Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên cùng lão đạo

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Hai huynh muội đại chiến ba trăm hiệp, Diệp Mộc Tử khí thế đại giảm, liên tục bại lui.

Mà Diệp Dương lên như diều gặp gió, liên tục đánh cho muội mình hô ba ba.

Cũng may có Ninh Nhu ra ngăn cả.

"Mời phụ thân xuống dùng cơm, phu quân cùng Mộc Tử cũng mau dừng tay xuống dùng cơm đi."

Nghe chị dâu mình gọi xuống ăn cơm, Diệp Mộc Tử như được ân xá.

Nàng chín tuổi theo sư phụ, ba ngày Luyện Khí, một năm liền Trúc Cơ, chưa bao giờ chịu qua ủy khuất như thế.

Trước khi đi nàng còn làm mặt quỷ, như muốn nói

"Cẩu tử, đợi bản tiên ăn xong liền đại chiến cùng ngươi."

Năm người cả nhà cười cười nói nói cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn hai huynh muội cũng liền không quên giao lưu mấy hiệp.

Hoa Thiến Nhi tức giận quát lớn hai người, lúc này hai huynh muội mới dừng lại.

Diệp Tinh Thần cho thê tử mình cái dấu yêu thích trong đầu, có thể lấy phàm nhân nghịch phạt hai tu sĩ, xưa nay chỉ mình vợ hắn, cổ kim không có ai.

"Nương tử, chỗ lạ nàng có ngủ được không?"

Ninh Nhu lắc đầu:

"Đều là nhà mình, có gì đâu mà lạ với không."

Ninh Nhu ban đầu thấy Diệp Mộc Tử thiên phú khó lường, muốn để sư tôn mình tiến tới thu đồ.

Nhưng liền muộn hơn Minh Nguyệt chân nhân, cái này cũng không thể ép người ta buông Mộc Tử ra được.

Đợi buổi tối ban đêm, nàng liền dùng nguyên thần của mình đi tìm Minh Nguyệt chân nhân.

Minh Nguyệt chân nhân lúc này đang ở một khách sạn trong thôn, nàng yêu thích yên tĩnh, cũng muốn để đệ tử mình có không gian bên gia đình, liền lựa chọn không ở lại.

Chỉ là lúc này nàng đang tĩnh tọa, phát hiện có người trên mái nhà, nàng liền bay lên xem thử.

Minh Nguyệt hoảng hốt, nàng thấy đạo hình ảnh kia trong suốt phát sáng, lại mười điểm có linh.

Tuy nàng chỉ là Kim Đan, nhưng sớm đã nghe nói đến Nguyên Anh liền có thể sinh ra nguyên thần, thoát ly thân thể, ngao du thiên địa.

Mà đạo nguyên thần này lại phát ra ánh sáng, cái này vượt qua nhận biết của nàng.

"Tiền bối là ai, sao lại đến tìm ta?"

Ninh Nhu nhìn không ra sắc mặt lúc này nói:

"Đây là đan dược, linh thạch cùng một số công pháp thiên giai, ta cùng đệ tử ngươi xem như duyên phận, nhưng không có duyên sư đồ, liền trợ giúp cho nàng ta một ít."

Minh Nguyệt tiếp nhận nhẫn trữ vật kia hoảng hốt, nàng làm tán tu bao lâu này, chưa bao giờ thấy qua nhiều đan dược cùng linh thạch như thế.

Công pháp lại càng là thiên giai, nàng tu luyện Nguyệt Khuyết công bất quá cũng chỉ là địa giai mà thôi.

"Tiền bối, cái này...?"

Ninh Nhu nói ra:

"Công pháp ngươi cũng có thể tu luyện, tài nguyên cũng đủ ngươi đột phá Nguyên Anh, chăm sóc Tử nhi cho tốt là được, nếu không..."

Minh Nguyệt liền hiểu, nhưng nàng nhớ đồ nhi mình quanh năm cùng mình bên nhau, làm sao quen được một vị đại năng như thế.

Nhưng nghe đến chỗ nàng có thể sử dụng để đột phá đến Nguyên Anh, cái này khiến Minh Nguyệt không thể không cuối đầu hành lễ.

"Đa tạ tiền bối chi ân, vãn bối nhất định sẽ chăm sóc tốt Tử nhi."

"Ừm."

Nói xong Ninh Nhu liền biến mất.

Minh Nguyệt chân nhân nhìn nhẫn trữ vật trên tay mình, trong lòng thầm nghĩ, nàng đời này có lẽ chọn Diệp Mộc Tử là lựa chọn đúng nhất đi.

Không, phải nói là Diệp Mộc Tử chọn nàng nên mới có cơ duyên to lớn như thế.

Diệp Dương thấy nguyên thần thể tử của hắn trở về thể xác, liền mới an tâm mà ngủ.

Bình thường hắn có lẽ cũng muốn làm như thế, như muội hắn trời sinh tiên thể, chỉ cần thời gian, cảnh giới lên ào ào như tên lửa.

Cần gì đến hắn trợ giúp chứ.

Nghĩ xong hắn liền ngáy o o đi ngủ.

