Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Quá Muội Không Từ Thủ Đoạn

Tiểu thuyết gốc · 2983 chữ

Trần Lập nghe những lời nói này của hệ thống kỳ thực cũng không biết nó là một cái hệ thống bình thường hay là một tên nhóc thích phá đám người khác nữa.

Chuẩn bị cho mình rời đi, Trần Lập triệu đám binh sĩ mà mình đặc biệt bồi dưỡng bằng tài nguyên của đám trưởng lão dâng lên cho tên đứng đằng sau kia mà dặn dò một số chuyện.

Kỳ thực hắn đã biết rõ thân phận của tên chủ thượng này. Hắn nguyên lai là hoàng đế của đại triều Bắc Hải Quốc tên là Thiên Vũ hoàng đế, hoàng triều của tên này vốn đã diệt chủng hơn vạn năm rồi nhưng hắn lại dựa vào bí pháp bảo vệ ba hồn bảy phách của mình tránh để cho âm sai địa ngục câu lấy mà tồn tại, đoạn thời gian về trước dưới một sự cố một tên trộm đi vào chỗ bảo vệ hồn phách của hắn mà hắn tiến hành đoạt xá tên kia mà tỉnh lại.

Thiên Vũ kia không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn thấy thiên hạ bây giờ so với thiên hạ năm đó quá mức khác biệt nên hắn chọn ẩn nhẫn để mà chờ thời cơ phục quốc. Mà thế lực thánh giáo của các tà tu do Tiểu Liên Hoa đứng đầu là mạnh nhất trong các thế lực, vượt xa xa ra khỏi phạm vi tông môn và các đại cường quốc, chính vì nội tình sâu như vậy nên Thiên Vũ mới ôm mộng chiếm lấy toàn bộ giới tà tu để mà phục quốc.

Nhưng Tiểu Liên Hoa quá mức cường đại đã không cho Thiên Vũ kia một chút cơ hội nào, không những thế bao nhiêu công sức mà hắn bồi dưỡng ra hai đại gia tộc thuần phục mình là Phong gia và Minh gia đều bị nàng diệt sạch, khiến cho hắn tổn thất vô cùng lớn.

Đương lúc chán nản thì hắn tìm được kỳ ngộ cách tạo nên ma thần thượng cổ và cách để khống chế bọn chúng, thế là hắn muốn đem đám ma thần thượng cổ này đạp dưới chân trở thành công cụ của hắn để mà phục quốc. Tuy vậy không có bữa ăn nào là miễn phí, tiếp xúc càng nhiều với hai cuốn kinh thư ghi lại Sáng Thế Đạo Ma kia thì tâm trí của Thiên Vũ càng bị ma khí bên trong cuốn sách mài mòn, đến bây giờ là tâm trí hắn giống như đám ma thần thượng cổ kia, tàn bạc, độc ác, độc đoán không còn một chút nhân tính nào, nhưng hắn lại cường đại hơn một chỗ đó chính là Thiên Vũ này thuộc hạng người cực kỳ thông minh khác với đám ma thần thượng cổ kia chỉ có lực mà không có trí kia.

Bất quá con gián di chuyển loạn xạ với con gián di chuyển có lộ tuyến trong mắt Trần Lập cũng không khác nhau là mấy, cũng đều là một dép là xong thôi.

Hắn sắp xếp một toán người theo chân giám sát tên Thiên Vũ kia, còn một toán người thì giám sát tên nhân vật chính Lâm Tiêu liên quan đến ma tộc kia.

Trần Lập dặn dò kỹ càng đám thuộc hạ của mình rằng chỉ cần đi theo nhân vật chính kia, cướp lấy kỳ ngộ mà hắn gặp phải rồi tạo nên một cái kỳ ngộ khác cho hắn sử dụng như đúng mục đích vỗ béo heo của Trần Lập mà thôi.

Định rằng Thiên Vũ trong lúc cào cào săn mồi thì là chim sẻ đứng đợi nhưng Trần Lập cao tay hơn một bước, Thiên Vũ chưa kịp thực hiện đại kế của mình thì Trần Lập đã chấn chỉnh toàn bộ nội vụ của thánh giáo từ trên xuống dưới rồi.

Xử lý xong sự vụ Trần Lập đặc biệt đi tới ăn một bữa với Tiểu Liên Hoa.

Nhận được tin là Trần Lập dùng thời gian quý báu của mình dành riêng cho nàng thì Tiểu Liên Hoa vội vã trang điểm, dậm chút son phấn lên mặt, thay bộ y phục đẹp nhất nàng có để mà diện kiến trước hắn, không những thế nàng đặc biệt cho đệ nhất đầu bếp nấu một bữa này bằng những nguyên liệu quý hiếm khó tìm nhất mà nàng có được. Như thế mới thấy được Tiểu Liên Hoa xem trọng bữa ăn này của hai người biết bao nhiêu.

