Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu liền cưới vợ

Tiểu thuyết gốc · 1513 chữ

"Nương tử, ta ra đi lên núi đốn củi đây."

"Vâng, phu quân."

Diệp Dương nhìn thấy nương tử nhà mình ôn nhu, hiền thục, hài lòng vô cùng.

Hắn hai mươi năm trước từ Địa Cầu xuyên qua tới thế giới này.

Nơi này gọi là Huyền Giới, có người, yêu, ma cùng nhau sinh sống.

Trước mắt nơi hắn sống là ở Nam Huyền Giới.

Diệp Dương kiếp trước không có gì nổi bật, bình thường chỉ là đi làm chút từ thiện nhỏ, sống an nhàn đến năm hai lăm tuổi thì vì bệnh ung thư mà chết đi.

Không ngờ khi hắn tỉnh lại, phát hiện vậy mà hắn trở thành trẻ nhỏ sơ sinh, cái này khiến hắn kích động vạn phần.

Khi biết thế giới này là tu tiên thế giới, có đại năng tay không hái sao, bay lượn trên trời.

Cái này để Diệp Dương có chút chờ mong.

Khác với suy nghĩ của Diệp Dương, hắn còn nghĩ mình sẽ làm phế vật gì đó, nhà gái đến cửa từ hôn.

Từ đó kích hoạt ba ba hệ thống, đánh mặt trả thù, một đường tu luyện đạt tới đỉnh cao, trở về nói ngươi không xứng.

Sau đó còn thành công ôm mấy cái mỹ nữ.

Diệp Dương ba tuổi bước vào Luyện Khí, năm tuổi Trúc Cơ, bảy tuổi Kim Đan, chín tuổi Nguyên Anh, mười một tuổi Hóa Thần, mười ba tuổi Luyện Hư, mười lăm tuổi Hợp Thể, mười bảy tuổi Độ Kiếp, mười chín tuổi liền đạt tới đỉnh cao, Đại Thừa.

Nếu đổi lại là người khác thăng cấp quá nhanh sẽ khiến cho suy nghĩ lệch lạc, nhưng hắn làm người hai đời, làm sao lại trở thành Shazam thứ hai.

Diệp Dương âm thầm làm tất cả, đến cả phụ mẫu hắn cũng là không biết đến.

Đến năm mười sáu tuổi hắn bái nhập vào Thanh Hòa tông, tông chủ chỉ có tu vi Kim Đan, làm sao có thể phát hiện ra hắn đã là Hợp Thể trung kỳ.

Trôi qua ba năm đến năm hai mươi tuổi, bề ngoài chỉ là một tên Luyện Khí tầng 5, cái này không tính phế vật cũng không gọi là thiên tài.

Thường thường một nhân vật quần chúng mà thôi.

Hắn được cha mẹ gọi về lấy vợ, người kia từ nhỏ đã có hôn ước với hắn.

Diệp Dương ban đầu muốn từ chối nhưng nhìn thấy dung mạo nhiên tiên của thê tử tương lai, đối phương tuổi trẻ lại là Nguyên Anh lão quái.

Không sai, thê tử tương lai của hắn, Ninh Nhu, mười tám tuổi liền là Nguyên Anh.

Nhớ lần đầu gặp mặt, Ninh Nhu nhìn hắn một cái, rồi cười nói:

"Xin chào, ta là Ninh Nhu, cha ta họ Ninh, mẹ ta họ Nhu."

Diệp Dương có chút bối rối, ở kiếp này lần đầu thấy cô gái xinh như thế, trừ mẹ hắn.

Mẹ hắn có thể nói là hoa khôi ở thôn nhỏ này, cho nên hắn ở kiếp này kế thừa dung mạo mẫu thân, nên nhìn cũng không tệ.

Diệp Dương có chút ngượng ngùng.

"Xin chào ta là Diệp Dương, cha ta họ Diệp, mẹ ta... họ Mộc."

Ninh Nhu nhìn hắn bật cười một cái, cách giới thiệu tên này cũng quái lạ nha.

Diệp Dương cũng là cười theo, đã đối phương dung mạo không tệ, mà bản thân là Nguyên Anh lại không chê một tên "Luyện Khí tầng 5" như hắn.

Hôn sự này Diệp Dương cũng không có từ chối.

Hai người hôn sự diễn ra như dự định, hắn cũng rời đi Thanh Hòa tông trở thành một tên tán tu.

Diệp Dương cùng Ninh Nhu cũng không có ở lại trong thôn, mà quyết định dọn lên rừng sinh sống.

Cái này không phải chủ ý của hắn, mà là phụ mẫu nói để hắn thân cận thiên nhiên, như thế tu luyện liền dễ.

Sống chung với Ninh Nhu một năm, Diệp Dương mới biết một chút có lẽ thê tử của mình muốn trở về hồng trần, rèn luyện đạo tâm, để đạo tâm viên mãn mà đột phá Hóa Thần.

Mà muốn đạo tâm viên mãn thì liền chính là hoàn thành ước muốn của phụ mẫu của mình, thực hiện hôn ước.

Ninh Nhu vốn dự định ở lại sống với Diệp Dương một đời này.

