Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp tôi Mori

Tiểu thuyết gốc · 3360 chữ

Cảng Yeutton, vương quốc Caeba, South Blue

Abrella thở dài chán nản khi cô uể oải ăn món salad của mình trong nhà ăn tại căn cứ hải quân. Đối diện cô là binh nhất Pittman, liên tục rên rỉ về buổi hẹn hò thất bại vào buổi cuối tuần và Abrella lắng nghe một cách miễn cưỡng khi cô chọc nĩa vào quả cà chua.

" Và sau đó hắn ta muốn kéo em lên giường chỉ sau một buổi hẹn." Binh nhất bực tức. " Em đoán nếu buổi hẹn hò diễn ra tốt đẹp thì em có thể đã sẵn sàng nhưng sự thật như vậy."

"Ờ hử." Abrella lẩm bẩm, nhét miếng bánh mì nướng vào miệng.

" Coi như là em mất toi tối thứ bảy cho một gã như thế. Còn chị thì sao? Có chuyện gì thú vị xảy ra vào cuối tuần ko?"

Abrella nhấc cốc nước lên uống hết trong một hơi. " Ko." Cô trả lời ngắn gọn rồi thu dọn mọi thứ. " Nào," cô đứng lên. " Đã đến lúc quay lại công việc. Lại thêm một ngày thú vị nữa khi nhìn vào tường.”

" Chị ko nên nói như vậy," Pittman bĩu môi. " Một số người ước ao được làm công việc an toàn, thoải mái như chị."

" Ừ ừ... chị thật may mắn," Abrella đáp lại với một cái trợn mắt cường điệu. "Gặp lại sau, Pittman."

" Chào chị Abrella!"

Abrella đổ rác và bắt đầu chậm rãi đi về văn phòng làm việc của mình. Phụ trách văn phòng tiền thưởng vẫn là công việc buồn tẻ như trước đây. Một ca làm 10 tiếng chỉ có khoảng 10 phút làm việc. Không có gì thực sự ngoài những quyển sách đố để bầu bạn với cô trong suốt thời gian làm. Có một thợ săn tiền thưởng mới, chàng trai trẻ tên là Vince, thỉnh thoảng ghé qua nói chuyện phiếm vài phút làm cho giờ làm việc của cô sôi động hơn... nhưng Abrella đã không thấy cậu ta trong khoảng một tuần rưỡi.

'Có vẻ như đã rời đi như bao người khác.' Abrella ậm ừ trong suy nghĩ.

Waldstein. Duan. Sandoval. Zhao. Graves. Jack. Và bây giờ là Vince. Có vẻ như mỗi khi ai đó bắt đầu phù hợp với khuôn mẫu xuất hiện thường xuyên ở đây thì họ sẽ ngừng xuất hiện vào một ngày nào đó. Abrella không biết liệu đó là vì họ đã chán công việc săn tiền thưởng hay là đi săn những tên có máu mặt hơn. Thậm chí tệ hơn là những người đó đã gặp kết cục chết chóc dưới bàn tay của các mục tiêu của họ.Làm sao cô biết được? ‘Người chết không kể chuyện’ không phải là một câu nói vô nghĩa.

' Mình hi vọng là Zhao và Jack vẫn sống tốt. Sandoval. Thì... hắn sống hay chết cũng chả quan trọng.'

Cô không hề biết rằng một trong những cái tên xuất hiện trong đầu cô đang đứng đợi cô ở góc tường, nhàn rỗi nghịch móng tay của anh ta,

Abrella thoáng ngạc nhiên. "Jack?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

20 ngày đã trôi qua kể từ nỗ lực thất bại- và bốc đồng một cách ngu xuẩn - của tôi trong việc trả thù Eustass cùng thuyền viên của hắn. 18 ngày kể từ khi Odenkirk và cấp dưới của anh ta quyết định rằng họ ko thể ở lại Kivuruk nữa, để người dân ở đó tự mình xoay xở. Một số người dân trên đảo đã năn nỉ họ ở lại, nhưng trên thực tế, vị thiếu tá đó cực kì tử tế khi đỗ lại giúp đỡ ngay từ đầu. Rốt cuộc anh ta đang chỉ huy một con tàu chiến chứ ko phải tàu làm công tác nhân đạo. Nhiều lính hải quân chắc chắn ko bận tâm cứu giúp ngôi làng của tôi.