Gặp mặt ăn tối với Trần Lập, hắn vẫn diện ra một bộ hắc y phục cùng với cái mặt nạ nhân dạng Hắc Mã Giả của mình, không thay đổi một chút hình tượng nào. Trong mắt người khác hẳn là không tôn trọng đối phương, song trong mắt của thiếu nữ thì hình tượng này của hắn không hề xộc xệch một chút nào, ngược lại còn mười phần uy phong nam tính nữa.

Chờ đợi món ăn đề lên mà Tiểu Liên Hoa nhỏ giọng hỏi:- Hắc Mã ca lần này mời muội đến có chuyện gì muốn nói với muội sao?

Còn phải nói hay sao? Trong sách đã ghi tỏ tường rằng nam nhân mà mời nữ nhân đi ăn một bữa, nếu không coi nàng là bạn thân muốn cùng nàng ăn tối ở một chỗ để không bị mất tự nhiên ra thì chỉ có thể xem mục tiêu là đối tượng theo đổi mà thôi. Tiểu Liên Hoa tuy không dám tự nhận mình rằng là nàng thân thiết với Hắc Mã ca nhất, nhưng nàng có thể tự tin mà nhận mình là người nhận ra tầm nhìn khác biệt của Hắc Mã ca với các nam nhân khác. Trong thế giới quan của Trần Lập là vô cùng thoáng, hắn không bị trói buộc cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân, tất thảy đều là lời nói bậy bạ để hắn tránh né mấy ả đàn bà phiền phức mà thôi, nằm ngủ một đêm trong mắt hắn giống như là trải qua một cuộc vui mà thôi, trong giới tu tiên thì việc có con là việc vô cùng khó thế nên hắn cứ như vậy mà chơi đùa thoải mái.

Thế nên mặc dù đã từng ngủ với Trần Lập nhưng Tiểu Liên Hoa vẫn nhận biết rõ thân phận mình trong lòng của hắn. Hôm nay chính là ngày nàng muốn xem xem thử xem mình liệu có cơ hội nào hay không, nếu không thì cũng không sao, cùng lắm nếu hắn có người khác trong lòng nàng có thể nào tài lực cùng với thực lực đem nữ nhân đó đánh chết rồi an ủi Hắc Mã ca đương lúc đau lòng chiếm được thiện cảm của hắn.

Trên trời dưới đất, Tiểu Liên Hoa căn bản là không ngán bất kỳ thế lực nào. Chỉ bằng tuổi thọ cùng với hiểu biết của nàng mà thôi cũng đủ đến nói chết bất kỳ đại lão đầu sống được chục vạn năm rồi.

Trong lúc suy nghĩ mình sẽ cùng với Hắc Mã ca tái hợp như thế nào, sống ở đâu, giường nệm chiếu gối hình dáng như thế nào thì Trần Lập đã cắn xong một miếng đồ ăn, đặt bát xuống.

Hắn nói:

- Quả thực ta có muốn nói với muội một chuyện. Chức giáo chủ này e rằng về sau một lần nữa cô đơn hiu quạnh không một bóng người nữa rồi.

Những lời nói đầy ý tứ này của Trần Lập thốt ra làm cho mặt mài của Tiểu Liên Hoa khẽ biến sắc, nàng hỏi:

- Chả nhẽ Hắc Mã ca muốn rời đi sao?

- Ừm.

Tiểu Liên Hoa nhất thời nóng giận mà mất kiểm soát lớn giọng nói:

- Ca nói ý vậy là như thế nào? Thánh giáo không đủ tốt với ca sao? Hay là ta không đủ tốt với ca? Nếu Hắc Mã ca muốn tất thảy thiên hạ này cũng đều là của ca...

- Không, tất thảy đều không phải. Liên Hoa, muội đừng xúc động như thế, chuyện ta rời đi nhất định phải đi không thể cải biên thay đổi được. Bất quá ta không có nói là từ nay về sau liên lạc của ta và muội chấm dứt.

Nghe được những lời nói này tâm trạng của Tiểu Liên Hoa hòa hoãn đi không ít, nhưng nàng kỳ thực vẫn vô cùng thất vọng với một tiếng ly biệt này.

Nàng nói:

- Hắc Mã ca ca... Thứ lỗi cho muội, là muội xúc động rồi. Mà lần này rốt cuộc là ca muốn đi đến loại địa phương nào, muội có thể từ cái chức thánh nữ này để đi cùng ca được không? Dù sao muội cũng làm thánh nữ được cả trăm vạn năm rồi, làm thêm rồi cũng nhạt nhòa vô vị.

