Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khẳng Định Chủ Quyền

Tiểu thuyết gốc · 2337 chữ

Dẫn Tử Vân dạo xong thì cũng đã chiều muộn, hắn tẩm bổ cho nàng bằng một cái trứng của con Bạch Phượng Hoàng rồi để nàng về giang phòng mình màn nghỉ ngơi.

Nhưng Tử Vân rõ ràng cực kỳ phấn khích về tủ sách của Trần Lập, thế nên vừa vào đến phòng thì nàng không nghĩ ngơi mà mang lấy cuốn sách không tên không tựa của hắn ra mà đọc.

Kết quả là một phen ngượng chín cả mặt.

Cái quyển sách kia chính là do một tay Trần Lập viết ra, nó chỉ đơn giản đổi tên hắn khác đi một chút mà thôi. Nó kể về hành trình đi thâu hoa trộm đào của Trần Lập, miêu tả cực kỳ chi tiết những chuyện mà hắn đã từng trải qua, người khác câu dẫn hắn ra làm sau, hắn thu phục người ta như thế nào, nhất là miêu tả những đoạn không đứng đắn cực kỳ chi tiết rồi còn có tranh ảnh minh họa sinh động nữa chứ.

Thông qua một quyển sách đen này, Tử Vân mặc dù ngượng chín cả mặt về độ bậy bạ của nó, nhưng nó cũng giúp nàng mở mang đầu óc về những thứ đen tối trên thiên giới kia.

Nàng đọc được phân nửa cuốn sách thì liền tự vấn:

- Tiền bối nhất định sẽ không phạm sai lầm để quyển sách ở nơi đấy được, hẳn là tiền bối có ý đồ gì đó thăm sâu hơn mới phải.

- Quyển sách này để ở chỗ khuất tầm mắt nhưng lại vô cùng dễ thấy, hẳn là tiền bối đã cố ý để mình thấy nó. Cái này tuy là một quyển dâm thư nhưng nó lại phản ánh như ý mặt vô cùng đen tối của thiên giới, chẳng lẽ tiền bối muốn mình nhìn thấy những mặt này của thiên giới sao? Lúc trước mình không phải vì cái chuyện thiên giới kia ức hiếp người nên mới bị đánh thảm hại, vừa vặn cũng thấy được toàn cảnh của nhân vật chính trong truyện. Chả lẽ truyện này chính là một quyển sách cổ vũ cho mình? Đừng vì thế mà thiếu nghiệp lớn?

Giữ những hoài nghi này, Tử Vân cố đọc đến cuối truyện thì xuất hiện tình tiết quy ẩn giang hồ của Trần Lập, tuy vậy hắn vẫn đen cái không cam lòng của mình mình vào trong truyện, rõ ràng là hắn vẫn muốn khoe tiếp nhưng cái hệ thống kia lại không cho hắn làm nữa, mà viết ra một kết cục mở.

Đọc đến hết truyện Tử Vân đá chắc cú suy đoán của mình mà chính xác, nhân vật chính như thế mà bị kẻ thủ ác bên trong hạ thủ, phải quy ẩn nhưng hắn một lòng vẫn chí lớn, đợi chờ ngày sau mà tái xuất. Không phải những điều này viết nên để cổ vũ cho nàng thì còn gì nữa? Rõ ràng là như thế rồi!

- Tiền bối quả nhiên đúng là cao nhân, không những cổ vũ mình mà còn cho mình nhiều thông tin về thiên giới như thế. Hẳn là tiền bối mong chờ vào bản thân mình lắm nên mới làm vậy! Mình không thể phụ lòng tiền bối được.

Đọc hết cuốn sách kia Tử Vân liền mang khí thế hừng hực mà đi ngủ, đến sáng hôm sau Trần Lập dậy thì đã thấy hệ thống hiện lên:

"Ký chủ làm tốt lắm, thế mà lại tự chân mình vướng vào phiền phức rồi"

- Ngươi nói thế là sao, hệ thống?

"Không biết về sau bổn hệ thống có nâng cấp mở thêm chức năng đo giá trị cảm xúc lấy nguyên điểm không nữa. E rằng đến lúc đó ngư dân đắc lợi lại là ký chủ"

- Ngươi vẫn luôn kỳ quái như thế à? Sao ta chưa biết bao giờ.

Nhưng chưa đợi hắn kịp hiểu thì Tử Vân sáng nay đã cố gắng dậy sớm vào bếp, mở cửa bưng vào trong bàn.

Nàng nhìn thấy Trần Lập mới tỉnh dậy thì đặt mâm đồ ăn xuống, nhẹ nhàng tiếng đến bên cạnh hắn, hôn lên trán hắn một cái, nói:

- Chào buổi sáng tiền bối.

Trần Lập hoảng hốt, xém chút lùi lại bởi vì lần công kích bất ngờ này của Tử Vân. Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải hai hôm nay nàng ta vẫn luôn dè dặt với hắn hay sao? Sao chỉ mới buổi tối liền trở thành người chủ động như thế?

Hắn che trán, khó hiểu đáp lại:

- Chào buổi sáng.