Dù biết Diệp Dương cũng là người tu luyện, nhưng hai mươi tuổi vẫn ở Luyện Khí tầng 5, đời này rất khó Trúc Cơ.

Sống bất quá hơn trăm năm, cái kia nàng liền bồi hắn đến đoạn cuối đường, sau đó mới liền đột phá.

Diệp Dương biết được cái này cũng rất ngạc nhiên, đây là hắn trong một lần tình cờ nghe thê tử cùng sư tôn của nàng đối thoại, nên mới biết.

Hắn từ nhỏ tu luyện như ăn cơm uống nước, cha mẹ hắn lại chỉ là phàm nhân, cái này hắn nghĩ gen lặn cha mẹ hắn quá mạnh đi.

Nào như người khác, muốn tới Đại Thừa có lẽ vạn năm, hoặc cả đời còn không thể chạm đến.

Diệp Dương sống cũng không quá cách xa thôn nhỏ, thường ngày hắn đều sẽ đốn củi trên rừng, chiều liền xuống thôn đổi lương thực.

Một năm qua vẫn luôn là như thế.

Hắn hôm nay mặc quần cọc, áo tơi, đội nón vành rộng, trên tay cầm một cây rìu sắt.

Một năm sương gió bên ngoài, cùng là người tu luyện, Diệp Dương bên ngoài cơ bắp săn chắc, thậm chí da có chút nâu đi.

Ở Huyền Giới Đại Thừa gọi là Thiên Tôn. Đến cảnh giới này không chỉ tăng mạnh về chiến lực, mà còn có thể tùy ý thay đổi hình dạng bên ngoài.

Sự chuyển quá năng lượng từ bên trong, lẫn sinh sôi tế bào liên tục, thật ra không cần tới Đại Thừa, chỉ cần đến Hóa Thần liền đủ.

Hắn một ý niệm liền biến mình thành công tử ca, được nhiều cô nương mến mộ.

Nhưng nghĩ đến nương tử ở nhà. Bình thường ôn nhu như hoa, nhưng cũng có lúc là không đơn giản.

Nhớ có lần hai người cùng đi trên phố, có tên công tử nhà giàu nào đó trêu ghẹo nàng. Bên ngoài nàng hoảng sợ lôi kéo hắn đi nhanh.

Tối đến hắn phát hiện nương tử nhà mình rời đi, tìm tới đánh cho tên kia một trận như chết đi sống lại.

Cái này để hắn nổi da gà, phụ nữ đúng là bề ngoài nói không sao, bên trong lại dữ dội như thế.

Diệp Dương vừa đi vừa ngân nga câu hát:

"Tương lai ngày mai ai nào hay (Woah)

Yêu thương rồi buông đôi bàn tay (Woah)

Mong manh đường duyên như vận may

Chia ly hợp tan nhanh còn hơn mây trời bay (Yah)

Quên nhau, vờ như chưa từng quen (Sao quên?)

Quên luôn mặt, quên luôn cả tên (Sao quên?)

Quên đi, làm sao mà đòi quên?

Khi câu thề xưa vẫn vẹn nguyên nên đừng cố quên."

Đi một hồi cũng đến nơi cần đến, Diệp Dương nhìn xung quanh, hít sâu vào một hơi.

"Quả nhiên sống nơi rừng núi thoải mái biết bao nhiêu."

Kiếp trước hắn cũng là muốn sau khi về già sẽ tìm một nơi ở nông thôn sống an nhàn, không ngờ đến kiếp này liền thành hiện thực.

Hắn vừa muốn vun rìu lên đốn ngã cây phía trước, liền nghe phía xa truyền đến tiếng kêu thất thanh.

"Có ai không? Cứu mạng."

Chỉ thấy một dân nữ từ đằng trước chạy đến, dáng người mê hồn, vừa chạy hai quả táo mang theo trên mình không ngừng lắc lư, trong rất có phong tình.

Dân nữ kia thấy Diệp Dương trước mắt, trong lòng đại hỉ, liền chạy thật nhanh về phía hắn.

Mà phía sau dân nữ kia còn có mấy bóng người, dường như gặp có người phái trước, liền buông tha nàng ta.

Diệp Dương nhìn dân nữ kia chạy đến, chỉ thấy đối phương thở hồng hộc, đỏ hết cả mặt.

Thấy mấy người kia buông tha, dân nữ lúc này mới thở dài ra một hơi, nhìn Diệp Dương nói.

"Đa tạ đại hiệp cứu mạng."

Diệp Dương: ???

Hắn còn chưa làm gì hết, đám người kia liền đi, ở đâu ra cứu mạng.

"Cô nương sao lại bị đám người kia đuổi theo như thế?"

Dân nữ liền bộ mặt khổ sở nói:

"Ta tên Ngô Mộng, người ở thôn kế bên, trong nhà còn cha già bệnh nặng, cùng hai đứa em nhỏ.

Hết cách chỉ có thể lên núi hái thuốc kiếm sống, không ngờ gặp mấy tên lưu manh muốn.."

Hức hức

Nàng vừa nói ra, từng giọt chất lỏng nhỏ từ trên mí mắt nàng cũng theo đó rơi xuống.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.