Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm biệt

Tiểu thuyết gốc · 1891 chữ

*Centaurea, căn cứ quân cách mạng *

" 16 thùng thuốc súng."

Tôi lấy ra 2 thùng mỗi lượt từ [inventory]. " Đủ"

" 8 cuộn vải."

Tôi rút từng cuộn một. " Đủ."

"72 đôi tất."

"Đủ. Tất cả ở trong này." Tôi nói, lôi ra một chiếc hộp cỡ vừa.

Korka đọc cuối danh sách. "Và cuối cùng, 5 thùng súng trường tiêu chuẩn."

" Đã sẵn sàng," tôi xếp chồng từng thùng lên nhau.

"Chà… Tôi nghĩ đó là tất cả ," Korka nói một cách đầy buồn bã khi anh ta cuộn cuốn sổ ghi chép mọi thứ mà tôi cất giữ hộ.Có một khoảnh khắc ngắn ngủi chúng tôi nhìn nhau. Không ai trong chúng tôi biết nói gì tiếp theo.

" Tôi ko thể thuyết phục anh bằng cách nào khác sao?" Người ko còn là sếp của tôi nữa cuối cùng lên tiếng. " Hầu hết mọi người đều đồng ý gia hạn hợp đồng."

Tôi lắc đầu cười. " Xin lỗi. Không được. Bốn tháng là đủ rồi. Đã đến lúc chúng ta phải tạm biệt."

" Anh biết đấy, tính đúng ra thì đến thứ hai tuần sau mới đủ 4 tháng." Korka trêu khi lấy chiếc phong bì tiền công ra. "Tôi vẫn có thể giữ cái này vài ngày nữa mà không vi phạm thỏa thuận của chúng ta.”

Tôi cười trừ. " Nếu anh muốn trừ lương tôi nghỉ mấy ngày thì cứ việc. Cùng lắm mất vài nghìn."

Trong một lúc tôi có thể thấy người này thực sự đang cân nhắc ý tưởng đó nhưng anh ta bác bỏ nó cũng nhanh chóng với cái lắc đầu của riêng mình.. "Không. Anh xứng đáng nhận toàn bộ. Đặc biệt là với tất cả hàng hóa bổ sung được mang bởi năng lực của anh. Nhận lấy đi."

+ 2.000.000 beri!

Korka nhìn tôi nhét phong bì vào áo khoác rồi mỉm cười yếu ớt. " Anh chắc chắn là tôi ko thể thuyết phục anh ở lại thêm sao? Nếu là vấn đề tiền bạc thì chúng ta có thể thương lượng. 2.7 triệu beri cho 4 tháng tiếp theo?"

Tôi đưa tay ra. " Chúc may mắn, Korka."

Nhà cách mạng nhìn chằm chằm vào tay tôi. "Hai tháng thì sao, 1,5 triệu."

" Korka..."

" Được rồi. Tôi tôn trọng quyết định của anh." Korka bắt lấy tay tôi. " Ít nhất hãy cho tôi số của con ốc sên của anh. Như anh biết, tôi có 1 danh sách dài các số điện thoại ở South Blue này. Anh chắc có 1 số phải ko?"

" Hmm. À thì." Tôi lấy con ốc sên nhỏ trấn của BlackJack ra. " Tôi có anh chàng nhỏ bé này. Tôi ko biết số của nó là gì?"

" À. Cái này thì dễ" Korka nhấc con ốc sên rồi chỉ vào mắt dưới của nó. " Đôi khi phụ thuộc vào dòng ốc sên, nhưng thường thì nó ở dưới đáy. Chờ đã! Anh đang cất giữ 1 sinh vật sống bằng trái ác quỷ của anh? Ko phải đồ vật mà là sinh vật sống thực sự!"

"... Thì con ốc sên thôi mà."

" Nó có cần không khí, nước hay thức ăn?"

" Ừmmm... ko?"

Korka bối rối nhìn tôi trước khi phá lên cười. " Tôi phải thừa nhận tôi đã nghe nói về một số khả năng điên rồ trên vùng biển này nhưng cái của anh thuộc dạng kì lạ nhất." Korka viết số vào một cuốn sổ và trả con ốc sên cho tôi. ""Được rồi được rồi. Câu hỏi cuối cùng. Nếu anh luôn cất nó bên trong, làm sao anh biết khi nào có người gọi tới?"

