Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tà Tu! Thu!

Tiểu thuyết gốc · 2681 chữ

Đại trận này mang tên Thiên Địa Mãn Trận, vốn là một loại trận pháp phong ấn có phạm vi bao phủ cực kỳ lớn, đối với trận pháp có phạm vi lớn thì uy lực của trận pháp đa phần sẽ không cao, nhưng người thi trận lại là đệ nhất phú gia Trần Lập, hắn dùng những vật liệt xa xỉ nhất để mà dựng nên trận này, thế nên độ cứng cáp của phong ấn là không cần phải bàn cãi.

Các tà phái thấy hôi của không được nữa mà ngược lại bản thân mình còn phải bỏ mạng tại nơi đây nên sợ hãi muốn thoát. Nhưng bọn chúng phi hành tới dãy đằng sơn này giống như bị giam vào một cái lồng, không cách nào vượt ra phạm vi hơn một dặm của dãy đằng sơn này.

- Không thể nào, cái này là pháp trận! Thánh giáo ác độc như thế mà lại bày trận hãm chúng ta vào! Nhanh nhanh mau tìm chỗ khác.

Thế nhưng bọn chúng đi hết dãy đằng sơn cũng không nhìn thấy chỗ nào sơ hở của trận pháp, khiến cho bọn tà tu này cảm thấy tuyệt vọng. Đây là năng lực gì cơ chứ? Một dãy núi dài hơn ngàn dặm, nói một câu đã bị phong bế, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đùa hắn đấy à.

Đám tà tu này ngu muội không biết đệ nhất phú gia là người đứng đằng sau mà bày nên một cái trận này nên bọn hắn ôm mộng phá trận, tập hơn lại trăm vạn người ở cùng một điểm tung hết sức của mình vào sát chiêu hồng tạo ra một cái lỗ lớn.

Đùng một tiếng kinh thiên động địa, khiến cho cả dãy đằng sơn rung động cực kỳ lớn nhưng khi bụi mù bay đi thì cái màn đen thưa kia vẫn không hề biến mất, thậm chí còn không có một chút suy yếu nào.

Tuyệt vọng! Đây chính là sự tuyệt vọng đối với sức mạnh đồng tiền!

- Ta... Ta không muốn chết. Các ngươi, các ngươi chặn bọn hắn lại...

Chưa kịp nói hết câu thì một tên binh sĩ Tiểu Ngộ cảnh đã dùng một đao chém nát bấy tên kia. Tiểu Ngộ cảnh đánh giết Tiểu Cửu cảnh! Cái này mà đem ra bên ngoài nhất định sử sách sẽ truyền đời cái chiến tích này, thực sự quá mức bá đạo!

Tên binh sĩ kia cười cợt ngự không phi hành nói:

- Nhờ ơn của thánh nữ cùng với giáo chủ mà ta lại có thể lập được cái chiến tích này. Các ngươi nạp mạn đi.

Tà tu uy danh vang dội, một đội cũng có thể đe dọa cả một quốc gia nhưng thời điểm hiện tại bọn chúng chả khác gì thịt lợn để mà đồ tể mài dao cả. Dãy đằng sơn vốn dĩ âm u đầy yêu khí mà bây giờ lại còn cộng thêm huyết khí cùng với tử khí nồng nặc.

Trần Lập bắt một cái ghế dài ra ngồi qua sát trận chiến từ phía trên đỉnh dãy đằng sơn, một cảnh chém chém giết giết này tuy tàn bạo nhưng lại rất thú vị, không trách được những tên tà ma ngoại đạo đặc biệt yêu thích cái cảnh nguyên sơ bạo lực này.

Trận chiến diễn ra hơn một tuần, toán quân của Tiểu Liên Hoa trong vòng một tuần mà mài đi phân nửa lực lượng của toàn thể giới tà tu, khiến cho đôi quân của Thất trưởng lão tổn thất nghiêm trọng.

Trải qua một tuần dài đằng đẵng này, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, Bát trưởng lão, Cửu trưởng lão đều bị chết trận, chỉ còn duy nhất mỗi Phong gia Hoàng Phong lão quái là chưa bị giết mà thôi.

