Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về nhà

Tiểu thuyết gốc · 1325 chữ

Nhìn thấy nương tử đang ở trước cửa chờ mình về, Diệp Dương có chút ấm áp.

Hắn mặc dù có khả năng tạo nên một thánh địa hàng đầu Huyền Giới, cho thê tử cùng cha mẹ hai bên một cuộc sống an nhàn.

Nhưng hắn lại không có khả năng ban phát tu vi cho bọn họ.

Thiên tư của Ninh Nhu hắn biết không yếu, nếu không hai mươi tuổi liền không có khả năng đến Nguyên Anh.

Diệp Dương tin tưởng mình chỉ dẫn vài câu nàng liền đột phá.

Nhưng mà bên cạnh nàng còn có cái sư tôn Hợp Thể. Người kia không bằng hắn, nhưng làm loại chuyện này tin tưởng không khó.

Ấy thế Ninh Nhu vẫn chọn hồng trần lịch luyện, cái này nói rõ đầu đường này mạnh hơn.

Hắn thấy việc sáng lập tông môn thánh địa bây giờ là cái gánh nặng đôi bên, Diệp Dương hắn chỉ có thiên phú tu luyện, không có thiên phú quản lý.

Mà thuở sơ khai chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức tìm đến, cái này chỉ ảnh hưởng thê tử hắn thêm mà thôi.

Muốn kiến tạo tông môn tương lai có lẽ đi, nhưng hiện này thì không phải.

Ninh Nhu nhìn hắn mĩm cười.

"Phu quân đã về."

Diệp Dương có chút suy nghĩ, đây lẽ nào là nói nói cười cười giết người không chớp mắt trong truyền thuyết.

Hắn cảm thấy hơi lành lánh sau gáy.

"Nàng làm sao ra đây, bên ngoài vừa một trận mưa, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào bên trong."

"Ta chỉ là đợi chàng về mà thôi."

Ninh Nhu có chút oán trách.

Diệp Dương buộc đầu xe ngựa kia một bên, rồi dìu nương tử mình vào trong.

"Vậy phải thưởng gì cho nàng đây? Kiệt kiệt kiệt."

Vừa nói Diệp Dương vừa vòng tay qua èo Ninh Nhu.

Nhìn ánh mắt gian trá của Diệp Dương, Ninh Nhu đẩy hắn ra, mặt có chút đỏ.

"Mau dùng cơm đi, ngày mai chúng ta còn phải trở về sớm."

"Há, được thôi."

Diệp Dương làm sao buông tha cho Ninh Nhu, hai người bắt đầu đại chiến năm trăm hiệp, vẫn như lần trước.

Hắn lại chiếm trước một tia tiên cơ, đả bại Ninh Nhu.

~~

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, một chiếc xe ngựa theo đường núi đi xuống.

Đường này sớm đã bị Diệp Dương làm bằng phẳng, tu vi Luyện Khí tầng 5 của hắn không phải nói chơi.

Sức người liền bằng mười mấy người trưởng thành cộng lại nhân đôi.

Thôn Trang Linh cách nơi hai người ở không xa, chỉ mất hai giờ đi xe liền đến.

Khác với thôn Đoài ban ngày vắng lặng, thì thôn Trang Linh ban ngày có chút náo nhiệt.

Nơi đây cũng là có phủ nha đàng hoàng.

Không đến mấy năm, thôn Trang Linh có lẽ liền tiến lên thị trấn.

Cha, mẹ của Ninh Nhu không sống ở đây, mà sớm đã dọn ra thành lớn sinh sống.

Mỗi khi dịp Tết hai người mới tiến về bên nhà mẹ đẻ của nàng.

Bình thường thôn Trang Linh gần hơn, nên bọn họ cũng tiện trở về.

Nhìn trên bảng viết hai chữ to: Diệp phủ.

Hai người sớm đã viết thư từ trước, nên cha mẹ Diệp Dương liền đứng bên ngoài đợi sẵn bọn họ.

Cha hắn gọi là Diệp Tinh Thần, mẹ gọi Hoa Thiến Nhi, cả hai năm nay đều ngoài bốn mươi.

Hắn còn có cái muội muội gọi là Diệp Mộc Tử, mấy năm trước liền được một vị Kim Đan đi ngang động lòng thu đồ.

Tương lai tiền đồ xán lạn.

"Cha mẹ."

Diệp Dương lái xe ngựa phía trước nhảy xuống, vé màn cho Ninh Nhu.

"Ây dô, Nhu nhi lại ốm đi rất nhiều, có phải cẩu tử không để con ăn uống đầy đủ không?"