Tử Vân niềm nở nói:

- Tướng công à. Huynh đi rửa mặt rồi vào dùng bữa với thiếp.

Trần Lập thực sự sốc, nữ nhân này có thực sự cùng với thiếu nữ ngại ngùng hôm qua là cùng một người hay không vậy? Hay là hắn đã gặp phải huyễn mộng gì? Nữ nhân đều thay đổi nhanh chóng vậy ư? Hắn nhớ là đâu có chuyện này đâu.

Tử Vân thông qua một đêm kia thực sự nghĩ thông suốt, nàng ta lúc trước đối với Trần Lập chỉ là ngưỡng mộ hắn mà thôi, nhưng trải qua hai chuyện, tặng tượng với mượn sách, nàng đã tinh tế nhìn ra được nỗi lòng của hắn. Biết được nam nhân này thực tâm yêu mình, không những thế còn cổ vũ, nguyện giúp mình một tay hoàn thành việc lật đổ thiên đình tại nhiệm, mở ra thời đại mới, thì nàng đã phải lòng hắn rồi.

Trần Lập rửa mặt xong thì dùng cơm. Bữa cơm này quả thực không tệ tí nào, Tử Vân như thế mà lại biết dùng chần mì vừa chín tới, vẫn còn giữ được độ dai giòn của sợi mình, kỹ năng xào thịt của nàng cũng ở mức tốt, vừa chín tới, vừa mềm vừa mọng nước, canh rau thì cũng lặt kỹ, đều tăm tắp không cao không thấp một cộng nào.

Đương lúc ăn sáng thì Tử Vân chủ động hỏi:

- Phu quân, huynh giúp thiếp đúc lại linh thai trong nội thể được không, thiếp muốn bắt đầu tu luyện lại từ ban đầu.

- Đúc lại linh thai? Sao không để ta đúc lại cho Tử Vân một cái tiên thể luôn cho tiện, đúc linh thai làm gì cho mệt, tu luyện từ cảnh giới tu tiên giả không tốt đâu.

Đáp lại hắn, Tử Vân hiểu ý hắn cười nói:

- Đương nhiên là tốt rồi, huynh giúp thiếp lần này thôi được không.

Rõ ràng đây chính là khảo nghiệm dành cho Tử Vân nàng. Trần Lập mặc dù yêu nàng ta sâu đậm, nhưng chuyện đối nhân xử thế vẫn là cực kỳ nghiêm khắc, hắn không muốn chiều hư nàng ta, để nàng một lần nữa không biết nặng nhẹ, chưa đủ thế lực mà muốn khiêu chiến với thiên đình. Phải tu luyện từ cảnh giới thấp nhất, thu thập thế lực dưới hạ giới, sau đấy phi thăng, bắt đầu thâu tóm những căn cơ trên thiên giới sau.

Đủ lông đủ cánh rồi mới hành động, như thế mới chính là đạo lý mà Trần Lập nói trong quyển sách kia.

Trần Lập mặc dù là người có thẻ đi guốc trong bụng của người khác, nhưng những suy diễn có đôi phần quá mức tựa như phân tích tác phẩm mà hắn thường hay chém trong trường thì hắn cũng bất lực, không thể hiểu nổi.

Hắn nói:

- Nếu Tử Vân đã muốn tu luyện lại từ linh thai thì cũng ổn thôi, dùng cơm xong, ta bày bố một chút là ngươi có thể tu luyện lại rồi.

- Vâng.

Dùng xong bữa cơm, đương lúc cơ thể còn chưa hấp thụ hoàn toàn hết dược lực mạnh mẽ trong đồ ăn, Trần Lập tận dụng thời cơ dắt Tử Vân ra ngoài vườn của hắn bắt đầu rèn đúc lại linh thai.

Trong giới tu tiên thì có một khái niệm cơ bản chính là linh thai. Phàm là vật sinh ra đều có linh trí, những người đặc biệt hơn, linh trí của hắn cường đại có thể xuất hiện linh thai, từ đó mà sở hữu tư chất tu luyện khác nhau. Linh thai lớn lên trở thành linh thể, trải qua hành hà sa số năm rèn đúc ra thành linh giới trong nội thể, rồi đến linh vực, cuối cùng linh vực rộng lớn kia tụ lại, trùng tu biến thành tiên thai bước lên con đường thành tiến.

Bốn giai đoạn, tương đương bốn giai đoạn trưởng thành của con người, từ em bé, đến thiếu niên, rồi thành người lớn, sau đấy trở thành người già, được đặt tên lần lượt là tám đại cảnh giới bao gồm Tiểu Bạch cảnh, Đại Bạch cảnh, Tiểu Ngộ cảnh, Đại Ngộ cảnh, Tiểu Cửu cảnh, Đại Cửu cảnh, Tiểu Hành cảnh, Đại Hành cảnh.

Tiểu là cảnh giới khi mới vừa cất bước tu luyện ở giai đoạn, Đại chính là cảnh giới khi mà giai đoạn kia đại thành.

