Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sĩ Trình Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

"Tiên sinh, chúng ta khi nào thì đến thôn Đoài?".

Một tên thiếu niên như mười hai tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, dáng người có chút mảnh khảnh, đang ở phía trước đánh xe ngựa.

Hắn ăn mặc nhìn giống như là một tên có học thức, ở thời đại này gọi là học sĩ, mà hắn chỉ mới là một tên học đồ.

Bên trong xe ngựa một âm thanh trẻ trung nhưng lại khiến cho người ta cảm giác người này rất thành thục.

"Sắp đến."

Tên học đồ kia bĩu môi, bọn họ từ Vân Lộc thư viện ở trung tâm Nam Vực, thuộc vương triều Đại Long, nhận nhiệm vụ đến thôn Đoài truyền bá kiến thức.

Hành trình dự đoán đi một tháng liền tới, nhưng bây giờ đã quá mười ngày, bọn họ dám chừng đã sớm đi lạc.

Mà mỗi lần nhắc đến, tiên sinh đều nói sắp đến, cái này khiến tên học đồ mệt mỏi.

Tiên sinh chưa già mà sắp lẩm cẩm rồi sao?

Đúng lúc này xe ngựa của bọn họ thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đang đi tới, thiếu niên kia liền chạy lại gần hỏi:

"Xin chào hai vị, học sinh là Chu Hồng, cùng tiên sinh là người của Vân Lộc thư viện, không biết hướng nào đi tới thôn Đoài?".

Người đánh xe kia chính là Diệp Dương đang cùng nương tử mình trở về nhà, hắn mĩm cười.

"Trùng hợp, chúng ta cũng sống gần đó, cứ đi theo ta là được."

Chu Hồng kinh hỷ:

"Học sinh đa tạ tráng sĩ."

Mà bên trong xe lúc này sớm đã chất đầy sách, tiên sinh kia gọi là Trình Lâm, khí chất hiên ngang, khuôn mặt trẻ trung, trên người mặc một bộ nho bào, trên tay đang đọc sách thánh hiền.

Hắn lần này đại diện Vân Lộc thư viện tới nơi vùng đất xa xôi này là để truyền bá, dạy học, cũng như mở thư viện ở nơi đây.

Chỉ cần thành công, hắn liền thuận lợi tấn thăng Đức hạnh.

Học sĩ cảnh giới có hệ thống tu luyện riêng, cũng có chín cảnh như luyện khí sĩ, gồm: Khai khiếu, Tu thân, Nhân giả, Học sĩ, Đức hạnh, Quân tử, Lập mệnh, Đại học sĩ, Á Thánh.

Luyện khí sĩ dùng linh khí tu bổ bản thân, Học sĩ chính là dùng nhân làm gốc, chỉ cần giúp người khác Khai khiếu, hoặc thành công mở thư viện, liền tấn cảnh.

Nhưng lại không bằng luyện khí sĩ ở chỗ tuổi thọ.

Tuổi thọ của Học sĩ so với phàm nhân liền không có khác bao nhiêu, thậm chí còn ngắn hơn nhiều lắm.

Thấy bên ngoài có tiếng nói truyền đến. Hắn bên trong xe ngựa âm thầm hài lòng

"Trẻ nhỏ dễ dạy, không biết đường liền hỏi, không nên vì cái tôi mà không chịu mở miệng."

Ba cảnh đầu của Học sĩ gọi là học đồ, năm cảnh tiếp theo gọi là tiên sinh.

Hai chiếc xe ngựa đi một hồi lâu thì bắt đầu tách ra.

Ninh Nhu trong xe ngựa liền cảm ứng được ngồi trong xe kia là một vị tiên sinh, cảnh giới là Học sĩ.

Nàng ở trung tâm đại lục liền nghe qua hệ thống tu luyện này, thường những người này đều chọn làm quan trong triều hoặc là đi dạy học.

Học sĩ hệ thống thua ở tuổi thọ, nhưng thắng ở khoảng đánh nhau, ngôn xuất pháp tùy, miệng nói lời vàng ngọc.

Thô tục một câu chính là dùng miệng đánh nhau theo đúng nghĩa mặt chữ.

Thậm chí cảnh giới cao Học sĩ còn có thể đồng hóa một vùng thiên địa, tùy ý sửa đổi quy tắc, tất nhiên là sẽ có phản phệ không ít.

Trình Lâm bên này cũng cảm nhận được Ninh Nhu, lúc đầu hơi kinh ngạc, làm sao một nơi có thể gọi là mạt pháp chia địa này lại có tu sĩ cảnh giới cao ở đây.

Mà người kia tuy cách xa nhau như thế, sát lục lại có chút nặng.

Nhưng phát hiện cũng không phải cái gì ma đầu, hắn cũng là xem như không biết. Hai bên không ai phạm ai.

Nếu là ma đạo tu sĩ, hắn dù phản phệ cũng nhất định phải cho tên này khó thở.

Diệp Dương cùng thê tử mình trở lại ngôi nhà gỗ trên núi, đã qua mấy ngày, đám gà phía trước cũng may là không có ốm đi.

"Nhìn người kia tự xưng học sinh, có lẽ đến đây dạy học đi, thôn Đoài có lẽ sẽ có chút náo nhiệt."