Tôi đã chạy đôn chạy đáo trong suốt 3 tuần qua. Cố gắng vực dậy một ngôi làng bị phá hủy quả thật ko hề dễ dàng. Tôi ko còn che giấu khả năng sử dụng [inventory] với người dân trên đảo nữa. Tính hữu ích của nó khi vận chuyển hàng hóa từ đảo này sang đảo khác quá tuyệt vời. Lời nói dối về trái ác quỷ có khả năng lưu trữ ngày càng được tôi nói mượt hơn.

Gỗ. Công cụ. Thuốc men. Chăn màn. Nhiều thức ăn hơn. Và hàng trăm thứ linh tinh khác đã ngốn sạch toàn bộ tiền tôi kiếm được. Số tiền đủ giúp tôi sống thoải mái trong 10 năm. Tuy nhiên nếu lấy số tiền đó cho một ngôi làng thì nó sẽ biến mất trong chưa đầy 1 tháng.

Tôi không phàn nàn. Tôi rất thoải mái khi tiêu sạch số tiền. Nhìn thấy tia hi vọng bắt đầu nhen nhóm trên khuôn mặt bạn bè của tôi khiến mọi beri bỏ qua đều xứng đáng. Nhưng số tiền đang cạn kiệt nhanh chóng buộc tôi phải đi kiếm thêm.

Thế là 1 tên thuyền trưởng bị tôi trùm đầu mang tới đây.

Hắn ta là 1 kẻ không may khi tình cờ trở thành mục tiêu của tôi trong lúc đang cưỡi Kiwi trên đường về nhà.

Từng phút trôi qua vẫn không có dấu hiệu ai đó quay lại văn phòng tiền thưởng. Một trong những điều khó chịu nhỏ nhặt của cuộc sống là khi bạn nhìn thấy một tấm biển có nội dung 'Ra ngoài ăn trưa. Sẽ trở lại sau 30 phút.' Bạn thực sự không thể chắc chắn họ rời khỏi đây 8 phút trước hay 28 phút trước? Tôi nên đứng ở đây đợi bao lâu trước khi rời đi và quay lại sau?

Tay tôi bất chợt sờ lên trên đầu. 'Chậc. Nó lại dài ra nữa. Lại phải đi cắt. Ước gì tóc nó cứ ngắn theo ý mình.'

Tôi bất chợt nhận ra. ' Khoan. Theo lý thuyết thì minh có thể sử dụng [Seimei Kikan] ngăn tóc mọc dài ra ko? Phải thử nghiệm xem xem.'

" Jack?"

Một giọng nói vang lên làm chệch hướng dòng suy nghĩ của tôi và tôi quay người lại để đối mặt với cô gái tóc đỏ. " Anh đã trở lại?" Đôi mắt của Abrella nhanh chóng nhìn xuống tên đang bị trùm đầu nằm dưới chân. " Anh còn mang quà tới cho tôi nữa, chu đáo quá."

Một tiếng cười khẽ vang lên trong cổ họng tôi. "Rất vui được găp cô, Abrella."

Abrella gỡ bỏ tấm biển ' ra ngoài ăn trưa' rồi quay lại đảm nhận vị trí. " Nhân dịp gì anh trở lại đây? Lần này anh dẫn tới kẻ nào?"

" Tôi ở đây trong hôm nay. Cô có thể nói tôi... ở trong khu vực này. Còn về tên này, chúng ta sẽ nói về hắn sau vài phút nữa. Khỏi lo, hắn chả chạy được đi đâu đâu. Cô sao rồi? Có chuyện gì thú vị xảy ra khi tôi đi vắng?"

Abrella thở dài, dựa vào bàn làm việc. " “Không có gì đặc biệt. Có một tên nhóc mới xuất hiện tên là Vince đã đem tới đây vài con cá nhỏ. Tôi nghĩ khoản tiền thưởng lớn nhất có lẽ..." Abrella nhíu mày suy nghĩ. " Khoảng 200k gì đó? Tuy nhiên tôi đã ko gặp cậu ta hơn 1 tuần rồi. Có vậy thôi. Còn lại đều là những ngày nhàm chán."

"Rất tiếc khi nghe điều đó. Này tôi có thể hỏi cô chuyện này ko?" Tôi nói, giọng bỗng thay đổi. " Mori vẫn còn ở đây chứ? Không phải không vui khi gặp lại cô, nhưng lý do chính tôi tới đây lãnh tiền thưởng vì tôi có chuyện muốn nói với ông ấy."

