Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúc phúc

Tiểu thuyết gốc · 1446 chữ

Diệp Dương mở mắt ra không thấy Ngô Mộng đâu, dưới đất cũng đã có sẵn mấy bó củi to.

Trong lòng nghĩ người này cũng không quá tốt đi, giúp hắn chặt nhiều củi như thế, hắn vốn còn muốn đưa về nhà.

Không ngờ chưa kịp làm gì người kia liền đi mất.

Diệp Dương thấy trời không còn sớm, liền muốn vào thôn bán chút củi lấy tiền.

Thôn gần nhất dưới núi là thôn Đoài.

Xung quanh núi có bốn thôn, mà nhà của hắn trước kia nằm ở thôn Trang Linh.

Giờ này đi vào thành liền có chút vắng người.

Khác với những nơi khác, thôn Đoài buổi tối mười phần náo nhiệt, buổi sáng lại có chút hiu quạnh.

"Ô, Diệp ca lại đến mua gà nướng à."

"Đúng, cho ta một phần gà nưỡng nguyên con."

Diệp Dương mĩm cười, nơi này là chỗ quen của hắn.

Người bán gọi là Trương Tam Cẩu, trong nhà còn có Đại Cẩu cùng Nhị Cẩu.

Trương Tam Cẩu từ nhỏ tính tình hiền lành, lại có chút an phận, liền kế thừa sạp bán gà của cha mẹ mình, còn hai người anh của hắn quanh năm ở nơi khác, đều là thương nhân.

Hắn hôm nay bán được ít tiền, liền mua ít gà về ăn, trên núi động vật buổi tối mới xuất hiện, hắn cũng không rảnh rỗi buổi tối ra ngoài.

Ban đêm nha, còn phải bàn chuyện nhân sinh với thê tử.

Trương Nhị Cẩu đưa gà cho Diệp Dương rồi nói:

"Năm đồng."

Diệp Dương ngạc nhiên.

"Bình thường đều bảy đồng, làm sao hôm nay lại thấp xuống, không phải gà ngươi bán là gà bệnh đấy chứ?"

Trương Nhị Cẩu cười hắc hắc không có để bụng.

"Làm gì có, là nhà ta mới sinh em bé, ta đã làm cha nên bán cho Diệp ca thấp hơn mọi ngày."

Diệp Dương kinh ngạc, tên Nhị Cẩu này chỉ mới mười tám, không ngờ lại sớm làm cha như thế.

Nhưng nghĩ lại người ở thời đại này mười bốn mười lăm đều dựng vợ gả chồng, mười tám tuổi có con không có gì lạ.

"Chúc mừng Trương huynh đệ, ngày đó nhớ mời ta đến uống ly rượu mừng."

" haha đương nhiên, còn lo lắng Diệp ca không đến đây."

Hai người nói chuyện một hồi thì Diệp Dương liền trở về nhà, đi mất một giờ liền tới.

Nhìn căn nhà gỗ nhỏ cùng chuồng gà phía trước, Diệp Dương cảm thấy vui vẻ.

"Nương tử, ta về."

Hắn đẩy cửa vào thấy nương tử đã sớm chuẩn bị bữa tối.

"A, phu quân đã về, trên tay còn mang theo gì đó?".

"Gà quay, món nàng thích ăn đây."

Hai người vừa ăn vừa trò truyện, hắn còn kể lại câu chuyện lúc sáng.

Ninh Nhu thầm cười, phu quân nàng dù gì cũng đã là Luyện Khí tầng 5 sao lại bất cẩn như thế.

Nếu đó là yêu ma biến thành thì sao?

Thế giới này có yêu, có ma, có quý,  có tu sĩ, lại phân thành chính đạo cùng ma đạo, lại càng có quỷ tu hại người tu luyện.

Nhưng không sao, có nàng ở đây, yêu ma quỷ quái liền không sợ, chỉ cần không phải Hóa Thần đến, nàng cơ hồ vô địch.

Nhưng Hóa Thần làm sao đến nơi khỉ ho cò gáy này.

Huyền Giới chia làm bốn vực, mà Nam Vực lại chia làm mười ba châu.

Dưới châu lại ra ra thành nhiều thành trì khác nhau, vợ chồng Diệp Dương đang sống ở An châu, nơi này có thể nói là gần như mạt pháp.

Linh khí thiếu thốn, sinh ra một tên Kim Đan đã khó, nói gì đến Nguyên Anh, Hóa Thần.

Còn Vô Cực thánh địa của nàng liền ở Đông Huyền Giới. Linh khí dồi giàu, bách tông tranh đua, thiên kiêu nhiều như mây.

Sáng sớm, Diệp Dương cảm thấy lười biếng, nhìn thê tử đang trong ngực mình, hắn thật không muốn rời đi.

Đêm qua hai người vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu, phải nói là chiến trận căng thẳng vô cùng, không ai thua ai.

Cuối cùng hắn giành lấy nửa tia tiên cơ, thành công đánh hạ thê tử.

