Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất thủ

Tiểu thuyết gốc · 1333 chữ

"Phụ thân, ngài không tính xin thêm một đứa để dưỡng già sao?"

Diệp Tinh Thần nhìn qua thê tử của mình, Hoa Thiến Nhi có hơi đỏ mặt, nàng quở trách nói:

"Đều có tuổi rồi, sinh làm sao được nữa, với lại ai nói sinh thêm một đứa, liền không giống hai đứa bỏ hai lão già chúng ta rời đi."

Diệp Tinh Thần không đồng tình với ý kiến của thê tử mình, hắn liền để cho thê tử mình mang thai mười đứa nữa vẫn là có thể.

Nhưng chuyện xấu hổ như thế, hắn làm sao nói ra.

Diệp Dương cười nói:

"Đợi Nhu nhi sinh đứa nhỏ, chúng ta liền trở về."

Hoa Thiến Nhi nghe như vậy thì sáng mắt lên, ban đầu nàng muốn con trai mình không bỏ lỡ tu luyện.

Không ngờ một năm qua nghe Diệp Dương nói tu vi vẫn là như thế, như vậy thà rằng trở về đây sinh sống còn hơn.

Nàng khi xưa liền ân hận để hai đứa nhỏ ra ngoài sinh sống.

Lúc này Ninh Nhu cùng Diệp Mộc Tử cũng đã trở về, trên tay hai người còn không ít đồ.

Nhìn trên tay Diệp Mộc Tử mứt quả cùng mấy cái bánh ngọt chưa ăn hết, có lẽ đã lâu nàng mới được như thế đi.

"Cha mẹ, phu quân, ta cùng Mộc Tử trở về đây."

Hoa Thiến Nhi nhanh tay chạy lại xách đồ tiếp hai người. Diệp phủ cũng không quá lớn, Hoa Thiến Nhi liền không thuê người làm.

Mọi chuyện trong nhà đều do một mình nàng ta quán xuyến.

Diệp Mộc Tử cái mũi nhô lên cao, một mặt trêu tức Diệp Dương, như có ý khiêu khích.

Bản tiên có đồ ăn ngon, liền không chia cho ngươi.

Diệp Dương cười lạnh, muốn dùng một chiêu ưng trảo công đoạt đồ ăn của nàng, như thấy hôm nay bên ngoài Diệp Mộc Tử đụng chuyện xui xẻo, hắn liền buông tha.

Tối đến, Diệp Mộc Tử liền lẻn đi ra bên ngoài. Buổi sáng đụng vào tên lão đạo kia.

Nàng ẩn ẩn phát hiện trên người lão có chút âm tà, liền lợi dụng lúc lão không chú ý mà để lại trên người tên thiếu niên kia một ít bột phấn.

Bột phấn này liền có thể giúp nàng cảm ứng được vị trí của hai người kia.

Nàng liền muốn quan sát xem hai tên kia muốn làm gì, sau đó liền nói sư phụ xử lý sạch sẽ.

Diệp Mộc Tử lo lắng ngày mai nàng đi, trong thôn liền có chuyện xảy ra.

~~

Lão đạo cùng thiếu niên lúc này đang đi trên đường cái, hai người tới đây là giúp một hộ nhà trong thôn trừ tà.

Con gái bọn họ bị trúng tà, tìm khắp nơi liền vô dụng.

Bọn họ được người quen giới thiệu lão đạo với họ. Liền mời hai người này về.

Lão đạo chỉ dùng thời gian nửa ngày liền khiến cô gái kia hồi phục, phụ mẫu cô gái kia liền muốn giữ lại hai người, nhưng hai người nhất quyết từ chối, còn không lấy tiền.

Đôi vợ chồng kia liền quỳ xuống bái tạ, còn nghĩ hai tên này là thần tiên sống.

Nhưng đâu biết người quen giới thiệu cùng con gái trúng tà đều là tên lão đạo sĩ này gây ra.

"Nhược nhi, nhớ rõ, phàm nhân luôn ngu muội, con có thể tận dụng điểm này."

Mã Thành Nhược nhu thuận gật đầu, giống như một đứa trẻ ngoan.

"Con không phải nói muốn cô gái lúc chiều sao, cô ta đến rồi."

Nghe tiếng nói lão đạo, Mã Thành Nhược kinh ngạc, sau đó chuyển sang kinh hỷ.

Mà Diệp Mộc Tử nghe như thế lại càng ngạc nhiên, làm sao tên lão đạo kia nhận ra nàng.

