Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tụ họp

Tiểu thuyết gốc · 1859 chữ

Diệp Dương mỗi ngày cũng là không có lười biếng.

Mỗi một rìu hắn vun ra đều phù hợp quy tắc đại đạo.

Tới cảnh giới của hắn, muốn mạnh hơn chỉ có cách cảm ngộ, còn việc thu nạp linh khí đã không còn quan trọng.

Đại Thừa kì ai cảm ngộ quy tắc nhiều hơn, người đó liền mạnh hơn.

Nhìn từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, Diệp Dương thở hồng hộc.

Hắn đây là đơn thuần dùng man lực, không có chút nào sử dụng linh lực.

Lúc này trên bầu trời có hơn trăm đạo bóng hình bay ngang qua, mỗi một người đều có phong cách ăn mặc khác nhau.

Có đạo sĩ dưới chân giẫm lên phi kiếm, có đạo cô dùng lá cây mà bay, có thầy tu hóa thành đám mây đuổi theo.

Nhưng tất cả đều ẩn đi khí tức của mình, nếu không để người khác nhìn thấy, còn nghĩ rằng sắp diệt thế đến nơi.

Tu vi cao nhất là Nguyên Anh viên mãn, yếu nhất cũng là Kim Đan đỉnh phong, đây đều là đại diện các tông phái đến trấn lần này nghị sự.

Diệp Dương nhìn thấy một người quen, là tông chủ của Thanh Hòa tông, tông môn trước kia của hắn.

Lão đạo tóc bạc như tuyết, sớm đã là Kim Đan chân nhân, lại nhiều năm không có đột phá, tuổi thọ khoảng chừng còn hơn chục năm.

Nhưng lần này yêu tộc quấy phá, tông môn hắn lại đứng đầu ngọn gió, hắn không thể liều cái mạng già này bảo vệ hậu bối.

Thanh Hòa chân nhân phát hiện Diệp Dương đang chặt củi dưới núi kia, liền thuận thế quan sát.

Sư phụ của hắn là sư đệ của Thanh Hòa chân nhân, trước kia sư phụ cũng từng dẫn hắn tới gặp lão nhân gia ông ta.

"Tham kiến tông chủ."

Diệp Dương giờ phút này không còn là đệ tử của Thanh Hòa tông, liền không xưng sư bá.

Thanh Hòa tông trên mặt hiền lành, nói:

"Ta với sư phụ ngươi cũng là sư huynh đệ, ngươi không cần xa cách như thế."

Diệp Dương mĩm cười, không có cho ra ý kiến.

"Yêu tộc sắp tấn công, ngươi nếu muốn quay về nhận sự che chở của tông môn, vẫn là có thể."

Thanh Hòa chân nhân thương tiếc cho sư đệ mình, liền chỉ có thể cố gắng chăm sóc cho mấy đệ tử còn lại.

Hai người kia sớm đã đặt móng rễ ở Thanh Hòa tông, chỉ có Diệp Dương thân trước kia là đại sư huynh, lại từ bỏ tiên duyên trở về phàm thế.

"Đa tạ ý tốt tông chủ, ta còn có thê tử."

Thanh Hòa chân nhân một mặt lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng là không có cưỡng ép gì thêm.

Hắn ném cho Diệp Dương một bình đan dược, sau đó liền hóa thành một đạo ánh sáng rời đi.

Diệp Dương mĩm cười, đôi khi kẻ yếu nhất lại là kẻ có tình cảm nhất.

Hắn thấy tiểu thuyết kiếp trước không phải trường hợp nào cũng đúng.

Như hắn chỉ là tên phế vật, nhưng đều không có ai khinh thường hắn.

Cái này liền đủ hắn đảm bảo Thanh Hòa tông sừng sững ngàn năm.

~~

"Các vị, nhiều người như thế, làm sao chọn căn nhà nhỏ của ta."

Trình Lâm đưa ly trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ.

Chu Hồng đứng cạnh nên run như cầy sấy, hắn chỉ mới cảnh thứ hai của Học sĩ, làm sao đối mắt với nhiều chân nhân, chân quân như thế.

