Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu Nhầm Tai Hại

Tiểu thuyết gốc · 2261 chữ

Thấy Tử Vân căng thẳng như thế đến nhà mình, Trần Lập thầm nghĩ thiếu nữ từ trên trời rơi xuống, không những thế lại còn là nhà của một lão đầu thế nên mới không thoải mái, nên chuyện này phát sinh là vô cùng bình thường. Thế là hắn quyết định dẫn nàng đi thăm quan một vòng quanh nhà của hắn.

Hắn hỏi:

- Tử Vân, ngươi có muốn đi thăm quan nhà của ta không?

- Thăm quan? Không phải nhà của tiền bối chỉ có nhiêu đây thôi sao?

Trần Lập nghe thế thì nở ra một nụ cười tà dị nói:

- Đại lão ta mà chỉ có một ngôi nhà đơn sơ như thế này thì đâu thể được, đây chỉ là bình phong ta che mắt người bên ngoài mà thôi.

Nghe thế hai mắt Tử Vân sáng rực, nàng nói:

- Vậy là tiền bối còn ẩn giấu căn cơ nữa sao?!

Trần Lập không nói đi đến bên giường của hắn, lấy chân đạp xuống mặt đất, một cánh cửa sập mở ra, để lộ ra một cái cầu thang với hai bên là những cây đèn soi sáng.

Hắn nhìn Tử Vân cười nói:

- Không, phòng riêng của ta ấy mà.

Hắn dẫn nàng đi xuống mật thất, bên trong mật thất chỉ có ba phòng lớn, phòng đầu tiên là cái bãi rác của hắn, mấy cuốn bí quyết tu tiên, pháp bảo công kích gì đấy không cần nữa, hắn liền để hết ở đây, phòng thứ hai chính là một cái thư viện vô cùng lớn, chứa đựng vô vàn các loại sách, phòng thứ ba chính là phòng tạc tượng của Trần Lập.

Lúc trước Trần Lập là một người ưa thích các loại tiểu thuyết cùng với truyện tranh, nên sau khi xuyên không qua vị diện khác, hắn bằng vào trí nhớ của mình biến ra toàn bộ đóng sách ở nơi đây, khi nào buồn chán liền có thể xuống đây mà đọc.

Vì cái phòng bảo khố kia không có gì thú vị mấy, nên Trần Lập dẫn Tử Vân đi vào thư viện của hắn.

Lần đầu bước vào thư viện của Trần Lập, hai mắt Tử Vân sáng rực lên. Nàng không ngờ tiền bối này của mình cũng có sở thích giống bản thân,m đó chính là đắm chìm vào thế giới của những cuối văn thư kia, quên hết sự đời.

- Hay quá~ Toàn bộ những cuốn sách này, đều là do tiền bối sưu tầm được?

- À... Nói sưu tầm cũng không phải là sai, nhưng mà những quyển này đều do một tay ta cất công dùng ba năm để chép lại từ trí nhớ của mình. Nói ta là người viết thì cũng đúng, nhưng là tác giả thì khá sai, nói sưu tầm cũng được.

"Hệ thống mắc mệt với ký chủ dài dòng rồi, đối với người khác thì không sao, chứ đối với nương tử của mình mà vẫn còn khoe được, đúng là một cây gỗ mục từ trong ra ngoài rồi"

Hệ thống đối với cái tính khoe mẽ này của Trần Lập thì cực kỳ ghét, nhưng Tử Vân lại đối lập hoàn toàn với nó, nàng ta sau khi biết Trần Lập chính là đọc xong rồi chép lại thì càng ngưỡng mộ hắn hơn.

Hai mắt nàng sáng rực, hướng về hắn mà cầu mong nói:

- Tiền bối như thế mà chép hết đống này à? Vậy còn cuốn nào tiền bối chưa chép nữa không? Về sau có thể chỉ Tử Vân chép được không? Tử Vân rất yêu thích sách, nhưng có một số quyển là của hiếm không thể cho mượn được, giề bối có cách nào giúp Tử Vân chép từ trí nhớ của mình được không?

Trần Lập nghe thế thì hơi nhột, hắn gãi nhẹ mặt mình nói:

- Sách thì ta chép hết rồi, không còn quyển nào nữa.

Tử Vân nghe thế không buồn phiến, mà mặt mài vẫn vô cùng phấn khích, nàng nói:

- Vậy tiểu nữ có thể lấy một quyển trong đây được không?

Trần Lập cười khẽ nói:

- Đương nhiên là được rồi, nàng là nương tử của ta mà. Sách trong đây tùy ý ngươi lấy.

Thế là Trần Lập cùng với Tử Vân tách nhau ra, để cho nàng có không gian riêng để mà chọn cuốn sách phù hợp với ý của mình.