Không phải thực lực của đám người Tiểu Liên Hoa kém, hay là bọn hắn sau một tuần tàn sát khốc liệt thì mệt, ngược lại là đằng khác, tà tu chính là tà ma ngoại đạo, lấy đau khổ làm vui vẻ, lấy máu đỏ thịt tươi làm thức ăn, lấy chiến trận chính là làm niềm vui khuây khỏa, bọn hắn một khi đã chiến thế thượng phong sẽ giống như rơi vào một cơn nghiện, càng chiến càng hăng, Thất trưởng lão kẻ đứng đầu những tên phải bội kia nên là Trần Lập giữ cho hắn sống một mạng.

Tàn cuộc Thất trưởng lão đứng trên chục cái xác xếp ngổn ngang trên đất, lúc này một bóng dáng không rõ ràng bước ra từ trong rừng. Bóng dáng cao lớn kia mang theo uy áp ngập trời khiến cho tử khí không dám bay lên, huyết vụ cũng không dám tiêu tán. Trước mặt bóng dáng quen thuộc kia, tất thảy mọi thứ đều không dám động đậy.

Thất trưởng lão thấy như thế thì cười lớn nói:

- Ha ha, không ngờ cả đời ta tính kế cuối cùng lại bị người ta tính ngược lại! Giáo chủ thánh giáo, ngươi được lắm nhưng ta không làm gìn được ngươi, ta trong mắt ngươi cùng lắm là con sâu to hơn một chút mà thôi. Nhưng có một cái ngươi không ngờ được! Chết đi.

Hắn lấy ra Thiên Sát Ấn mà bạo thể lao lên đẩy ra một chưởng hướng về phía Trần Lập.

Tiểu Liên Hoa thấy vậy thì la lên:

- Giáo chủ cẩn thận.

Trần Lập nhẹ nhàng đáp một tiếng:

- Không sao.

Thiên Sát Ấn dán lên người Trần Lập, mây đen cùng với phong hỏa không biết từ đâu mà hình thành tại dãy đằng sơn này. Bọn chúng hướng về phía Thiên Sát Ấn mà đánh xuống.

Cửu Điện Thần Lôi cùng với Tử Đạo Chân Hỏa là tấm màn ngăn của thiên địa đối với những tiên nhân, muốn đột phá bình phong cảnh giới quan trọng phải vượt qua ba thử thách, đầu tiên là Cửu Điện Thần Lôi, thứ hai chính là Tử Đạo Chân Hỏa, thứ ba là Hàn Phong Tuyệt Thất Hồn, trải qua mỗi lần này mới có thể đột phá được thế nên Thiên Sát Ấn mới là vật có thể giết chết được tiên nhân. Nhưng bất quá Trần Lập lại là tồn tại cấp bậc chí tôn.

Hai đại quang lôi hỏa giáng xuống đầu hắn bổ trong mặt đất ra một đường thật dài chẻ ngang ngọn đằng sơn, khiến cho thiên địa rung chuyển, quỷ khóc thần sầu.

Thất trưởng lão điên điên khùng khùng cười nói:

- Cuối cùng, cuối cùng ngươi cũng chết. Ha ha giáo chủ chết rồi thì chúng ta chính là người thắng trận này!

Tiểu Liên Hoa là lần đầu tiên thấy một đòn kinh thiên động địa như thế, sau đòn này không thứ gì còn có thể tồn tại được, kể cả nàng ta. Thế nên nàng điên cuồng cầm lấy binh khí của mình mà xiên ra vô số lỗ trên ngược Thất trưởng lão.

Nàng giận dữ nói:

- Chó chết, chó chết. Ngươi dám giết chế Hắc Mã ca, ta sẽ khiến ngươi chết không được yên thân!

Từng cảm xúc yêu thương lá thành giận dữ đến tột cùng, Tiểu Liên Hoa xuất ra từng thương xé rách da thịt của Thất trưởng lão. Còn Thất trưởng lão chỉ hướng lên trời mà cười lớn như kẻ điên.

- Ha ha ha!

Thế nhưng khi dãy đằng sơn hoàn toàn sụp đổ, mặt đất bị chẻ làm đôi thì hai đạo lôi hoảng tan đi thì bóng hình kinh khủng kia lại một lần nữa hiện lên sừng sững.

Trần Lập gãy gãy gáy của mình nói:

- Thứ đồ chơi này của Thiên Đạo gãi ngứa rất tốt, mai mốt thu nó làm cây gãi lưng vậy.