Việc rèn đúc linh thai là việc gần như không thể, chỉ có thể thông qua luân hồi chuyển kiếp mà sống lại xem thử xem là thân thể của mình có siêu việt có linh thai hay không mà thôi. Nhưng Trần Lập từ lâu đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh đỉnh phong, nên việc tạo ra một cái linh thai đối với hắn vô cùng dễ dàng.

Lợi dụng dược lực còn sót lại trong nội thể Tử Vân, Trần Lập dùng pháp lực cường đại của mình, cưỡng ép các loại dực lực kia hóa thành linh căn, xong rồi dùng nó làm gốc mà bổ sung thêm pháp lực của mình rèn ra một cái linh thai trong đan điền của nàng.

Làm xong, hắn hỏi:

- Cảm thấy như thế nào?

Tử Vân đỏ mặt tía tai trả lời:

- Phu quân, thiếp cảm thấy giống như trong mình mang một cái sinh mạng mới vậy.

Trần Lập nghe thế thì vui mừng nói:

- Ha ha, không ngờ ngay từ lần đầu tiên mà đã tạo thành một cái linh thai cấp bậc Thiên Địa Linh Căn rồi, ngươi cũng thật giỏi đi.

Tử Vân không ngờ Trần Lập lại muốn sớm như vậy. Mới hôm trước còn lãng mạn tặng cho nàng bức tượng kia, lần này đã muốn nàng cùng hắn sinh bảo bảo rồi, chuyện này cũng thật nhanh quá đi. Nhưng mà Tử Vân chỉ tự hỏi là Trần Lập muốn con đầu lòng của hắn cùng với nàng là nam hai nữ đây? Lúc trước sư tôn thường nói rằng nếu mà sinh con thì tốt nhất sinh ra một nam một nữ, cho nhà vừa đủ âm dương.

Nghĩ đến cảnh tượng Trần Lập trồng rau, nàng làm bếp, còn con cái hai người thì chạy vòng quanh khắp vườn khiến cho nàng cười tủm tỉm không thôi.

Nhìn thấy Tử Vân vui sướng như vậy, Trần Lập đoán rằng nàng ta đơn giản chỉ là con đường tu tiên được mở lại nên mới vui mừng vậy mà thôi, chứ kỳ thực không thể nào suy diễn ra được cái suy nghĩ kia trong đầu nàng ta.

Tu bổ lại linh thai thì từ phía cửa nhà hắn vang lên một tiếng gõ cửa.

Một giọng nói già nua vang lên:

- Trần tử, nhà ngươi có ở nhà không?

Tử Vân hỏi:

- Phu quân, ai thế?

- Là Nhi tam lão, là bạn của ta, để ta ra mở cửa.

Trần Lập mở cửa, mời Nhi tam lão, là một ông lão với đầu đã không còn tóc, râu thì đã bạc trắng dài đến bụng, dáng người thì khom khom, khuôn mặt vô cùng hiền hậu.

Vừa bước vào nhà Nhi tam lão liền nhìn Tử Vân hỏi:

- Trần tử, con gái nhà ai đây?

- À... Cái này.

Hắn nghĩ đột nhiên mình có một nương tử như thế quả thực không hợp lý chút nào, từ từ về sau tiết lộ cũng không muộn.

Hắn nói:

- Là đồng bạn của ta ấy mà.

Nhưng Tử Vân quả nhiên không hài lòng về lời nói này của hắn, nàng liền tiến tới nắm tay hắn, dựa vào người Trần Lập, nói:

- Chào gia gia, tiểu nữ là nương tử của Trần huynh ấy mà.

Nhi tam lão nhìn Trần Lập với ánh mắt đầy quái hiểm, hắn thở dài nói:

- Trần tử ngươi là thanh niên, khí huyết sôi sục, ta đang định đến hỏi cưới ngươi cho nhi nữ nhà ta, ai ngờ ngươi lại có một lão bà rồi. Mà ngươi cưới khi nào thế? rõ là mấy hôm trước ta cũng đến nhà ngươi chơi, mà có thấy cô nương này đâu?

Tử Vân cười tủm tỉm nói:

- Gia gia không biết là phải, tiểu nữ gần đây phải về nhà mình lo chút chuyện nên không có ở cùng với huynh ấy, hôm nay mới về lại nhà nơi đây.

Nhi tam lão nghe thế thì xém chút nữa hộc máu. Dự tính mấy năm của hắn như thế mà bị hủy, khó khăn lắm lão mới thuyết phục được nữ nhi của mình xuống núi một phen, trên danh nghĩa lấy Trần Lập, về sau có thể có được vô số cơ duyên từ hắn. Thế mà bây giờ lại bị một nữ nhân khác đoạt mất, thật khiến cho hắn muốn chết đi mà.

Chấp nhận, Nhi tam lão thở dài nói:

- Hời... Thôi, nhân duyên của ngươi cùng với nữ nhi nhà ta không tới được thì thôi. Hôm nay ta đến đây muốn hởi Trần tử ngươi có muốn xuống xem một chút náo nhiệt hay không?

Trần Lập hỏi:

- Náo nhiệt? Chuyện gì thế

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.