Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử lòng

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

"Nhu nhi, vi sư thật không muốn để con chịu khổ như thế."

Ninh Nhu đang dọn dẹp nhà cửa, cho gà ăn, cùng giặt giữ quần áo.

Lúc này đột nhiên có một bóng người xuất hiện.

Người này tiên phong đạo cốt, toàn thân áo trắng, xinh đẹp như thiên tiên, giữa mi tấm có một ấn ký hình hoa sen, trên tay cầm phất trần.

Nàng đạo hiệu Hồng Liên thiên quân, sư phụ của Ninh Nhu, tu vi Hợp Thể.

Khuôn mặt không có nửa điểm tình cảm, nhưng trong lòng nàng luôn xem Ninh Nhu như con ruột.

Mấy năm trước Ninh Nhu bái nhập Vô Cực thánh địa, tài năng thiên phú cũng như tâm tính của Ninh Nhu, khiến cho Hồng Liên động tâm thu đồ.

Không đến hai năm đệ tử của nàng liền tiến vào Nguyên Anh, có thể tranh đời tiếp theo Thánh Nữ.

Không ngờ đệ tử mình nói muốn đạo tâm viên mãn, trở về hồng trần sống một đời cùng cha mẹ, còn nói muốn thực hiện hôn ước.

Hồng Liên nổi giận đùng đùng, nhiều lần khuyên can, nhưng tâm ý đệ tử đã quyết, nàng cũng chỉ có thể làm theo.

Trong năm qua nàng tiến tới nơi này không dưới mười lần, muốn khuyên đệ tử nhanh chóng trở về.

Muốn lên Hóa Thần không nhất thiết phải cách đó, còn có thể tiến vào bí cảnh tông môn, trải qua luyện tâm, thời gian chí ít rút ngắn mấy chục năm.

Ninh Nhu trên người mặc bộ áo nông thôn bình thường, thậm chí có chút phai màu, mĩm cười nói:

"Đa ta sư tôn nhắc nhở, nhưng ta muốn tự mình cố gắng."

Hồng Liên thở dài, ở thánh địa biết bao nhiêu người truy cầu qua đệ tử của nàng.

Nhưng Ninh Nhu đều từ chối. Hồng Liên còn nghĩ cả đời này đệ tử của nàng liền như nàng, không có đạo lữ.

Hồng Liên thiên quân nhan sắc không kém, ngược lại là rất xinh đẹp, chẳng qua tính tình hơi bảo thủ, luôn không thấy ai hợp với pháp nhãn của mình.

Nàng thở dài một hơi.

"Con làm như vậy đáng sao?"

Ninh Nhu gật đầu. Một năm qua Diệp Dương đối với nàng rất tốt.

Ban đầu hai người còn có chút e ngại, nhưng bây giờ lại giống như đã quen nhau mấy mươi năm.

Cái này có lẽ là trong truyền thuyết hay nói tới, duyên phận.

Thấy đệ tử mình như thế, Hồng Liên cũng không thể làm gì hơn.

Tu sĩ đối với tâm cảnh rất quan trọng. Nàng có thể cưỡng ép bắt đệ tử mình về, nhưng nhốt người làm sao nhốt được tâm.

Cái này chẳng bằng theo ý nguyện của đệ tử thì hơn.

Tin này chưởng môn sư huynh của nàng vẫn còn chưa biết đến, nếu biết sợ rằng hắn sẽ cưỡng ép bắt Ninh Nhu về.

Chưởng môn sư huynh của Hồng Liên cũng thực yêu thích đứa nhỏ này, còn muốn có ý tác hợp cho nàng cùng con trai hắn.

Con trai chưởng môn sư huynh dầu gì cũng là Hóa Thần, lại còn là thánh tử, tương lai mười phần chắc chín là đời mới thánh chủ ở thánh địa.

Hồng Liên thấy không khuyên được liền rời đi.

Nàng hóa làm một đạo tia sáng bay tới chỗ Diệp Dương.

Người dân nữ kia là do nàng cố ý sắp xếp. Muốn xem Diệp Dương tâm tính thế nào.

Nếu là không tốt, nàng liền giết chết, để đệ tử nàng đau lòng, thậm chí hận nàng, còn hơn để Ninh Nhu gởi thân vào một tên khốn kiếp.

~~

Diệp Dương không thấy giỏ thuốc phía sau Ngô Mộng đâu, lại phát hiện có một đạo thần thức ở trên cao nhìn mình.

Nhận ra người đó là Hồng Liên thiên quân, hắn liền hiểu ra sơ bộ tình huống.

Thử lòng?

Diệp Dương trong lòng cười thầm, cho dù hắn không có tu vi như bây giờ, người này dáng người đến khuôn mặt đều không bằng thê tử của hắn.

Ở đâu ra hắn lại phạm sai lầm.

Diệp Dương nói:

"Nhà cô ở đâu, ta đưa cô về."

Ngô Mộng bên ngoài khóc nức nỡ, bên trong lại cười thầm.

Nàng thật ra là do một con hồ điệp hóa thành, chính là lâu ngày bên cạnh Hồng Liên thiên quân tu luyện.