Tiểu Liên Hoa thấy Trần Lập thì mừng rỡ như điên, nàng muốn lập tức lao lên ôm lấy hắn mà khóc nức nở, nhưng đây là chiến tường thế nên làm như thế có phần không thích hợp.

Thế là nàng tiến tới với cặp mắt rưng rưng nước mắt sắp khóc của mình nói:

- Giáo chủ... Ngài còn sống.

Trần Lập lấy tay của Tiền Liên Hoa áp lên ngực trái mình nói:

- Ta chết thì làm sao tim còn đập được.

Tay chạm tay, nam nữ mặc dù ở chung một chỗ, cũng đã từng ngủ chung hai lần nhưng Tiểu Liên Hoa khi chạm vào người Trần Lập vẫn giống như lần đầu, hai má ửng đỏ thẹn như quả cà chua.

Nàng rút tay lại nói:

- Giáo chủ, chú ý hình tượng.

Trần Lập quay qua Thất trưởng lão Hoàng Phong lão quái nở ra một nụ cười đầy khinh thường nói:

- Đây chính là sát chiêu của ngươi ư? Giá trị của tấm phù này tuy không nhỏ, nhưng lực lượng mà nó thể hiện ra quả thực quá kém mỏi.

Dứt lời, Trần Lập lấy từ trong người ra một tấm phù y như vậy nhưng nó lại là một tấm phù màu đỏ, nó chứa đựng cả tam tai thiên địa Lôi Phong Hỏa.

- Cái tên kia của các ngươi quả thực có chút tiền bạc, nhưng hắn vẫn chỉ là đại gia mới nổi mà thôi. Đại gia chân chính thì trong người lúc nào cũng phải có hai miếng phù này, không những thế muốn kích phát Thiên Sát Ấn hoàn mỹ nhất cũng cần phải có Lôi Phong Thái Diễm Hỏa. Vật này là vật chí dương chí cương trên thiên địa, giá trị không dừng ở mức liên thành mà là vô giá, không thể mua được bằng tiền tệ thông thường, phải trao đổi một thượng cổ bí cảnh cực kỳ khó tìm, không thể đong đếm bằng giá trị mới có thể trao đổi được.

Nghe xong những lời này của Trần Lập, Hoàng Phong lập tức hộc máu xém chút nữa đã sang tây thiên thỉnh kinh. Ngươi già thì đã thôi đi, ngươi giàu còn khoe của, không sợ trời phạt hay gì!

- Ngươi ngươi... Rốt cuộc là ai?

- Ta à... Nói ra tiền đồ hạn hẹp của ngươi cũng không nhìn thấy được. À đúng rồi, ta có một món quà dành tặng cho ngươi đây.

Trần Lập giơ tay lên ra hiệu, một thiếu niên bước từ trong thánh giáo bước ra, hắn vận một thân giáp sắt, tay cầm hồng thương, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn Hoàng Phong. Đây chính là con trai của hắn, Lục Thiên.

Gặp phụ thân của mình, Lục Thiên không cảm động hay thương tiếc mà lại giận dữ nói:

- Phản tặc! Thánh nữ đã có ý cưu mang ngươi, cho ngươi một cơ hội làm lại chính mình, ngươi lại ngu muội bỏ qua ý tốt của thánh nữ!

- Con...

Thất trưởng lão chưa kịp nói dứt lời thì thương của Lục Thiên xuyên qua đầu của hắn khiến cho máu não bắn tung tóe khắp nơi, kết thúc một màn phản loạn này.

Rút thương ra, Trần Lập vỗ vào vai Lục Thiên khen thưởng nói:

- Ngươi làm rất tốt, quả nhiên là không phụ lòng ta.

Lục Thiên dưới lời khen của hắn mà quỳ một chân xuống nói:

- Phụ thân ta phản loạn là ông ấy không đúng, để cho giáo chủ đại nhân phải phụ lòng phụ thân ta rồi. Ta nhất định sẽ gánh chịu tổn thất tín nhiệm của phụ thân ta.

- Ha ha, rất tốt, trẻ tuổi mà đã biết nói một câu như vậy là rất tốt.