"Ha ha, nghe tin Trình học sĩ tới đây, chúng ta làm sao có thể để ngài tốn thêm thời gian tới chỗ chúng ta."

Một tên dáng người khôi ngô, cao hơn hai mét, có râu quai nón, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu.

Hắn là tông chủ Xích Hỏa bang, Xích Cầu, Nguyên Anh sơ kì.

"Trình học sĩ nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?".

Giọng nói êm tai dễ nghe, như cái ma nữ câu dẫn người ta.

Nàng gọi là Mị Nhi Tiên, tông chủ Bách Hoa các, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Ở đây ai cũng biết nàng có chút cảm mến Trình Lâm, nhưng tên kia là một tên mọt sách, tháng ngày đều chỉ có sách làm bạn, đối với ngoại vật là không có hứng thú.

"Vẫn tốt vẫn tốt, Vạn minh chủ không đến sao?"

Vạn minh chủ trong miệng Trình Lâm mà minh chủ bách tông liên hợp ở Nam Vực, gọi là Vạn Càn Khôn, tu vi nửa bước Hóa Thần, hay còn gọi là Nguyên Anh viên mãn.

Một tên ăn mặc đạo bào, khuôn mặt có chút nghiêm túc, nói ra:

"Vạn minh chủ lần này bế quan đột phá Hóa Thần, cho nên có căn dặn, mọi sự nghe theo Trình học sĩ."

Trình Lâm hừ lạnh.

"Tu sĩ như các người chỉ có hóa phàm thành thần, gọi là Hóa Thần, như thế mới là chính đạo, còn cái gì bế quan đột phá, đó cũng chỉ là ngụy Hóa Thần mà thôi."

Hắn cũng không e ngại vị Vạn minh chủ kia. Chính tên này đầu sỏ mê hoặc Long Đế chế tạo đan dược trường sinh, khiến cho Long Đế vì chuyện này mà để Đại Long rơi vào hiểm cảnh.

Cũng may có sư tôn hắn dùng tính mạng đánh ra một tia sinh cơ, nếu không Nam Vực sớm đã không có cái gọi là vương triều Đại Long.

Đám người ở đây không có ai lên tiếng.

Một số người tu vi có lẽ cao hơn Trình Lâm nhiều lắm, nhưng học sĩ nổi tiếng ngôn xuất pháp tùy, cảnh giới thấp liền chơi đùa quy tắc như chơi chong chóng.

Bọn họ đến đây cũng không phải là gây sự, mà là để bàn công việc.

"Các vị chắc cũng đã hiểu, tiên môn các vực khác chậm chạp không đến, Thập Yêu Đại Sơn thập đại yêu vương bất quá Nguyên Anh làm sao dám hung hăng càng quấy, ta nghĩ lần này có một tên đại yêu muốn ra mặt, cao tầng các vực khác muốn câu cá."

Đám người ở đây nghe nói như thế trong mặt có chút sợ hãi, bọn họ ẩn ẩn cũng có suy đoán như thế.

Hôm nay nghe Trình học sĩ nói ra, vẫn không giảm phần nào sự sợ hãi trong học

Nơi đây số lượng Nguyên Anh gấp đôi mười đại yêu vương kia, nhưng Yêu tộc trời sinh thiên chiến.

Một tên yêu vương có thể dùng sức một mình đánh với ba tên nhân tộc cùng cảnh giới.

Nghe nói thời kì thượng cổ, nhân tộc tu sĩ cũng là dựa vào cách tu luyện của yêu tộc mà tạo ra hệ thống cho riêng mình.

Mà mười tên yêu vương kia, các vực khác chỉ cần phải một vị Hợp Thể đến liền đủ, hoặc là bên trong có huyền cơ gì đó, cảnh giới cao tu sĩ mới không đến tiếp ứng.

Trình Lâm lắc đầu, mấy tên tông chủ ở đây sớm an nhàn đã quen, nghĩ luyện tới Nguyên Anh liền muốn an nhàn hưởng phước.