Tử Vân dạo quanh một hồi, thấy vô số cuốn sách kỳ lạ chưa từng được thấy. Nàng đọc sơ qua thì thấy bút pháp của từng quyển là khác nhau, quả nhiên đúng như lời Trần Lập nói, hắn chính là dựa vào ký ức của mình mà chép ra được. Nhưng những quyển này đều có bìa để tên tác phẩm, duy nhất chỉ có một quyển nằm trong góc là không thấy tên họ mà thôi.

Cái quyển sách không tên này đã thu hút sự chú ý của Tử Vân, nên nàng quyết định mượn nó từ thư viện của Trần Lập.

Tự nhiên Trần Lập không hiểu vì sao cảm thấy sống lưng của mình lành lạnh, tựa như có ai vừa sờ vào gáy hắn vậy.

Hệ thống hiện lên:

"Ký chủ có chắc là ký chủ không đấy mấy thứ tầm bậy tầm bạ vào trong thư viện mình chứ?"

Trần Lập ngẫm nghĩ một hồi trả lời:

- Đương nhiên là không, ta quan minh chính đại mà mở ra nơi này mà, mấy quyển sách hàng cấm kia từ lâu ta đã giấu rồi... Duy nhất còn một quyển mà thôi, mà quyển ấy không tựa cũng không đề, lại để khuất trong góc tủ nữa, dù Tử Vân muốn cũng không nhìn thấy được.

"Hệ thống hy vọng ký chủ suy diễn đúng, nếu không dù có mười lăm cái hố cũng không đủ để ký chủ nhảy vào mà trốn đâu"

Đi dạo xong một hồi, Tử Vân cuối cùng cũng quay lại tái ngộ với Trần Lập, hắn nhìn thấy nàng liền hỏi:

- Tìm được quyển nào ưng ý không?

Tử Vân phấn kích nói:

- Quả nhiên đúng là tiền bối, ta dạo một khúc đầu liền nhìn thấy nhiều quyển sách vô cùng hay, cũng chọn được một quyển.

Trần Lập được Tử Vân khen như thế thì lâng lâng sung sướng, nói:

- Hừ, ngươi quá khen.

Hệ thống than:

"Ký chủ quả nhiên đúng là không có một chút cốt cách nào"

Cho nàng dạo xong thư viện của hắn, rồi hắn dẫn nàng vào phòng điêu khắc, cái phòng được hắn coi là báu vật của đời mình.

Vừa bước vào bên trong thì Tử Vân liền choáng ngợp bởi vô số thứ ánh sáng chói mắt tỏa ra từ phía bọn chút.

Nàng thốt lên:

- Lam Tiên Thiết? Ưu Vọng Ngọc? Tam Nguyên Châu?... Cái này cũng quá giàu đi.

Trần Lập đúng là người xuyên không, từ trước hắn luôn ao ước có vài bộ mô hình để mà lắp ghép chơi đùa, nhưng bởi vì tiền quá ít, căn bản là không cách nào mua được mô hình ở lúc trước. Sau khi xuyên qua, bị hệ thống bắt đi quy ẩn giang hồ, thì trong một ngày nào đó hệ thống ban xuống cho hắn nhiệm vụ tạc mười cái tượng.

Từ khoảnh khắc đấy, đầu hắn nhảy số, nếu lúc trước hắn không đủ trình để chơi mô hình thì bây giờ hắn thừa trình để tạo ra mô hình rồi. Nên từ lúc ấy, Trần Lập vùi mình tạo ra những mẩu mô hình mà hắn chỉ dám nằm mơ mới có được, không những thế hắn còn mạnh tay đầu tư cho những mô hình ấy đồ thật nữa, chứ không phải mấy cái nhựa như lúc trước.

Hắn tự hào nói:

- Tử Vân, ngươi thấy thế nào.

- Tiền bối thật đúng là cao nhân, những bức tượng này không chỉ được tinh tế chạm khắc từ những vật liệu mà người bình thường không thể thấy nào mơ tới được, mà còn ẩn chứa linh trí, xem rằng xém chút nữa đã có thể tạo thành một vật sống rồi!

Được khen lần thứ hai, Trần Lập không tự chủ được mà cười lớn nói:

- Ha ha, Tử Vân đúng là biết thưởng thức tài nghệ mà.

Khác với Trần Lập, lúc nào cũng muốn được khoe khoang thì Tử Vân lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Trong những món đồ chơi mà hắn trạo ra, có một mô hình ma nữ được khắc bằng Lưu Luyến Ngọc, được đặt trang trọng nhất ở giữa phòng.

