Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đề

Tiểu thuyết gốc · 1222 chữ

"Hừ, Nhạc Tính, tình cảm huynh đệ bao lâu nay chúng ta chỉ vì một cuốn công pháp mà rạn nứt hay sao?"

Một âm thanh khác liền vang lên:

"Nực cười, cũng là bởi vì thiếu khuyết Kim Đan pháp môn, ta liền bị kẹt ở Trúc Cơ trăm năm, mắt thấy sắp hóa thành thi cốt. Lần này đạt được công pháp Kim Đan làm sao có thể giao cho ngươi."

Nhữ An thở dài một tiếng:

"Chúng ta không cần đến bước này, ngươi cùng ta có thể đồng tu không phải tốt hơn sao?."

Nhạc Tính cười lạnh:

"Ma đạo tu sĩ chúng ta làm gì có cái gọi là đồng tu, có ta liền không có ngươi, đại đạo không thể đi cùng đường, bất quả chỉ là một trận chiến mà thôi.

Người cùng ta đều là Trúc Cơ, tu vi sàn sàn nhau, ngại gì một trận chiến?"

Hai người bắt đầu trên cao bộc ra khí tức Trúc Cơ viên mãn, chỉ còn một tia liền tới Kim Đan.

Nhưng một tia này nói dễ liền đột phá, nói khó cả đời liền quên đi thôi.

Có người một hơi liền tiến vào Độ Kiếp, có người tu luyện mấy trăm năm vẫn là Trúc Cơ.

Cái này chính là sự chênh lệch.

Mà Nhạc Tính cùng Nhữ An đều là ma đạo tu sĩ, thiên đạo khó dung, muốn đột phá liền khó hơn bình thường.

Hai người thiên phú lại có hạn, nếu không công pháp Kim Đan bao la ngàn vạn, cần gì phải tranh đoạt người sống ta chết.

Dưới này Lâm Kỳ nhìn trên cao hai tên tu sĩ đánh nhau, hắn rời thôn Đoài đã có mấy tháng.

Đang muốn tìm một tông môn lặng lẽ phát dục.

Năm trước "phụ thân" Mục Thương của hắn khi nhận ra hắn, sau đó lại phát hiện Mục Túc mất tích.

Mấy ngày sau liền thương cảm quá độ mà ra đi. Ông ngoại Lâm Phúc của hắn cũng vì tuổi già mà chống chọi không nổi.

Hắn không biết làm sao kế thừa ký ức của một tên tu sĩ ma đạo, Lâm Kỳ còn tưởng đây là hắn thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.

Thế là từng bước dựa theo trí nhớ mà tu luyện.

Hắn luyện một môn công pháp gọi là Phệ Huyết Ma Công, có thể hấp thụ máu người khác khiến tu vi bản thân tăng vọt.

Trước mắt hắn đã thử qua với mấy người phàm nhân. Lâm Kỳ bây giờ cảnh giới liền là Luyện Khí tầng 6.

Một ngày phệ máu bằng ba năm ngồi thiền tu luyện, cái này làm ít công to, làm sao có thể không mê hoặc cho được.

Lâm Kỳ bây giờ giống như người bị sa đọa, mỗi tuần đều phải tìm máu thôn phệ.

Nhưng hắn nghị lực có chút kinh người, đều khắc chế bản thân, mấy ngày nay chỉ hút máu động vật.

Hiện giờ thấy hai tên tu sĩ kia tàn sát lẫn nhau, Lâm Kỳ tâm động.

Nếu hút máu tu sĩ mà còn là Trúc Cơ, tu vi của hắn liền tăng mạnh.

Lâm Kỳ núp ở một chỗ theo dõi kì biến, đây có thể là cơ hội để hắn trở mình.

~~

"Sư muội, ngươi thật sự muốn ngay lúc này đột phá?"

Tiêu Tuấn ánh mắt lo lắng nhìn Đào Yên.

Mấy tháng nay hai người đã sớm Luyện Khí tầng mười.

Nhưng hắn trước một bước đột phá, nguyên nhân từ nhỏ hắn theo sư phụ lớn lên, không tiếp xúc nhiều với ngoại giới.

