Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Mộc Tử át chủ bài

Tiểu thuyết gốc · 1118 chữ

"Sư phụ, ta luôn nghe nói đến có truyền thuyết vật dụng làm bằng bạc có thể khắc chế âm thi, đệ tử hôm nay liền muốn thử nghiệm, nếu có hiệu quả, có thể giúp sư phụ tiến thêm một bước."

Mã Thành Nhược dùng một thanh chủy thủ toàn thân sáng bóng, đâm vào ngực trái lão đạo.

Lão đạo hai mắt trợn tròn, trong mắt khó có thể tin.

Mà Diệp Mộc Tử đứng bên kia cũng là chấn kinh, làm sao lại gà nhà đâm nhau rồi.

Nàng còn đang muốn sử dụng con át chủ bài của mình đây.

"Vi sư đối với ngươi không tệ, vì sao người làm như thế?"

Mã Thành Nhược cười lạnh:

"Đối xử không tệ? Hừ ngươi chỉ mục đích là luyện ta thành nhân đan mà thôi, còn tưởng ta không biết năm xưa chính ngươi hại người nhà của ta.

Ta ẩn nhẫn mấy năm, đợi ngày ngươi sơ hở, cũng may ta trời sinh mẫn cảm linh khí, biết cô gái này không phải tu sĩ bình thường.

Liền cố ý gấy sự, ta liền muốn đánh cược.

Quả nhiên trời cũng giúp ta, cô gái này liền đến, còn tạo cơ hội cho ta, không ngờ ngươi vẫn là thất thủ nha Giải lão ma."

Mã Thành Nhược càng nói càng kích động hắn trời ngày này đã mấy năm trời.

Đột nhiên hắn cứng họng lại, chỉ thấy trong cơ thể hắn có thứ gì đó như muốn phá vỡ thân thể hắn thoát ra.

Hai mắt Mã Thành Nhược bắt đầu chảy máu ra bên ngoài, trông rất quỷ dị.

Giải lão đạo từ khuôn mặt tái nhợt liền trở lại bình thường.

"Ha ha đúng là không làm vi sư mất mặt, đang tiếc vi sư sớm đã là âm thi, làm gì còn trái tim, mà bạc gì đó cũng không có tác dụng trừ tà đâu, đệ tử thân yêu của ta vẫn là quá ngây thơ."

Giải lão ma muốn luyện chế nhân đan hiệu quả nhất liền để dược liệu rơi vào trạng thái đau khổ nhất.

Hắn liền giả vờ bị trúng chiêu để Mã Thành Nhược cao hứng, tưởng rằng mình đã thắng.

Sau đó lại một đao đâm hắn, khiến hắn tuyệt vọng rơi vào đáy vực sâu.

Cái này giết người còn tru luôn cả tâm, tương lai hồn phách cũng có thể làm oán linh.

Giải lão đạo không phải là người phí phạm.

Một màn này diễn ra quá nhanh, Diệp Mộc Tử đều nghĩ thế giới này điên rồi.

Nàng thấy mình vẫn còn quá non so với một số người, nhất là tán tu lại còn là ma đạo.

Đối với chính mình, còn độc ác hơn so với người ngoài.

Đối với người nhà, đều sẽ không buông tha dù chỉ là linh hồn.

Nàng tê một cái, muốn thi triển át chủ bài.

Chính là triệu hồi sư tôn.

Ở đây bây giờ cộng thêm Mã Thanh Nhược đang dần dần biến thành âm thi kia, có bốn âm thi, nàng liền không phải đối thủ.

Giải lão đạo cười nói:

"Tiểu cô nương, muốn chạy đã muộn."

Chỉ thấy theo tiếng nói của Giải lão đạo, một màn sương khói tràn ra bên ngoài, bao phủ khu vực xung quanh đây.

Diệp Mộc Tử biến sắc:

"Pháp trận?"

Giải lão đạo lắc đầu:

"Còn kèm xa lắm, chỉ là một chút thủ đoạn giam giữ nhỏ mà thôi, nhưng như vậy liền đủ."

Hắn cảm thấy ngày hôm nay có thành tựu như thế, đồ nhi ngoan cũng đã chết, trước mắt chỉ có vị tiểu cô nương này biết đến.

Hắn liền không ngại tốn vài câu trò truyện, như thế sẽ đỡ tịch mịch.

Đáng tiếc, tiểu cô nương này cũng sắp chết.

Giải lão đạo thở dài.

Hắn làm tán tu, lại càng là ma đạo, quanh năm chỉ biết lẫn trốn, thành tựu mà hắn đạt được đáng tiếc không có ai biết được.

Người biết đều đã sớm chết.

Minh Nguyệt chân nhân lúc này không nhịn được nữa.

Cái này lão đạo nếu là nàng không biết trước, sợ liền cũng ôm hận mà chết dưới tay lão.

"Hừ."

Một tiếng hừ lạnh của nàng vang lên, kèm theo pháp lực ba động, phá vỡ đi đám sương mù kia.

Giải lão đạo biến sắc, có thể phá vỡ lồng giam một cách dễ dàng như thế, chỉ có thể là Kim Đan chân nhân.

Diệp Mộc Tử đang lúc tuyệt vọng nghe tiếng hừ lạnh nàng liền mắt sáng lên.

"Là sư tôn."

Giải lão đạo có nằm mơ cũng không ngờ, kế hoạch được hắn xem là hoàn mỹ như thế, lại vì phía sau tiểu cô nương này có người.

Còn là người không tầm thường.

"Tiểu cô nương, đường dài còn gặp lại."

Hắn tử bỏ bốn bộ âm thi này, dùng thoát hồn đại pháp mong muốn men theo lòng đất trốn đi.

Đây là một môn pháp thuật hắn học được, tuy không bằng nguyên thần thoát xác ngao du thiên địa của Nguyên Anh.

Nhưng hiện tại trốn đi có lẽ còn có cơ hội.

"Đừng chạy."

Diệp Mộc Tử muốn đuổi theo, thì bị Minh Nguyệt chân nhân cản lại.

"Đừng đuổi theo, hắn chạy không thoát."

~~

Lão đạo men theo dưới lồng đất ý đồ chạy đi, qua không biết bao lâu, hắn liền ngoi lên mặt đất.

Giới hạn của hắn liền tới.

"Quá xui xẻo, mất ba cái âm thi, còn mất luôn thân thể."

Hắn lúc này trong lòng tức giận, nhất định sau này hắn sẽ trả thù.

Trong lòng Giải lão đạo âm thầm thề.

Lúc này trên trời có một đạo ánh sáng đánh xuống Giải lão đạo, hắn hoảng hồn né tránh.

Quay đầu nhìn lại đã thấy Minh Nguyệt chân nhân cùng Diệp Mộc Tử.

Hắn hoảng hốt:

"Làm sao có thể?"

Minh Nguyệt chân nhân cười lạnh, mấy ngày nay nàng tham ngộ thiên giai công pháp, tuy không có luyện thành, nhưng vẫn có chút tiến bộ.

Nguyệt Khuyết công chính là có thể giúp nàng nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối, ngay cả linh hồn.

Minh Nguyệt chân nhân sớm đã nhìn thấy đường đi của Giải lão đạo, liền ở trên trời bay đuổi theo.

Còn nghĩ rằng bình thường nàng ăn chay, liền sẽ không có thủ đoạn.

Một tên Trúc Cơ dám dưới mí mắt của nàng trốn thoát, sau này truyền đi, thanh danh của nàng làm sao giữ.

"Hừ, nghĩ muốn chạy?"

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.