Nàng cắn răng xuất hiện.

"Làm sao ngươi nhận ra ta?"

Lão đạo cười nói:

"Ta chỉ là nói đùa một câu, tiểu cô nương liền hiện thân rồi?"

Diệp Mộc Tử thầm nghĩ quả nhiên lão cáo già, tên này chỉ muốn đánh lừa nàng, có lẽ lão đã biết nàng rãi bột lên tên thiếu niên kia từ lâu.

"Chậc chậc, không ngờ còn trẻ như thế đã Trúc Cơ, Nhược nhi, để vi sư luyện thành nàng cái âm thi, đời đời bên con thế nào?"

Mã Thành Nhược có chút khó tin, nàng ta rõ ràng nhỏ hơn hắn, làm sao lại lợi hại như thế.

Diệp Mộc Tử hừ lạnh.

"Ma đạo tu sĩ người người chu diệt, để hôm nay bản cô nương thay trời hành đạo."

Tới Trúc Cơ liền có thể chuyển linh khí thành linh lực, mà nàng bên ngoài biểu hiện ra là mộc thuộc tính, thật chất là Tổ Mộc tiên thể.

Nàng triệu hồi ra dây leo mong muốn quấn lấy tên lão đạo kia.

Lão đạo kinh ngạc, chuyển sang kinh hỷ.

"Mộc thuộc tính, trời giúp ta, trời giúp ta."

Hắn không hoảng mà tế ra âm thi, chính là tên họ hàng giới thiệu lão cùng với gia đình kia, cùng với một âm thi nữ nhìn như mới vừa luyện thành.

Hai âm thi trên người phát ra tử khí nồng nặc, ánh mắt sắt bén, đánh về hướng Diệp Mộc Tử.

Diệp Mộc Tử tế ra kiếm gỗ mong muốn chém chết âm thi, nhưng phát hiện âm thi như mình đồng da sắt, cho dù đã rót linh lực vào cũng không thể xuyên phá.

Lão đạo cười nói:

"Vô dụng, âm thi chí âm chí hàng, mà kiếm gỗ của ngươi cũng là như thế, làm sao chém thủng."

Hắn tuy không phải là khắc tinh hệ mộc, nhưng âm thi cũng là không có sợ hãi, thậm chí có thể nói là bất tử với người mộc thuộc tính.

Diệp Tử Mộc cắn môi.

"Thất trách."

Nàng cũng không có từ bỏ mà liên tục tránh né đi âm thi công kích.

Sinh mệnh lực cùng khả năng hồi phục của hệ mộc dồi dào, nàng cũng không sợ hết linh khí, trốn thì có thể, nhưng nàng lo lắng lão đạo rời đi, sau đó lại quay trở lại đây báo người nhà mình khi không có nàng ở đây.

Diệp Dương, Ninh Nhu, cùng Minh Nguyệt chân nhân ba phe đều đứng ở ba nơi âm thầm qua sát.

Cái này giống như một phần lịch luyện cho Diệp Mộc Tử, nàng cảnh giới quá nhanh, tuổi theo không kịp, đó cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Lần này xem như bài học cho Diệp Mộc Tử, không nên khinh thường kẻ khác, cũng đừng nên ỷ lại tu vi mà hành sự lỗ mãng.

Đối phương tuy gà yếu, nhưng có thể là một tên giỏi mưu mô, đưa kẻ mạnh vào thế ngõ cụt.

Không phải ai cũng có thể dùng thực lực tuyệt đối phá vỡ âm mưu.

Diệp Mộc Tử ném mấy cái hạt giống về phía lão đạo.

Đặc tính của nàng liền có thể giúp hạt giống trong thời gian ngăn sinh trưởng, nàng muốn lợi dụng đều đó biến nơi này thành sân nhà.

Nhưng mà hạt giống rơi vào trên người lão đạo giống như không có gì phát sinh.

Lão đạo cười nói:

"Đáng tiếc, bần đạo sớm đã luyện hóa mình thành một bộ âm thi, ta hiện chính là tử vật, làm sao có thể theo ý tiểu cô nương đây."

Diệp Mộc Tử biến sắc, lần đầu xuất mã lại gặp đối thủ khó chơi như thế.

Cái này mẹ nó lão đạo hung ác như thế, liền bản thân liền luyện thành âm thi.

Lão đạo nhìn sang đệ tử thân yêu của mình rồi nói:

"Nhược nhi, cô gái kia sắp không chịu nổi, con làm sao con không ra tay?".

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.