' Ờ nhể... cái này mình cũng chả để ý bao giờ.'

Bạn có muốn được thông báo khi [Den-Den Mushi] này nhận cuộc gọi không?

' Tốt quá. Cảm ơn.'

Yêu cầu được xác nhận!

" Tôi cứ biết thôi." Tôi trả lời qua loa. " Năng lực của trái ác quỷ nó vô lý như vậy đó. Tôi chắc anh hiểu được phần nào."

Câu trả lời làm anh ta cười. " Đúng, anh nói ko sai. Tôi nhớ lần đầu tôi biến hình... nó quả thật là một mớ hỗn độn... Haizz. Tôi đoán đây là lúc tạm biệt. Jack! Bây giờ anh tính làm gì?"

Tôi trả lời. "Rất có thể là kỳ nghỉ. Có lẽ sẽ đi tìm một bãi biển đầy nắng ở hòn đảo nào đó rồi ở đó vài ngày. Tiếp đến, 1 chuyến quay về nhà."

" Nhà anh ở đâu?"

" Nó là 1 ngôi làng khá nhỏ. Tôi nghi ngờ anh đã từng nghe tới nó."

Nhà cách mạng cười như thể tôi vừa thách đố. " Tôi đã đi từng đi tàu qua mỗi dặm vuông ở South Blue này Jack. Nói thử xem."

"Đảo Kivuruk."

"Kivuruk? Wow anh thực sự tới từ nơi xa xôi nhỉ? Hmm, để xem… Kivuruk…Kivuruk…" Korka nhìn quét dòng trong cảng sau đó chỉ vào một chiếc cụ thể. "Anh thấy con tàu đó không? Nếu tôi không nhầm thì họ nên đi theo hướng chung đó. Nó không thể đưa anh về nhà nhưng ít nhất nó sẽ đưa anh tới gần.”

" Cảm ơn." Tôi giơ tay ra lần thứ 2. " Bảo trọng Korka. Nếu cần cứ gọi."

Anh ta nắm chặt tay tôi. " Tạm biệt và hẹn gặp lại Jack."

Đó là một chuyến đi bộ chậm rãi trong bến cảng với 2 tay đút túi và và mắt hướng lên trên. Quảng thời gian làm bảo vệ là một trải nghiệm tốt nhưng đó ko phải trải nghiệm mà tôi muốn lặp lại. Mặc dù [kỹ năng] của tôi tiến bộ rất nhiều nhưng tiến độ lên cấp thì rất chậm. Exp quá khan hiếm khi mà cứ ngồi trên tàu lênh đênh giữa biển cả. Nếu ko có mấy vụ chạm trán trên với đám cướp biển hay Sea King thì tôi hầu như ko tiến bộ gì trong suốt chuyến đi.

Ít nhất tôi mở rộng mối quan hệ của mình lên chút. Thêm vào đó việc gặp gỡ những đồng nghiệp thợ săn tiền thưởng đã giúp tôi có tham chiếu về sức mạnh hiện tại của bản thân và sức mạnh sau này trong tương lai. Khi bắt đầu cuộc hành trình này, tôi coi mình là tên lính mới, một kẻ nghiệp dư về nhiều mặt, còn quá non nớt để chiến đấu với những cướp biển khét tiếng.

Bây giờ? Tôi nghĩ bản thân đã chạm tới mức của những kẻ mạnh. Zoro nổi tiếng ở East Blue vì là thợ săn tiền thưởng cứng cựa nhất, mặc dù chúng ta đều biết đó là trường hợp ' Con cá lớn trong cái hồ nhỏ', tôi ko thể ko nghĩ rằng mình có thể làm điều tương tự tại South Blue.

Tôi cần phải hoàn thiện những [Kĩ năng] tôi có... kiếm thêm ít [Perk] nữa... cố gắng mở khóa Rankyaku vào thời điểm nào đó. Tôi có thể đạt tới danh vọng mà những tên cướp biển tại South Blue này run sợ khi nhắc tới tên tôi.