Ban đầu vốn dĩ hai người dự định ở một ngày liền trở về, nhưng hiện tại có Diệp Mộc Tử trở về ba ngày, hai người họ cũng liền ở ba ngày mới đi.

Ninh Nhu hôm nay dẫn Diệp Mộc Tử đi dạo trên phố.

Diệp Mộc Tử đã có một năm trên núi thanh tu, lần này trở về, chạy nhảy tung tăng, cái gì cũng muốn mua, nhưng lại xem rồi thôi.

"Muội không muốn mua thứ gì sao?"

Diệp Mộc Tử lắc lắc đầu.

"Sư phụ nói đồ vật phàm tục chỉ ảnh hưởng đến tu hành."

Ninh Nhu mĩm cười, khi xưa nàng cũng là nghĩ như thế.

Quanh năm chỉ là tu luyện cùng tu luyện, không thích đi ra bên ngoài, không thích tiếp xúc cùng ai.

Kể từ khi trở về phàm thế, cùng Diệp Dương tháng ngày sinh hoạt bên nhau.

Nàng liền có chút yêu thích đồ vật phàm tục, như trâm cài tóc, kẹp tóc, hay mấy món đơn giản như khăn lụa.

Nàng bây giờ cũng không có mặc quần áo nông phu như trên núi, mà là bộ váy dài màu lam, càng thêm tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Hai chị em đi trên đường thu hút ánh nhìn của nhiều người. Phía trước lúc này liền có một lão đạo cùng một tên đệ tử tuổi như mới mười bốn đi ngang qua.

Thiếu niên nhìn Ninh Nhu say đắm không rời mắt.

Ở thời cổ đại, mười bốn tuổi thiếu niên liền sớm đã động dục, thậm chí có một số tên ở tông môn lớn liền có sở thích tới chỗ nữ tu sĩ rình người ta tắm.

Lão đạo gõ vào đầu đệ tử mình một cái.

Ba

"Tuổi trẻ liền là tuổi trẻ."

Nghe sư phụ mình nói như thế, thiếu niên gãi gãi đầu.

Diệp Mộc Tử thấy thiếu niên kia ánh mắt nhìn chị dâu mình bất thiện, hừ lạnh nói:

"Thằng nhỏ kia, ngươi nhìn cái gì đó?"

Ninh Nhu cũng là ánh mắt có chút lạnh, nàng ghét nhất chính là ánh mắt người khác nhìn mình như thế.

Cho nên lúc xuống thôn Đoài nàng chỉ liền mặc quần áo nông phu, lần này trở về cũng không thể để mất mặt phu quân nàng được, liền phá lệ diện váy.

Thiếu niên ngạc nhiên, sau đó nói:

"Tiểu cô nương, ngươi nói gì đó?"

Diệp Mộc Tử hừ lạnh:

"Dám nhìn không dám nhận, uổng cho người tu đạo, tương lai ngươi đi không xa."

Thiếu niên đang muốn nói gì thì bị đạo trưởng ngăn lại:

"Tiểu cô nương, là đệ tử bần đạo sai trước, ngươi còn nhỏ không cần độc ác như thế, muốn phá vỡ đạo tâm đệ tử ta, tương lai đường hắn liền không còn."

Thiếu niên hoảng sợ, không ngờ chỉ một câu nói liền khiến hắn tiền đồ dập tắt, cái này cô gái ác độc bao nhiêu.

Diệp Mộc Tử cười lạnh.

"Trò nào sư nấy."

Lão đạo cũng không có đôi co:

"Hôm nay ngày tốt, bần đạo liền không chấp nhặt trẻ nhỏ, tiểu Nhược, chúng ta đi thôi."

Hắn dù sao là một tên Trúc Cơ kỳ, làm sao cùng trẻ con đôi co, trên người hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Thiếu niên gọi là tiểu Nhược kia ánh mắt sắt bén lướt ngang qua hai người.

Diệp Mộc Tử muốn nói bị Ninh Nhu cản lại

"Nơi này có quan phủ, không nên kiếm chuyện với bọn họ làm gì."

Diệp Mộc Tử hừ hừ.

"Sư phụ, con muốn người đó."

Thiếu niên tiểu Nhược nói ra.

Lão đạo xoa đầu hắn nói:

"Chỉ là một nữ tử phàm tục, tương lai con thiếu gì nữ tu sĩ vây quanh, cần gì như thế."

Tiểu Nhược ánh mắt băng lãnh, nói ra.

"Con phải để ả ta biết, hôm nay dám nói như thế với Mã Thành Nhược ta, tương lai liền không có kết cục đẹp."

Nhìn ánh mắt tràn đầy sát khí, lại có chút quyết tâm của đệ tử mình, lão đạo sĩ mĩm cười hài lòng.

Mã Thành Nhược là nhân tuyển tốt luyện nhân đan, để hắn đột phá Kim Đan, mà hắn muốn cho thành thục hơn, sau đó mới gặt hái.

Hắn liền không thể để tên đệ tử yêu thích này chạy đi, liền cười nói.

"Được rồi, vi sư giúp con."

Mã Thành Nhược kinh hỷ, khuôn mặt mang theo chút tươi cười.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.