Nụ cười của Abrella dần biến mất. " Sếp ấy vẫn còn ở đây. Nhưng kể từ khi được thăng chức lên Master Chief, thì ngài ấy không còn là cấp trên trực tiếp của tôi nữa. Tôi bây giờ dưới quyền sếp Klyce. Nếu anh cần gặp chỉ huy cấp cao, tôi có thể đi tìm sếp ấy nếu anh muốn?"

" Hmm... cô ko cần làm vậy, tôi tìm gặp Mori trên danh nghĩa cá nhân, ko phải công việc. Cô biết tôi có thể tìm ông ấy ở đâu ko?"

" Master Chief Mori dành phần lớn thời gian trong văn phòng trên tầng bốn hoặc đấu kiếm với Master Chief Curren. Sếp ấy muốn thăng chức nên Sếp Mori giúp Master Chief Curren tập luyện." Abrella dừng lại kiểm tra đồng hồ. " Họ thường nghỉ trưa vào khoảng thời gian này. Tôi có thể gửi tin nhắn cho sếp Mori nếu anh thực sự cần. Anh có chắc là anh ko thể nói chuyện với ai khác?"

" Tôi thực sự rất cảm ơn cô. À mà khoan... cô gọi sĩ quan chỉ huy khác tới luôn cũng được... cô được phép trả tối đa bao tiền cho 1 tội phạm truy nã?"

Abrella ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời. " Bất kì khoản tiền thưởng nào vượt quá 3 triệu cần phải có sĩ quan chỉ huy cao cấp kí xác nhận... Có một số hạn chế khác nữa khi số tiền truy nã cao ngất ngưởng nhưng không có liên quan gì tới-" Abrella nghẹn ngào nói khi tôi nhấc túi vải trùm đầu ra và cô ấy nhìn vào nét đặc trưng của hắn.

Bộ râu lởm chởm. Một lọn tóc quăn trên mái tóc đen tuyền bóng nhờn của hắn. Và vết sẹo chằng chịt rất đáng chú ý ngay dưới cằm. Không một ngày nào trôi qua tại nơi làm việc mà cô không nhìn thấy khuôn mặt này treo trên bảng tiền thưởng ngoài cùng bên trái của mình. Tấm bảng hiển thị các mối đe dọa thực tế. Không chỉ côn đồ đường phố và móc túi. "Jack, đó là...?"

"Andrew 'Mulligan' McCarthy." Tôi xác nhận. " Thuyền trưởng băng hải tặc Gambler's Fallacy. Truy nã 12 triệu Dead or Alive... trong trường hợp này là dead."

Abrella không nói nên lời liên tục xoay đầu nhìn vào tấm áp phích truy nã trên tường với cái xác nằm ở dưới đất.

" Làm ơn, hãy gọi người tới." Tôi nói với nụ cười. " Tôi ko muốn thúc giục nhưng hôm nay tôi còn những công việc khác phải làm."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

14 phút sau tôi ngồi nhìn Abrella đếm tiền trong lúc đợi Mori. Ở bên trái tôi là một thiếu úy, chắc là người tới thay thế Jorgen đang ký vào đống giấy tờ ủy quyền để giải ngân số tiền lớn, còn đằng sau anh ta là 2 người lính mang xác đi.... .huh... giờ nghĩ lại tôi thực sự không biết hải quân là gì với đống xác chết được giao nộp. Hỏa táng chăng?

Viên sĩ quan ngừng kí trên bảng kẹp hồ sơ của mình, nhìn nó lần cuối rồi lặng lẽ gật đầu hài lòng. " Của cô đây," anh ta đưa giấy tờ cho Abrella để cô làm nốt nhiệm vụ.

" Cảm ơn sếp," Abrella trả lời khi viên thiếu úy rời khỏi văn phòng và sau đó cô ấy đẩy tiền về phía tôi. " Của anh đây Jack. Master Chief sẽ tới trong vài phút nữa."

Ding!

Nhiệm vụ đã hoàn thành!

Nhiệm vụ: Thu thập bounty trị giá ít nhất 10.000.000 Beri.

Phần thưởng: 15 STR, 15 VIT hoặc DEX và 10.000 Exp.

Bạn đã đạt đến Lv. 44!

Bạn đã đạt đến Lv. 45!

Bạn đã đạt đến Lv. 46!

Bạn có 60 điểm để sử dụng

' Tốt quá,' Tôi nhẹ nhõm khi i lấy tiền mặt và chọn VIT thay vì DEX cho phần thưởng thứ hai. ' Mình còn tự hỏi McCarthy có đủ tiêu chuẩn cho nhiệm vụ ko.'