Hoa Thiến Nhi nhanh chân tiến tới đỡ con dâu mình, còn về con trai nàng, nàng nhìn càng thấy chán ghét.

Cẩu tử trong miệng nàng chính là Diệp Dương, còn Diệp Mộc Tử gọi là tiểu cẩu tử.

"Mẹ, con đã lớn rồi, đừng gọi như thế."

Diệp Dương có chút tức giận.

Mẹ hắn hừ hừ.

"Lớn rồi thì sao, đủ lông đủ cánh muốn bay đi à?"

Diệp Tinh Thần bụng phệ nhìn như lâu ngày có thai, trên miệng lúc nào cũng nở nụ cười, nói:

"Mau vào nhà đi, đúng lúc nhà chúng ta có khách."

"Đi đi đi."

Hoa Thiến Nhi dìu dắt Ninh Nhu vào trong, khiến nàng có chút ngượng ngùng.

Diệp Dương thầm nghĩ, cha mẹ hắn rõ là phàm nhân, làm sao lại sinh ra hai người con như thế.

Hắn thì không nói, em gái hắn cũng không tầm thường.

Trời sinh tiên thể, tương lai tu luyện như ăn cơm uống nước, nhưng hắn lúc trước đã giúp em gái mình ẩn đi thể chất.

Tên Kim Đan kia có lẽ cảm thấy thời gian mình không nhiều, liền muốn truyền y bát lại, liền chọn em gái hắn đi.

Ninh Nhu liền đi theo mẹ hắn vào phòng trò truyện. Còn Diệp Dương đi theo cha mình tới sảnh chính.

Ở đó liền ngồi hai bóng người, chính là em gái hắn cùng một vị nữ đạo trưởng, gọi là Minh Nguyệt chân nhân, Kim Đan đỉnh phong.

Diệp Mộc Tử xưa đâu bằng nay, hiện nay chỉ mới mười tuổi, nhưng mà đã sớm là Trúc Cơ.

Cái này khiến cho Minh Nguyệt càng thêm ưa thích.

Hôm nay phá lệ để đệ tử về thăm nhà.

Diệp Mộc Tử thấy đại ca mình về, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Diệp Dương cười lạnh, cái này còn dám giả vờ trang lãnh khốc với hắn, đợi sau khi không có ai, hắn liền để em gái biết thế nào là tình thường của anh dành cho em.

"Giới thiệu đạo trưởng, đây là con ta, Diệp Dương."

Diệp Tinh Thần đưa tay giới thiệu.

Diệp Dương ôm quyền chào.

"Xin chào đạo trưởng."

Minh Nguyệt gật đầu, cũng không quan tâm gì nhiều, như cái vô tình vô nghĩa, thế giới trong mắt chỉ có đệ tử của mình.

"Được rồi, vậy lần này ta để Mộc Tử ở lại đây ba ngày, ba ngày sau ta liền đến đưa nàng đi."

"Cảm tạ đạo trưởng."

Minh Nguyệt liền bay lên trời mà đi.

Cái này đổi lại là phàm nhân liền sẽ quỳ xuống hô len một tiếng, đại tiên.

Nhưng Diệp Tinh Thần cùng Diệp Dương sớm đã thành quen.

Thấy sư tôn của tiểu muội rời đi, Diệp Dương cười lạnh.

"Khá lắm ranh tiểu cẩu tử".

Diệp Dương tốc độ chóng mặt chạy lại vỗ vào mông Diệp Mộc Tử mấy cái.

Ba ba ba.

Diệp Mộc Tử lúc đầu cười lạnh, một tên Luyện Khí như ngươi thấy Trúc Cơ còn không sớm van xin quỳ xuống.

Món nợ năm xưa, hôm nay Mộc Tử đại tiên ta trả hết.

Nhưng rất nhanh ánh mắt nàng co rụt, cái tốc độ kia quá nhanh căn bản nàng không nhìn thấy.

Mà nàng là chân chính thể tu, làm sao cảm giác bị đại ca đánh lại đau như thế.

"Ô Ô Ô, cẩu tử thả ta xuống."

"Còn dám gọi như thế?"

Diệp Dương ngoài cười nhưng trong không cười, khuôn mặt cực kỳ hung ác.

Diệp Tinh Thần sớm đã thành quen, con gái hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi đại ca.

Hắn nghĩ con mình có lẽ bị tâm lý bóng ma đi. Làm gì một tên Trúc Cơ bị Luyện Khí treo lên đánh.

Cái này quá hoang đường.

" Ô Ô Ô, muội biết sai rồi, đại ca tha cho ta."

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.