Con tàu mà Korka đã chỉ cho tôi hiện ra trước mắt. Nó chắc chắn là một con tàu kỳ lạ hơn nhiều so với Marjhan. Nhỏ hơn, nhẹ hơn, có lẽ cũng nhanh hơn, điều này phù hợp với tôi. Các thủy thủ đang chăm chỉ mang lương thực lên tàu, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao khác thường đang khoa chân múa tay khi một trong những thợ săn tiền thưởng được thuê để bảo vệ Dreamwinder đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của ông ta.

Khi tới gần, tôi ko thể ko ngưỡng mộ gu thời trang của ông ta. Bộ đồ ông ta mặc là lụa đen, giày bóng trắng. Một chiếc mũ quả dưa kích thước vừa vặn hoàn hảo trên đầu ông ta và khuôn mặt ông ta có một cái ria mép dày dặn được cắt tỉa cẩn thận để đẹp nhất có thể.

Tôi gần như cảm thấy thôi thúc phải khen ngợi ông ta...nhưng khi tiến tới đủ gần để đọc tên, chức vụ ông ta thì tôi đi bỏ đi vội.

Mr.6, đặc vụ tuyển chọn, lv36

Tôi âm thầm rời đi tránh bị chú ý , giống như một người lạ đi ngang qua bạn trên vỉa hè, nhưng tôi không thể không liếc nhìn ông ta hết lần này đến lần khác. Những con số 6 ở khắp nơi trên người ông ta. Từ cái mũ có chữ số 6 đến cái đầu gậy khắc số 6, cái áo vest có 6 nút....

'Má ơi tới cái khuy măng sét cũng có số 6 bằng vàng nhỏ xíu. Đéo hiểu nhân viên của tổ chức bí mật mà bí danh cứ khơi khơi ra thiên hạ thế này.'

Ông ta nhìn thấy tôi với vẻ mặt phấn khích.

"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, tôi có thể xin chút thời gian của ngài được ko? Ngài từng được thuê bảo vệ một trong những con tàu kia phải ko? Ngài thấy đấy, tôi vừa giới thiệu cho đồng nghiệp của ngài 1 cơ hội kiếm rất nhiều tiền. 2 người như các ngày đây rất may mắn. Công ty tôi có nhiều vị trí dành cho-"

" Cút"

Người đàn ông rõ ràng lùi lại như thể tôi vừa tát anh ta. Bộ ria mép của anh ta dựng đứng từ bên này sang bên kia, đôi mắt thì lộ ra ánh nhìn đầy phẫn nộ. " Anh bạn trẻ! Quá bất lịch sự rồi đấy. Tôi chỉ đang cố-"

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta.

" Tôi đéo quan tâm."

Có điên tôi mới tham gia vào cái tổ chức sắp sụp đổ này.

Bạn biết ko, tôi muốn cho ông ta xem một bàn trình diễn. Để ông ta biết rằng ông ta chưa đủ tuổi thuyết phục tôi. Nó có phải lựa chọn thông minh? Không quan trọng. Dù sao thì tôi cũng sẽ làm việc đó.

Một tiếng [Geppo] trong đầu làm tôi bay vụt qua đầu mr6 khiến tất cả mọi người sửng sốt. Các thủy thủ ngước nhìn lên không trung với ánh mắt kinh ngạc, trước khi tôi đáp xuống một con tàu sắp rời bến.

" Ông chú," tôi nói, chỉ vào một người trông có vẻ quan trọng. " Con tàu này hướng tới chỗ nào?"

Ông chú thương buôn lo lắng nuốt nước bọt, đấu tranh trong đầu xem liệu có nên trả lời người vừa bay tới này hay ko. " B-Baterilla."

"Có phiền nếu tôi đi cùng?"

"..Hả..Gì! Có, tôi có phiền!" Người đàn ông lắp bắp. "Cậu không thể hạ cánh ở giữa con tàu của tôi và sau đó mong đợi"

" Tôi trả ông chú 50.000 tiền mặt ngây bây giờ cộng thêm 25000 nữa khi chúng ta tới đó."

" Chào mừng tới con thuyền của tôi, thưa quý khách."

'Và mọi người nói rằng bạn không thể giải quyết vấn đề bằng cách ném tiền vào chúng. '

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.