Một chi tiết không hề nhỏ mà tôi đã quên về công việc của thợ săn tiền thưởng là bạn nhận được ít hơn 30% giá trị bounty nếu bạn giết mục tiêu bị truy nã. Mức giảm này làm tôi nhận đc ít hơn 10 triệu tiền thưởng. May mà hệ thống ko keo kiệt. 'Thật tốt là nó chỉ quan tâm tới số tiền được viết trên tờ truy nã.'

Đã hơn vài tuần kể từ lần cuối tôi làm các nhiệm vụ về săn tiền thưởng. Tại thời điểm đó, tôi coi những nhiệm vụ này là mục tiêu dài hạn, những điều mà tôi có thể hướng tới, nhưng không nhất thiết phải đạt được.

Và giờ mọi thứ đã thay đổi đáng kể

' Bây giờ chúng ta sử dụng 60 điểm này ntn?'

Không có chỉ số nào của tôi kêu gào cần tăng ngay lập tức. Tôi có thể cộng hết điểm vào DEX để xem có nhận được perk mới ở mức 250 hay ko... nếu ko thì tôi có cảm giác như đó là một sự lãng phí. STR và VIT vừa được tăng bởi [Nhiệm vụ] nhưng tôi muốn chúng vẫn cao hơn...

Tsk... đừng nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Cứ chia đều ra, ưu tiên một chút cho VIT, chúng ta cần trâu bò hơn.

Điểm còn lại (60)=> (0)

STR (164) =>(180)

VIT (130)=>(145)

DEX (200)=>(215)

INT (100)=> (107)

WIS (100)=>(107)

Max Hp (2,600)=>(2,900)

'Thế là xong. Một khởi đầu cho con đường lên nâng cấp DEX, [Hồi phục] giờ hồi 2 máu mỗi giây, [Adrenalin Rush] tăng STR lên 300. Tôi ko muốn bỏ lại INT cùng WIS nhưng cho tới khi tôi biết nâng bao điểm mới có được Perk lv2 thì tôi sẽ ko cộng quá nhiều vào chúng.'

"Ha ha Jack!" Mori đầy mồ hôi, tiếng cười huyên náo cả hành lang. " Xin lỗi về sự chậm trễ." Ông ấy nhanh chóng tới bắt tay tôi. "Curren và ta đã tập luyện khá nặng trên sân tập. Cậu ta sẽ được thăng chức vào quý tới."

" Tôi nghe nói." Tôi trả lời, nắm chặt tay ông ấy. " Cảm ơn sếp đã dành thời gian gặp tôi. Err- xin lỗi, giờ phải gọi là Master Chief mới đúng."

"Bah, đừng quan tâm tới chức vụ. Cậu với tôi còn lạ gì nhau nữa, cứ gọi tôi là Mori." Ông ấy tiến sát tới tôi rồi thì thầm. " Cậu làm gì ở đây vậy Jack? Tôi tưởng cậu ko quay lại Caeba nữa vì... cậu biết đấy."

" Đừng lo lắng," tôi trấn an. " Tôi chỉ ở đây chút nữa thôi. Ko đủ thời gian tạo ra bất kì rắc rối nào."

" Ha!" Ông ấy cười. " Chắc chưa? Nào, giờ ta có thể giúp gì cho cậu?"

Tôi hướng đầu ra phía hành lang. " Cảm phiền sếp đi ra ngoài này cùng tôi."

"Chắc chắn rồi." Mori trả lời, lấy một chiếc khăn tay ra lau mồ hồi trên trán. " Lần này... tận 12 triệu." Ông ấy nhận xét khi chúng tôi bắt đầu đi dạo. " Cậu bắt đầu tiến lên rồi đấy. Cậu có gặp rắc rối gì với hắn ko?"

"Không chút khó khăn nào." Tôi không cố khoe khoang vì đó đơn giản là sự thật. McCarthy có 22 tên đàn em. Tôi cho rằng đó là con số chấp nhận được để đi cướp phá những con tàu cỡ nhỏ. Hầu hết bọn chúng ở lv7, lv8. Một tên ngoại lệ lv13. Đối với tên thuyền trưởng, hắn ta khá... lv29, nhưng còn lâu mới đủ trình 1vs1 với tôi. ' Tôi còn ko cần sử dụng súng. Như thế kết thúc sẽ quá nhanh'

Mori ngạc nhiên vì sự thản nhiên trong câu trả lời của tôi, và tôi cũng thấy được nó hiện lên trên nét mặt ông ta. Tuy nhiên, ông ấy nhanh chóng chôn vùi nó bằng tiếng cười ha hả đặc trưng. " Ha! Tôi biết cậu mạnh hơn lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Bản thân ta cũng tiến bộ hơn trước nhưng có vẻ như cậu thực sự bỏ xa ta." Ông ấy nới với nụ cười rạng rỡ.