Bây giờ thiên quân liền giao cho nàng nhiệm vụ, chỉ cần câu dẫn thành công tên này, tương lai thiên quân sẽ giúp nàng đi đến Kim Đan.

Hồng Liền cách đó từ xa nhìn xuống, khẽ lắc đầu.

"Luyện Khí tầng 5 cũng thôi đi, lại thích lo chuyện bao đồng như thế, không biết làm sao Nhu nhi lại chọn trúng ngươi."

Ngô Mộng vẻ mặt lúc này có chút cảm kích, nói.

"Đa tạ đại hiệp, nhà ta đi qua ngọn núi này liền đến."

Nhìn thấy Ngộ Mộng tay chỉ chỉ, Diệp Dương gật đâu tỏ ý đã hiểu.

"Nhưng mà ta hôm nay còn chưa chặt xong củi, mà cô nương cũng không có thuốc, kiểu này hai ta đều phải nhịn đói.

Hay là cô nương giúp ta chặt xong đám củi nhỏ này, sau đó ta chia cô một nửa tiền."

Ngô Mộng đang cười thầm trong lòng lúc này, nghe xong liền trợn mắt.

Hả?

Bắt bản cô nương giúp ngươi chặt củi?

Ngươi, ngươi, cái tên Luyện Khí chó má này, lại bắt Trúc Cơ như ta làm khổ sai.

Có tin hay không ta một tay liền chụp chết ngươi.

Nhưng nhớ lại nhiệm vụ của thiên quân giao cho, Ngô Mộng cắn răng một cái.

"Không sao, ta đã Trúc Cơ, chặt củi không khó".

Nàng thầm nghĩ như thế, nhưng bên ngoài lại nói.

"Nghe theo ý đại hiệp vậy."

Diệp Dương thầm cười, như vậy hắn sẽ tốn ít thời gian hơn.

Một nam một nữ cứ như thế người đốn cây, người chặt củi bó lại, hết sức vi diệu.

Hồng Liên trên này co rúm, nhưng trên mặt vẫn là không có biểu lộ gì.

Ninh Nhu trong nhà nhưng thần thức sớm đã bao trùm ngọn núi, nàng mĩm cười.

Nàng liền biết cô gái kia là người của sư tôn, nếu không có yêu quái tiến vào núi, nàng sớm đã diệt trừ.

Ninh Nhu cũng rất tin tưởng phẩm chất phu quân mình, không tự tiện lại bị mê hoặc bởi người khác.

Tuy ngày thường cũng sẽ có chút lười biếng, như qua hôm sau phu quân nàng liền bù lại phần việc hôm trước, cái này đủ để nàng yêu thích.

Chặt củi nguyên một ngày Ngô Mộng thở phì phò, để cho giống người thường, nàng liền phong ấn đi tu vi.

Suốt một ngày chỉ dùng man lực chặt củi. Khiến cho nàng cảm thấy việc này còn khổ hơn là tu luyện.

Lần này về nhất định phải đòi thiên quân một ít đan dược.

Ngô Mộng lúc này toàn thân mồ hôi, nàng cố ý giả vờ nới lỏng cổ áo ra, lộ ra một ít da thịt trắng như tuyết của mình.

Hồng Liên cảm thấy hồ điệp có chút quá mức, nhưng vẫn muốn xem xem Diệp Dương ứng phó thế nào.

Ninh Nhu lúc này sát khí đằng đằng, muốn xông lên chém chết tên yêu nữ này, nhưng nghĩ lại có phu quân bên cạnh, nàng liền nhịn.

Ngô Mộng đắc ý, xem người đối phó thế nào?

Khò khò, ọt ọt.

Không gian vốn đã yên tĩnh, tiếng ngáy của Diệp Dương đột nhiên phá vỡ bầu không khí này.

Ngộ Mộng mặt xám xịt, mẹ nó, bắt ta chặt củi còn ngươi lại đi ngủ.

Nàng thật không nhịn nổi, muốn tiến lên đánh tên này một trận.

Chỉ thấy từ xa liền xuất hiện bóng người, chính là Hồng Liên thiên quân, nàng quát:

"Dừng tay."

Ngô Mộng biến sắc, nàng vậy mà muốn động sát tâm với một tên Luyện Khí, cái này quá mẹ nó không hợp đi.

"Tham kiến thiên quân."

"Hừ, nếu không phải cản ngươi lại, ngươi sớm đã thành cái xác khô."

Hồng Liên hừ lạnh, nàng không ngăn cản, Ninh Nhu liền sẽ ra tay giết chết Ngô Mộng ngay lập tức.

Ngô Mộng sợ hãi, nàng chỉ mới theo thiên quân một năm trở lại, liền còn không biết Ninh Nhu, nếu không làm sao dám mạnh động như thế.

Ngô Mộng còn nghĩ vì mình giết người nên Hồng Liên sẽ không buông tha nàng.

"Đa tạ thiên quân tha mạng."

Ngô Mộng quỳ xuống dập đầu.

Hồng Liên hừ lạnh:

"Trở về đi, một trăm năm không được rời núi."

Nói xong nàng liền hóa làm một đạo ánh sáng rời đi, lần này ra ngoài khuyên bảo đệ tử chỉ là tiện tay, chân thật nàng còn có nhiệm vụ.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.