê rần rồi. Tôi còn tưởng hai ông hôm nay khẳng định không dậy sớm được cơ, không nghĩ uy lực của nhỏ da đen lớn đến thế, cứng rắn làm các ông thơm tỉnh." Tào Mộc Thần dở khóc dở cười nói.

"Ông đợi lát nữa đi," Thẩm Gia Nhất mở cửa sắt nhà họ Lâm, hướng về phía phòng Lâm Xuyên Trụ hô: "Ông ơi, buổi sáng nhà ông ăn gì vậy ạ? Thơm chết người!" Chưa ăn còn phải đi hỏi rõ ràng mới cam tâm, cậu nói mình có mất mặt hay không?

Lâm Xuyên Trụ rất thích cậu bé mập mạp này, cười híp mắt nói: "Buổi sáng nhà ông ăn canh chua."

"A, cháu biết rồi, cảm ơn ông!" Thẩm Gia Nhất khoát tay chào tạm biệt Lâm Xuyên Trụ, sau đó sải bước về nhà họ Chu: "Đi, bảo bà Tiêu làm canh chua cho chúng ta ăn!" Dáng điệu còn ngông nghênh hơn cả địa chủ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 8
Lượt đọc 790

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.