Nhưng đâu biết cao tầng tu sĩ ở cách vực khác sớm đã cùng đại yêu chỗ sâu đánh cờ.

Trình Lâm tuy ở Nam Vực, nhưng Vân Lộc thư viện trải dài Huyền Giới, hắn chuyện vẫn là nắm rất nhiều.

Hắn biết chỗ sâu Thập Yêu Đại Sơn gọi là Man Hoang, nơi đó thậm chí có đại yêu đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.

Mà cao tầng các vực sớm đã cùng đại yêu trong Man Hoang đàm phán, chọn Nam Vực làm nơi chiến tranh.

Chỉ cho phép Hợp Thể trở xuống tham dự, nên lần này cao tầng các vực muốn xem là vị đại yêu nào xuất chiến mới chọn cách đến tiếp ứng.

Nếu ra mặt quá sớm, liền không đủ cho yêu tộc nhét kẻ răng.

Hiện tại tình hình bây giờ ở Nam Vực chính là tự lực cánh sinh, nếu có Hóa Thần trở lên tham gia, các vực khác liền phái tu sĩ tới tiếp ứng.

Nếu chỉ là yêu vương tiến công, Nam Vực không thủ được, chỉ có thể từ bỏ.

Nam Vực sớm đã không còn giá trị trong mắt những người kia.

Hắn không có nói cho những người ở đây biết.

Nhìn như tên nào cũng nhiệt quyết vô cùng, thật ra đều là một đám giả nhân giả nghĩa.

Luôn muốn có người thế thân bọn họ xông pha, sau đó ở phía sau ngư ong đắc lợi.

Nếu không yêu tộc làm sao dám hung hăng càng quấy. Mười tên yêu vương dám đánh với bốn mươi tên Nguyên Anh ở đây sao?

Xích Cầu lúc này lên tiếng.

"Chúng ta cũng không thể ở thế bị động, ta đề xuất nên chiếm tiên cơ, xông thẳng vào Thập Yêu Đại Sơn."

Một tên tông chủ nào đó trêu chọc nói.

"Ngươi đi trước thăm dò đúng không?"

Xích Cầu mặt đen lên, muốn nói lý, thì bị Trình Lâm quát.

"Im lặng, các ngươi cứ như thế Nam Vực liền sớm bị hủy diệt."

Hai người này lúc này mới ngoan ngoãn ngồi im.

Trình Lâm nghĩ nghĩ.

"Ngày mai ta sẽ đi hỏi ý kiến một vị kiếm tiên đang hóa phàm ở đây, xem thử ý nàng ta thế nào."

Đám người nghe vậy chấn kinh, hỏi.

"Là vị nào? Hình như mấy trăm năm qua vực chúng ta chưa từng có ai bước vào Hóa Thần."

Trình Lâm lắc đầu.

"Không phải vực chúng ta, các người đi ngang qua ngọn núi kia mà không phát giác?"

Hắn kinh ngạc, có mấy tên ở đây là Nguyên Anh lâu năm, làm sao một người cùng cảnh giới.

Tuy nói hóa phàm, nhưng nhìn người kia cũng mới bắt đầu mấy năm đi, trên người chắc chắn còn dính một chút khí tức tu sĩ, làm sao đám người này không nhìn ra.

Đám người nghe nói như vậy thì lắc đầu nhìn nhau.

Bọn họ đúng là có bay ngang nhưng không phát hiện.

Nhưng điều này chứng tỏ nếu vị kia đồng ý, liền có năm thành Nam Vực sẽ thoát nguy.

Một người hóa phàm trừ tán tu ra đều sẽ có người hộ đạo, tu vi đều là cảnh giới cao thâm khó dò.

Nếu yêu tộc tấn công vào, người hộ đạo kia chắc chắn sẽ ra tay.

Thanh Hòa chân nhân lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nhớ trên núi chỉ có hai người sinh sống, hắn lúc này bước lên phía trước.

"Xin học học sĩ là nữ hay nam."

Trình Lâm kinh ngạc, tên này hắn không biết, nhưng Trình Lâm vẫn là lịch sự giảng giải:

"Là nữ."

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.