Lưu Luyến Ngọc là một loại ngọc vô cùng hiếm thấy, Tử Vân từng được đọc qua một quyển sách thì chỉ biết nó có duy nhất bốn khối tồn tại trong tam giới này mà thôi, khối thứ nhất đã được tam giới khai thần là Thái Dương Nguyên Thần dùng để cầu hôn Thiên Mẫu, khối thứ hai là của Gia Tiên, là món bảo bối trấn của những tiên nhân nào nhận trọng trách se duyên trên thiên giới, tạo nên nhân duyên vợ chồng, khối thứ ba thì là của Thiên Đế, lúc trước tương truyền rằng Thiên Đế thực sự không phải là phu quân của Thiên Hậu, nhưng để Thiên Đạo chứng giám, để hai người cùng nhau cai quản thiên giới, nên đã dùng khối ngọc này tặng nhau, xem như hai người tạo thành một mối lương duyên, từ đấy mà phân chia cai quản chư tiên trên thiên giới. Còn khối ngọc thứ tư thì từ lâu đã thất truyền, không còn thấy nữa, thế mà bây giờ nó lại ở đây, trong phòng Trần Lập.

Bằng vào những thứ kể trên, Lưu Luyến Ngọc được quyển sách kia ghi lại là thứ ghi lại mối nhân duyên của nam và nữ. Nên việc Trần Lập đặt nó tại đây nghĩa là hắn đang muốn cầu hôn với nàng.

Điều này cũng thật lãng mạng quá đi. Tử Vân tự hỏi liệu rằng chính bản thân mình có thực sự xứng đáng với hắn hay không? Nàng từ trước đến giờ chỉ có một chút thiên phú mà thôi, còn nhan sắc khi lên thiên giới thì tuy rằng cũng có thứ hạng nhưng không thể nào so được với hằng nga tiên tử được, mà Trần Lập lại là tiền bối của nàng, đã từng du ngoạn qua thiên giới, hẳn là hắn cũng nhìn không vừa mắt hằng nga, thì liệu nàng có thể có gì cho hắn đây?

Nhìn thấy Tử Vân nhìn chầm chầm vào cái con mô hình ma nữ mà hắn điêu khắc rồi lắp ráp lại một cách thất thần như thế, hắn lienf đoán rằng nàng ta rất thích, dù sao cái mô hình này tạo ra cũng dành để thu hút người chơi là nữ mà, nàng ta thích là điều cũng phải.

Hắn hỏi:

- Tử Vân, ngươi thích phải không?

Tử Vân nghe hắn hỏi như thế thì thẹn đỏ cả mặt nói:

- Không, không, chỉ là tiểu nữ ngưỡng mộ tiền bối mà thôi.

Thấy nữ nhân này giấu nhẹm đi niềm thích thú của mình đối với cái mô hình trước mặt, Trần Lập càng khẳng định hơn về niềm vui thích của Tử Vân đối với mô hình này.

Hắn cầm lấy cái mô hình trước mặt dùi vào tay nàng nói:

- Cứ lấy đi, không cần phải ngại. Món đồ này ta tạo ra là để dành cho ngươi (nữ nhân) mà.

Nghe nói một câu dành cho ngươi, cả người của Tử Vân đỏ bừng lên. Thế mà hắn lại dành món đồ được cấu thành từ Lưu Luyến Ngọc dành cho nàng. Phải biết món đồ này không chỉ là đồ vật chứng minh cho nhân duyên giữa hai người mà còn là một đại bảo vật, đến cả thiên giới giàu sụ như thế cũng chỉ có vẻn vẹn hai khối mà thôi.

Cái này cũng thật sự quá lãng mạn rồi đi. Nam nhân tặng Lưu Luyến Ngọc, trên đời còn có ai có tấm lòng hơn hắn nữa.

Tâm ý của Trần Lập đã to lớn như thế, thế nhưng tử Vân tự hỏi là bản thân của mình liệu có đủ hay không. Nàng ngoài một chút thiên phú cùng với nhan sắc ra, thì xem rằng cũng bình bình với chúng tiên nữ trên trời. Mà Trần Lập có những đồ vật mà thiên giới cũng phải đỏ mắt mà nhìn như thế, liệu hắn có đặt nàng vào trong mắt?

Nếu hắn đã yêu nàng sâu đậm đến như thế, nàng cũng không cách nào từ chối được.

Tử Vân nhận lấy mô hình Lưu Luyến Ngọc từ tay Trần Lập nói:

- Vâng, tiểu nữ xin nhận.

Trần Lập cười nói:

- Không cần đa lễ như thế đâu.

Kỳ thực Trần Lập không biết sự tình về khối Lưu Luyến Ngọc kia, lúc trước hắn đi náo loạn vài nơi liền vô tình gặp nó, thấy đẹp nên mang về mà thôi, kể từ khi tạc tượng làm mô hình thì mới lấy nó ra làm nguyên liệu tạc tượng. Vì vậy nên mới vô tình tặng nó cho Tử Vân.

Nếu biết về lai lịch của nó, e rằng Trần Lập từ lâu đã vứt nó vào trong hầm đồ của mình rồi.

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.