Nhưng hôm nay là ngày Trương Nhị Cẩu làm buổi tiệc nhỏ cho con hắn, Diệp Dương cũng được mời đến.

Hắn muốn dẫn nương tử của mình đi theo, nhưng đêm qua nàng ấy nói không thích nơi đông người, lại một đêm không ngủ.

Diệp Dương liền không ép buộc, thay bộ quần áo khá mới rồi đi vào trong thôn.

Nhà Trương Nhị Cẩu cũng không phải giàu có, nhưng nhờ truyền thống bán gà mấy chục năm qua, cũng xem như có của ăn của để.

Hắn làm buổi tiệc không có quá nhiều người, chỉ có hai vợ chồng, cùng cha hắn, với mấy tên người quen.

Gộp lại liền chỉ đủ hai bàn mười người.

"Trương thúc."

Lão nhân gia bề ngoài đã sớm sáu mươi tuổi,sống ở nông thôn đã lâu, liền trông như bảy tám mươi tuổi

Mẹ của Trương Nhị Cẩu năm xưa cũng vì khó sinh hắn mà mất đi, hai người anh của hắn cũng đã ba bốn mươi tuổi, nhưng hôm nay là không kịp trở về.

"Ồ, là Diệp Dương tới chơi à, mau ngồi mau ngồi."

Một lúc sau Trương Nhị Cẩu cùng thê tử trên tay bồng đứa bé đi ra bên ngoài.

Mọi người đều tiền tới chúc mừng. Diệp Dương tiến tới gần cười nói.

"Tương lai đứa nhỏ tiền đồ xán lạn, phúc đức liền sẽ hơn xa cha nó."

Nói xong hắn còn tặng đứa nhỏ một miếng ngọc nhỏ.

Trước khi trở về chỗ còn liếc qua nhìn vợ Trương Nhị Cẩu, mĩm cười.

Vợ hắn gọi là Hồ Phụng, là người từ nơi khác, nhưng làng đó có nạn đói, cha mẹ qua đời, nàng ta liền chỉ một mình đến thôn Đoài.

Hai người gặp nhau sau đó liền sinh tình cảm, nhanh chóng kết hôn.

Hồ Phụng nhìn nụ cười của Diệp Dương, trong lòng bất an.

"Chẳng lẽ tên này nhận ra rồi?."

Nhưng rất nhanh nàng lắc đầu, nàng nhìn ra người này chỉ có Luyện Khí tầng 5, làm sao nhìn ra chân thân của nàng.

Nàng bây giờ tuy bị thương, tổn hại căn cơ, nhưng tu vi Kim Đan vẫn còn đó.

Mấy năm trước nhờ có Trương Nhị Cẩu cứu giúp, nàng liền cảm động, nên liền lấy thân báo đáp.

Ninh Nhu cũng là biết thê tử của Trương Nhị Cẩu là hồ ly hóa hình, nhưng cũng chưa từng làm hại nhà này, nếu không nàng liền đã sớm diệt đi.

Trương Nhị Cẩu cười ha ha:

"Cảm ơn Diệp ca, đứa nhỏ này tên là Trương Bình An, đời đời bình an, ban đầu muốn đặt tên Trương Tử Cẩu, nhưng thê tử ta lại chê quá xấu."

Hồ Phụng hừ lạnh.

"Nhà ai lại đặt tên là chó con."

Diệp Dương cũng là cười theo.

"Hay Diệp ca có thể làm cha đỡ đầu cho Bình An nhà ta?"

Diệp Dương không có suy nghĩ liền gật đầu:

"Được thôi ha ha."

Diệp Dương chậc chậc, đứa nhỏ này phúc báo đúng thật là không tệ hơn cha nó.

Trương Nhị Cẩu liền được hồ ly báo đáp, làm ăn suôn sẻ, cái này tính là phúc đi.

Mà con hắn nửa người nửa yêu, lại có Diệp Dương làm cha đỡ đầu, cái này có lẽ phúc mấy đời cộng lại đi.

Nhiễm lên quan hệ với một tên Đại Thừa liền tương lai không thể tầm thường.

Đại Thừa sớm đã dung nhập quy tắc vào thế giới này, có thể tùy tiện sử dụng, nghịch chuyển sinh tử liền khó, nhưng cải biến vận mệnh cũng như chúc phúc cho một người không khó.

Diệp Dương sẽ không cải biến vận mệnh cho Trương Bình An, nhưng có chúc phúc của hắn, cùng dính lên nhân quả, tương lai đứa nhỏ này thành tựu liền không nhỏ.

Chỉ là đi theo con đường nào mà thôi.

Diệp Dương liền sớm nhìn ra con đỡ đầu của hắn có nhiều tương lai lắm, chỉ là chuyện tương lai, không phải hắn bây giờ nên lo lắng.

Đến buổi trưa Diệp Dương liền muốn trở về nhà, chỉ là trên đường về, gặp một số người quen, Thanh Hòa tông.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.