Ninh Nhu cười nói:

"Phu quân hay không thử đi xem một chút, biết đâu lại có năng khiếu thì sao? Biết đâu đó là một vị đại quan hay tiên sinh nào đó về hưu tới đây thì sao?"

Diệp Dương lắc đầu.

"Ta chỉ là một tên tiều phu đốn củi qua ngày, làm sao có thể học được mấy cái đó."

"Phu quân không nên xem nhẹ bản thân."

Rất nhanh tin tức có tiên sinh dạy học tới truyền khắp thôn Đoài, thậm chí ba thôn phụ cận cũng bắt đầu có người đến cầu học.

Trình Lâm liền không cần phân tuổi tác, chỉ cần muốn học hắn đều sẽ dạy.

Ban đầu người dân trong thôn còn hơi e ngại, nhưng khi nghe đến nửa năm đầu không thu học phí.

Người người kéo đến đăng kí nhiều như mây.

Trình Lâm cùng Chu Hạo bận bịu sớm tối, mấy tháng sau còn có một số tên học sinh cũ của hắn cũng đến đây giúp sức, lúc này mới ổn định lại.

Kể từ ngày trở về nhà đã trôi qua ba tháng.

Diệp Dương vẫn như cũ lên núi đốn củi, hắn phát hiện trên núi bắt đầu có nhiều loài động vật tới đây sinh sống hơn.

Cái này khiến bữa ăn hằng ngày của hai người cũng là thêm phong phú.

"Chậc chậc, chẳng lẽ đây là dấu hiệu cho thấy yêu tộc sắp đánh vào?"

Hắn không cho rằng yêu tộc sẽ đánh vào nơi này đầu tiên, bọn chúng muốn đánh vào liền trước tiên vượt qua Thanh Hòa tông.

Nhưng đánh vào thì làm sao, có một tên Học sĩ ở đây, hắn Diệp Dương làm tiều phu cần gì phải sợ.

Một năm sau, Diệp Dương hai mươi ba tuổi, Ninh Nhu hai mốt tuổi.

Hai người hôm nay chính là đi xuống thôn dạo phố.

Thôn Đoài bây giờ trong thôn đều sớm có hai ba cái lớp học nhỏ.

Cả ngày đều nghe tiếng đọc sách, nơi này không đến mười năm có lẽ thành lập được cái thư viện mới.

"Nhị Cẩu."

Trương Nhị Cẩu lúc này đang mải mê chặt gà, nghe tiếng quen thuộc, liền ngẩng đầu lên.

"A, Diệp ca, vẫn như cũ sao?"

Diệp Dương cười nói:

"Đúng thế."

Bình thường mỗi tháng hắn đều sẽ đến đây mua gà, đứa nhỏ Trương Bình An kia sớm đã biết đi, biết nói.

"Nương tử, mau bế Bình An ra đây gặp cha mẹ nuôi đi."

"Đến ngay đến ngay".

Hồ Phụng bế trên tay một đứa nhỏ tròn trịa đi tới ba người.

Trương Bình An nhìn Diệp Dường cười hì hì, trên miệng còn dính chút nước bọt.

"Ba ba."

"Bình An ngoan."

Diệp Dương sờ đầu Bình An mấy cái.

Ninh Nhu cũng mĩm cười nựng má Bình An, chợt nàng đứng hình.

Nàng cố thăm dò thêm một lần nữa, phát hiện đứa nhỏ này không tầm thường.

Không ngờ Trương Bình An tuổi nhỏ liền có linh căn, mà còn là đơn linh căn Kiếm linh căn hiếm gặp.

Cho dù là thiên tài thì ít nhất phải đến bảy tuổi mới có thể đo chính xác được linh căn. Nhưng cái này Bình An ba tuổi liền hình thành Kiếm linh căn, tương lai cảnh giới cất bước chính là Nguyên Anh.

Ninh Nhu không ngờ loại địa phương này sinh ra người này, mà cha mẹ hắn một người là phàm nhân, người còn lại là... à là cái yêu tộc.

Nhưng có thể sinh ra con cái đời sau tuyệt phẩm linh căn như thế. Cái này thật quá hiếm gặp.

Nếu không phải đang lịch luyện, nàng liền muốn động tâm thu đồ.

Ninh Nhu cũng không có ý báo cho sư tôn mình, cái này liền xem như duyên phận đi.

"Diệp ca, mấy ngày trước có một vị đạo trưởng nói hắn cùng Bình An có duyên, muốn động tâm thu đồ, ta liền từ chối."

Diệp Dương nói:

"Ồ, sao lại như thế?"

"Hừ hừ, nhìn hắn ăn mặc liền không phải thứ tốt lành gì, ta liền không muốn Bình An sau này phải làm đạo sĩ đi lừa gạt khắp nơi, ít nhất phải có học thức như Trình tiên sinh mới được."

Diệp Dương trong lòng chậc chậc, người ta là một tên Kim Đan chân nhân, ngươi liền nói người ta rác rưởi.

Nguyên do có lẽ có Trình Lâm ở đây, nên tên đạo sĩ kia không manh động cướp người đi.

Nếu là chỗ khác, sợ nhà họ Trương này sớm đã không còn.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.