Lại không có khúc mắt gì, đột phá mây trôi nước chảy.

Mà Đào Yên lại khác, nàng có cái nặng trĩu tâm tư, có cái bóng ma trong lòng.

Chính là sư huynh Diệp Dương.

Tiêu Tuấn khó hiểu, tình cảm nam nữ là thứ gì lại khiến cho một người tiên đồ tươi sáng, lại có thể vì cái đó mà thân tử đạo tiêu.

Đào Yên gật đầu, trong lòng như có quyết tâm.

Nàng cảm nhận thời cơ của mình đã đến. Bỏ qua lần này sợ cả đời liền sẽ không thể tiến thêm.

Nhưng trong lòng nàng lại có khúc mắt, có chuyện chưa thông, đột phá nếu tâm không tĩnh, liền không khác gì đi vào quỷ môn quan.

Tiêu Tuấn thở dài, lần này mười phần hung hiểm, nhưng hắn lại không thể ngăn sư muội của mình, chỉ liền lấy từ trong túi áo ra một cái tượng gỗ.

"Mong rằng cái này sẽ giúp muội."

Đào Yên không từ chối Tiêu Tuấn, cái tượng gỗ này bọn họ phát hiện nó giống như giúp hai người tu luyện tăng tốc hơn lúc trước.

Bọn họ trở về tông môn liền tra khảo các loại điển tịch liên quan tới Phật môn, nhưng đều không có vị Bồ Tát nào đầu dẹp, mắt trứng ngỗng, khoác áo cà sa.

Nhưng bọn họ biết Diệp sư huynh là người đứng đắn, làm sao đem cái này ra trêu chọc bọn họ đây.

Ừm, hình như Luyện Khí tầng 5 tặng bảo Luyện Khí tầng mười thì có chút không quá đứng đắn đi.

Đào Yên tiến vào động phủ, mĩm cười nhìn Tiêu Tuấn.

"Một tháng sau muội bước ra liền đã đột phá, nếu muội không còn, mong sư huynh không cần nói với huynh ấy."

Tiêu Tuấn thở dài:

"Cần gì chứ."

Đào Yên bước vào động phủ đóng chặt cánh cửa lại.

Nàng y phục trên người cởi ra, trước khi đột phá, nàng liền phải tẩy sạch thân thể.

Sau khi tẩy rửa xong Đào Yên mặc lại quần áo trên người, tóc buộc lại gọn ràng.

Bắt đầu bái ba lạy với sư phụ, cùng tổ sư gia của mình.

Đào Yên đặt tượng gỗ sang một bên, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa.

~~

Diệp Dương thông qua tượng gỗ cảm nhận được Đào Yên đang muốn đột phá.

Hắn cũng là yên tâm, tâm ma mà thôi. Ultraman Tiga Phật chính là khắc tinh âm hồn, ma chướng.

Hắn liền yên tâm cho sư muội của mình.

Chỉ là ngày tháng bình yên sắp không còn, đại quân yêu tộc từ Thập Yêu Đại Sơn sắp tiến về trung tâm Nam Vực, có mấy tông môn nhỏ đã bị diệt đi.

Cái này khiến lòng người bàng hoàng lo lắng, mà lại các vực khác lại chậm chạp đưa tu sĩ sang cứu viện.

Giống như bốn vực còn lại liền muốn từ bỏ nơi này.

Nam Vực còn gọi là man hoang chi địa, linh khí sớm đã suy kiệt, Nguyên Anh sinh ra còn khó nói gì cảnh giới cao.

Nơi này chỉ có tông môn, mà không có thánh địa chính vì là như thế.

Nam Vực tổng cộng ba mươi sáu tông lớn, bảy mươi hai phái nhỏ.

Hai mươi phái nhỏ đã bị chôn vùi, trong đó cũng có một tông môn lớn đi theo.

Tông chủ các phái liền quyết định chọn ra một ngày để họp mại bàn đối sách.

Mà trùng hợp đó lại là thôn Đoài, bởi nơi này có một vị học sĩ Trình Lâm.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.