Trần Lập lắc đầu đặt ly trà xuống nói:

- Không được, ta cần muội ở đây giữ toàn vẹn cái thế cục này. Thánh giáo, giới tà tu đều là thứ quan trọng trong tính toán của ta, ta nhất định không cho nó lệch hướng được.

Dứt lời Trần Lập thấy khuôn mặt thanh thúy mắt phượng ngài liễu trước mắt mình bỗng nhiên ngấn lệ, hiển nhiên là Tiểu Liên Hoa không cam lòng. Nàng đã bỏ ra một cái giá lớn đến như vậy để mà tái ngộ cùng với Trần Lập, thế mà hắn nói một câu như thế nàng không đau lòng mới là lạ. Trần Lập cùng không phải một kẻ không biết đọc bầu không khí, hắn cũng nhận thấy rằng sự buồn bã này của nàng không chỉ đơn thuần là thất vọng.

Trần Lập lấy từ trong người ra một cái lệnh bài cực kỳ nhỏ khoảng chừng hai đốt ngón tay đưa cho Tiểu Liên Hoa nói:

- Đây là Tính Mật Bài, nó không những có thể truyền âm mà còn có thể gọi ra hình ảnh nữa. Bất kỳ lúc nào bất ổn thì muội gọi cho ta, nếu được ta sẽ cấp tốc đến giúp muội.

Nhận được món quà này của hắn, nụ cười gượng ép của Tiểu Liên Hoa cổ vũ bản thân mình nở ra đã khiến cho Trần Lập cảm thấy bản thân mình là tội đồ không bằng.

Hắn bị cái lương tâm vốn dĩ đã bị chó cắn đứt từ thời điểm nào giày xéo mà nói:

- Bù cho muội phải vất vả vì ta mấy ngày nay, chi bằng muội chọn vài kiện pháp bảo đi. Dù sao thứ gì ta cũng túng thiếu, chỉ duy nhất tiền là không thiếu mà thôi.

Nghe thế Tiểu Liên Hoa ngập ngừng suy nghĩ một hồi lâu rồi mới bẽn lẽn nói:

- Vậy muội muốn thêm một kiện bảo giáp được không?

Trần Lập tưởng Tiểu Liên Hoa muốn thứ gì cao siêu, chứ một kiện bảo giáp đây trên người của Trần Lập đủ cho hắn bạo nổ tận mười cái thiên giới rồi.

Hắn nói:

- Không thành vấn đề, muội mô tả bảo giáp đi, nếu không có ta cũng có thể dục uẩn cho muội ngay bây giờ.

Nàng chỉ tay lên người của Trần Lập nói:

- Muội không muốn gì nhiều chỉ muốn bộ y phục này của ca mà thôi.

- Bộ y phục này...

Nghe nàng nói vậy hắn không thể nào hiểu nổi ý nghĩ của nữ nhân là như thế nào, bộ đồ này ngoài màu đen được dệt bằng một loại vải khá bền ra thì chả có gì lợi hại cả.

- Được thôi nếu muội muốn thì ta sẽ đáp ứng muội vậy.

Trần Lập phẩy nhẹ tay một cái, bộ hắc y phục của hắn hóa thành một làn khói đen ngưng tụ lại trên tay, rồi một bộ y phục khác tức thì biến ngay trên người hắn. Trần Lập dùng một giọt tinh huyết quý báu của mình vẽ nên một cái vòng tròn cực đồ trận phía bên trên, sau đấy bấm quyết thi lực thi lực khắc phù văn lên bộ y phục này. Mặc dù không giống với tấm gỗ ở cửa nhà hắn có thể khắc được vô hạn phù văn, nhưng Trần Lập sở hữu bí pháp có thể quy tụ tất thảy phù văn cường đại vào một cái tiểu pháp trận rồi yếm lên bộ hắc y phục.

Cứ như thế một kiện tinh hoa thiên địa chí bảo như thế mà hình thành trên bàn tay của hắn.

Uẩn dục xong hắn đưa cho Tiểu Liên Hoa nói:

- Ta khắc tổng cộng một trăm lẻ ba thiên địa tạo hóa trận ở trong này, dù tiên nhân đánh xuống cũng không tùy tiện mà làm rách được bộ y phục này đâu.

- Đa tạ Hắc Mã ca.

- Không sao, muội vui là được.

Hai người đưa xong của nhau lại cùng ngồi với nhau nói về những chuyện vui lúc xưa, những chuyện này tuy Trần Lập có chỗ nhớ chỗ quên nhưng Tiểu Liên Hoa nhớ hết toàn bộ mà thuật lại cho hắn mà ăn hết bữa ăn.

Trần Lập rời khỏi phòng, nguyên thần thần thức của hắn cũng theo hắn mà rời đi thì Tiểu Liên Hoa ra ám hiệu ra lệnh cho nô tài của mình đi vào dọn dẹp.