Tôi cười cùng ông ấy. " Đấy là do ông nói đấy nhé." ' Đừng buồn Mori. Tăng 2 cấp độ kể từ lần cuối chúng ta cùng nhau chiến đấu ko tệ. Tôi chỉ lên... 18 cấp.'

" Ha! Đúng ta là nói như thế, là ta nói như thế" Chúng tôi rẽ và Mori ho 2 lần để ngắt tiếng cười. Ông ấy chỉnh sửa đường nét trên khuôn mặt để trở nên nghiêm túc hơn. " Bây giờ, chuyện gì cậu cần?"

Tôi thở dài qua 2 lỗ mũi. " Thành thật mà nói, tôi thực sự cần ông giúp đỡ."

" Ta giúp?" Master Chief đặt câu hỏi. " Ta ko biết bản thân có thể giúp được gì cho cậu. Ta gần như bị gắn chặt tại nơi này và ko thể đi tới nơi nào mà ko có sự cho phép của hải quân."

" Đúng vậy. May mắn thay, tôi ko cần ông rời khỏi căn cứ." Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào sĩ quan hải quân. " Tôi muốn ông cử tôi đi săn."

Lông mày của Master Chief nhăn lại trong sự bối rối. " Và ta làm điều đó như thế nào?"

" Hải quân theo dõi hải tặc đúng ko?" Tôi hỏi khi cuộc đi bộ của chúng tôi tiếp tục. " Chắc phải có tập hồ sơ về những tên hải tặc ở đâu cách đây bao nhiêu ngày. Sau đó hải quân sẽ tính toán, điều phối các tàu chiến đuổi theo lũ khốn đó."

Mori nhận ra câu hỏi của tôi đang hướng đến đâu. " Đúng, hải quân luôn cập nhật hành trình của đám hải tặc. Nhưng... ta ko thể cho cậu xem chúng được." Ông ấy cau có rõ rệt. " Đó là vi phạm nghiêm trọng quy tắc."

Tôi đẩy cửa khi chúng tôi ra ngoài. " “Có quy tắc nào cấm sếp gọi điện thoại cho một người bạn 'cảnh báo' cậu ấy về đám cướp biển được nhìn thấy ở đâu ko? Chỉ để người bạn đó có thể chắc chắn rằng, sếp biết đấy, ‘tránh xa’ những nơi đó?”

Master Chief nheo mắt suy nghĩ. " Hừm... theo cách nói của cậu thì ko." Ông ấy ngập ngừng trả lời khi phát hiện ra kẽ hở kỳ lạ mà tôi bày ra. " Nhưng một số người có cấp bậc cao hơn tôi có thể vẫn sẽ bực mình nếu họ biết được. Ngoài ra, nó cũng không có ích gì cho cậu. Đến lúc thông tin thực sự được ghi vào sổ sách của chúng tôi thì những tên cướp biển thường đã biến mất rồi. Chưa kể việc tính thêm thời gian cậu đi tới nơi bọn cướp biển được ghi nhận xuất hiện…” Mori lắc đầu phủ nhận. “Nó không khả thi.”

Tôi cố gắng không cười khẩy trước những lời của Mori khi đưa ngón trỏ và ngón cái lên miệng. Một tiếng huýt gió dài và sắc nét xuyên qua không khí và gần như ngay lập tức Kiwi từ trên trời đáp xuống cạnh tôi. Một cơn gió thổi bay mũ che đầu của Mori còn tôi thì vuốt ve con chim sẻ, chờ đợi ông ấy lấy lại bình tĩnh. " Vụ đó cứ để tôi lo."

Tôi đưa cho Master Chief một tấm thẻ có số con ốc sên truyền tin của tôi rồi nhảy lên lưng Kiwi. " Hai tháng Mori. Cho tôi 2 tháng để giải quyết một số công việc rồi gọi vào số này."

Kiwi bắt đầu vỗ cánh bay lên và tôi đeo kính bảo hộ lên mắt. " Tôi đã sẵn sàng chiến đấu vì vùng biển này. Tôi chỉ cần ông chỉ tôi đúng hướng."

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.