Trước khi ra trận lần này Trần Lập đã tiết lộ thân phận chân chính của Lục Thiên là con của Thất trưởng lão cho hắn ta. Sự thật tuy là sự thật không thể thay đổi được, nhưng bằng vào cặp ranh rắn của Trần Lập, hắn đã khiến cho Lục Thiên thấy được cái gì là tin thần cái gì là tính nhiệm của bản thân hắn dành cho thiên tài trẻ tuổi này, những thứ đó qua miệng của cái tên sống trong cái thời đại Nho giáo suy kiệt kia trở thành một loại lý tưởng cao đẹp vượt lên trên cả tình phụ tử. Hắn khiến cho Lục Thiên căm hận Thất trưởng lão đến tột cùng bằng việc nói Hoàng Phong từ nhỏ bỏ hắn, căn bản chỉ xem hắn là công cụ của mình, lại nói thánh giáo như chính là ngôi nhà thứ hai của Lục Thiên, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ hắn dù hắn có ra sao đi chăng nữa miễn là hắn không phản bội lại thánh giáo, Trần Lập tạo cho Lục Thiên một cảm giác cay cú đến cực điểm rồi dùng thánh giáo như ly sữa ngọt làm dịu lại cảm giác cháy bỏng kia, khiến cho Lục Thiên mười phần hâm mộ thánh giáo.

Mặc dù dùng cách đó không quang minh chính đại nghĩa hiệp như thế, nhưng đây là với tà tu, tà tu thì không cần phải dùng cái gì gọi là ánh sáng, chỉ cần đạt được kết quả chung cuộc mà thôi.

Trận chiến này kết thúc, thánh giáo là người chiến thắng. Việc này đồng nghĩa với Trần Lập chính là chí tôn trong giới tà tu, dưới hiệu lệnh của hắn, không có tà tu nào là dám bất tuân thánh lệnh, nếu không kết cục của bọn chúng sẽ là như trận đại tu này.

Nhưng Trần Lập vẫn chưa nhận được phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống.

Hắn cứng đờ cả miệng hỏi:

- Sao đến bây giờ mà ta vẫn chưa nhận được cái khỉ gì thế?

"Hệ thống tới bây giờ chưa bao giờ là ban phần thưởng muộn cả, chỉ có ký chủ của ta chưa hoàn thành mà thôi. Chẳng nhẽ đầu ký chủ không suy nghĩ được là trận chiến này diễn ra xong thì phải thu xếp tàn cuộc như thế nào sao? Chỉ sau khi nắm được tàn cuộc thì nhiệm vụ mới được xem là hoàn thành"

- Ngươi được lắm.

Trần Lập cắn răng làm tiếp nhiệm vụ chấn chỉnh từ trên xuống dưới toàn bộ thánh giáo, sau đáy dang rộng bàn tay mình ra tới tất cả những tà phái không tham gia trận chiến lần này.

Tất thảy những việc trên đã tiêu tốn thời gian của hắn một tháng nữa mới nhận được phần thưởng hệ thống.

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành hai nhiệm vụ, ban thưởng sáu mươi điểm nâng cấp hệ thống"

Hoàn thành xong cái nhiệm vụ này Trần Lập nói:

- Hai cái nhiệm vụ kia nên làm như thế nào đây...

Hệ thống trả lời:

"Theo như linh cảm của hệ thống thì ký chủ bây giờ khoan hãy hoàn thành hai cái nhiệm vụ kia. Hoàn thành bây giờ chỉ có thể nhận được hai mươi điểm thăng cấp nữa mà thôi, chi bằng ký chủ tương kế tựu kế, dù sao cũng là nhân vật chính để cho nương tử ký chủ làm thịt thì lợi ích thu được hơi hai mươi điểm này nhiều"

- Quả thực ta chưa nghĩ đến đó. Trong tiểu thuyết cũng viết là đến cuối truyện khi giết được nhân vật chính thì phản diện sẽ đạt được mục đích của mình, từ đó mà trở nên hết sức cường đại. Bất quá đây là một cái truyện không đến hồi kết, đánh giết rồi lại đánh giết nữa cũng như thế mà thôi.

"Lần này coi như một điểm sáng của ký chủ, hệ thống bật nhạc chúc mừng"

- ...

(Một tuần liên tiếp tác không ra chương chỉ để tạo nên một cái nền móng vững chắc cho truyện sau này mà thôi. Tác giả muốn cho xong cái tuần này để cho Tử Vân của tác giả sớm ngày xuất hiện, mong các đọc giả thứ lỗi)

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.