Nàng nói:

- Những vận dụng này các ngươi chỉ cần lau qua cho hết vụn thức ăn rồi đóng gói lại đặt bên trong phòng của ta, còn nữa chuồng ngựa bên cạnh phòng của tac các ngươi hoàn thành tới đâu rồi?

Tào Bạch là quản gia của Tiểu Liên Hoa tính tới nay đã là hai trăm năm mươi sáu năm là cường giả Tiểu Ngộ cảnh viêm mãn.

Hắn dùng một cái giọng thều thào già nua nói:

- Thánh nữ, tiểu nhân thấy thánh nữ xây chuồng ngựa bên trong viện mình là không hợp lý một chút nào, nó dơ bẩn hôi hám lắm, xin thánh nữ suy nghĩ kỹ lại.

Nàng hừ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Tào Bạch với sát khí trùng thiên khiến cho hắn kém chút nữa bị dọa ngã xuống đất mà nói:

- Ngựa ta nuôi là thần thú, làm sao có thể so cùng với giống ngựa thường mà so sánh được.

- Vâng vâng, tiểu nhân sẽ đốc thúc mấy tên xây chuồng kia nhanh lên. Bọn chúng cũng đã hoàn thành hơn một nữa công việc rồi.

- Tốt.

Để đám gia nhân dọn hết đồ, đóng hết bát dĩa của Trần Lập lại thành một cái tiêu bản xong thì nàng đứng trong căn phòng trống một mình. Nàng cầm lấy bộ hắc y phục Trần Lập mới vừa thay ra, cùng với cái lệnh bài mà hắn đưa cho, đưa mũi lướt qua một hơi.

Khuôn mặt của Tiểu Liên Hoa tràn ngập sự thỏa mãn, nàng xem Hắc Mã ca mình như thể là thần tượng vậy, còn nàng là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất. Không tiếc bất cứ giá nào để được thần tượng mình chú ý, dù rằng phải hiến dâng cả thể xác của mình đi chăng nữa.

Nàng ôm bộ y phục của Trần Lập vào trong lòng, lấy hai ống tay áo khoác lên hông mình, giống như bàn tay của hắn đâm siết vòng eo thon của nàng vậy. Nàng một tay ôm áo, một tay dựng cổ áo ở phía đằng sau mà dùng môi hồng của mình tặng lên người chiếc áo.

- Hư ~ Hư ~ đây quả thực là thứ mình mong cầu. Mùi của Hắc Mã ca, tóc của Hắc Mã ca, thứ này chính là thứ mà Hắc Mã ca mặc ngày hôm nay, nó đậm mùi vị của ca. Thơm quá ~ Mình muốn cả ngày Hắc Mã ca đều ôm mình như thể mặc áo, mình muốn Hắc Mã ca chạm vào tay mình, giữ chặc lấy nó.

- Ca biết sao không, mỗi lần ca chạm vào da thịt muội. Muội đều không thể tự chủ được mà muốn ca ôm ấp vào người. Khoảng khắc ca đè muội xuống dùng cái áp bức đầy kinh khủng kia chấn nhiếp muội, ca thật nam tính, cả lúc ca bước ra từ trên vị trí giáo chủ nữa, muội biết rằng khi đấy người muội ngưỡng mộ nhất sẽ không bao giờ phản bội muội, là chân lý của cuộc đời muội.

- Hắc Mã ca, ca mặc dù quan tâm đến ta, dành tình cảm cho ta, nhưng muội biết ca chỉ xem muội là muội muội nhỏ của ca. Lần đầu tiên ca muốn cùng muội trải qua một đêm trăng sao thì ca biết muội vui đến mức phát khóc hay không, nhưng sau đấy ca lại bỏ đi. Lần này muội sẽ không để ca rời muội nữa đâu. Nhất định ca sẽ không rời muội, nhất định sẽ không giống như năm đó, nhất định nhất định. Muội vĩnh viễn muốn là người của ca, lại càng muốn ca là trượng phu của muội.

Vừa tự thầm Tiểu Liên Hoa vừa gặm cái áo để cho vết răng, dấu vết (Muốn viết nước bọt nhưng không biết lựa từ nào hay nên để tạm dấu vết) lưu lại trên áo của hắn, giống như nàng muốn thứ tình cảm đơn phương đã chạm để ngưỡng của mình lưu lại trong lòng của Trần Lập.

Khuôn mặt nàng từ đấy nở ra một vẻ mặt hết sức là tà ma, tựa như u linh oán giận ở dưới tầng sâu nhất của cửu u địa ngục vậy.

- Bất quá muội sẽ không từ thủ đoạn đâu.

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.