Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước kế tiếp

Tiểu thuyết gốc · 2289 chữ

Vài giờ sau tôi đáp xuống trung tâm ngôi làng Kivuruk. Không có thời gian lãng phí khi những người có khả năng vận động nhanh chóng xếp hàng và tôi bắt đầu lấy ra những món hàng từ bên trong [inventory] ra phân phát.

" Chúa phù hộ cho con, Jack." Bà trưởng làng mỉm cười rưng rưng nước mắt khi nhận lấy túi táo đầu tiên rồi chuyển nó xuống phía sau. " Chúa phù hộ cho con."

" Ko có gì, thưa bà Helga. Cháu rất vui khi thấy bà cuối cùng cũng đứng dậy đi lại được.” Tôi trả lời, lấy ra 2 cái xô. Cái đầu tiên đầy đinh và cái kia, dụng cụ. “Hôm nay có gì trở ngại không ạ?”

" Không có gì dân làng không làm được." Bà ấy nói, cầm lấy món đồ tiếp theo từ tay tôi. " Mọi người đều cố gắng giúp đỡ nhau nhiều nhất có thể. Lory cuối cùng cũng được tháo băng và cô ấy dành cả ngày để cưa gỗ."

" Vậy thì tốt quá," nói thật lòng. 'Tôi luôn ngạc nhiên về khả năng phục hồi nhanh chóng của những người trên thế giới này. Ngay cả những người bị coi là 'hồi phục chậm' vẫn hồi phục nhanh hơn nhiều tuần so với những người trên trái đất.' " Barker, thằng bé vẫn tự ép bản thân quá mức ạ?”

" Ừ," trưởng làng trả lời với chút buồn bã. " Thằng bé vẫn luôn tự trách nó ko thể giúp dân làng trong khi bị... con biết đấy. Bà Helga rõ ràng vật lộn ở cuối câu của mình. Một ánh nhìn ám ảnh chiếm lấy bà ấy và bà ấy vẫn còn nhớ như in mọi chuyện lúc đó.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay bà ấy, cố gắng nắm chặt để an ủi. " Để cháu nói chuyện với thằng bé được chứ?"

" Cảm ơn con, Jack. Ta cảm ơn con rất nhiều." Bà ấy nói với đôi mắt long lanh và sau đó bước ra khỏi hàng để bình tĩnh lại.

Người đàn ông phía sau bà ấy thay thế vị trí còn tôi thầm xin lỗi. " Xin lỗi bà Helga. Câu cuối cùng của cháu là một lời nói dối. Cháu sẽ ko ngăn cả thằng bé. Cháu tự hào về nó."

Ai có thể nhận ra chứ?

Barker, một thiếu niên trẻ trâu từng bị tôi quát mắng vì hay quậy phá đã thay đổi đến mức đáng sợ. 'Ngay cả với tôi.' Thằng nhóc này ngoại trừ thời gian ăn ngủ ra thì nó chỉ có đi tập luyện.

Ngày đầu tiên nó ko còn nằm liệt giường, tôi bắt gặp nó đang chống đẩy bằng 1 tay, trong khi tay còn lại đang cuốn băng. 3 ngày sau tôi thấy nó chạy vòng quanh đảo. Rồi tuần sau là tập luyện sức mạnh. Thằng bé đã chế ra một hệ thống ròng rọc hoàn chỉnh chỉ bằng vài hòn đá, một đoạn dây thừng và một chiếc lưới đánh cá cũ.

Khi tôi lần đầu tiên quay lại hòn đảo, thằng nhóc vẫn còn ở lv5, mức trung bình ko có gì nổi trội.

Và 20 ngày sau nó tăng lên lv12

12 level trong 3 tuần. Tôi có cảm giác như mình đang chứng kiến sự ra đời của một nhân vật chính trong truyện shönen. Ko đời nào tôi ngăn cản thằng bé. Tôi muốn xem thằng bé có thể tự leo cao tới mức nào cho tới khi đạt ngưỡng. Nếu nó đủ mạnh, tôi sẽ truyền lại 2 đến 3 tuyệt kĩ lục thức trước khi tôi rời đi. Biết hòn đảo này có người đủ khả năng bảo vệ nó làm tôi yên tâm hơn rất nhiều.

" Mọi người lụi lại đi ạ," tôi nói lớn. " Cháu bắt đầu lấy gỗ ra bây giờ."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tap tap tap tap tap tap.

Tôi lấy một cái đinh bốn cái đinh mà tôi đang ngậm trong miệng và cắm nó vào tấm ván lợp bằng gỗ. Tôi giơ cây búa nhỏ trong tay phải lên và,

Tap tap tap tap tap tap.

Tôi cảm thấy thư giãn kì lại khi đang xây nhà. Xây dựng một ngôi nhà đúng cách không phải là một công việc nhanh chóng. Nó tốn hàng trăm vật liệu và giờ lao động.

Tap tap tap tap tap tap.

Có lẽ do tiến độ công việc chậm rãi làm tôi thanh thản. Bạn không bao giờ cảm thấy bị trì hoãn. Đó là một chuỗi yên bình dài của ‘Ok! Phần này đã xong. Tiếp theo là gì?' Ít nhất đó là cảm giác của tôi. Mọi người có thể cảm nhận khác nhau về việc này.

Tap tap tap tap tap tap.

"Kee-wee?" Kiwi líu lo bên cạnh tôi, mỏ thì ngậm xô đinh lên cho tôi.

" Cảm ơn anh bạn," tôi nói. Tôi lấy thêm đống đinh từ xô của Kiwi và nó kêu lên vì cảm thấy nó đã giúp đỡ rất nhiều.

Nó thực sự ko giúp đỡ gì cả. Tôi sẽ làm nhanh hơn nếu cái xô đặt bên cạnh tôi... nhưng bạn biết đấy... bất cứ điều gì khiến nó vui.

Tap tap tap tap tap tap.

Thăng cấp kĩ năng! Thợ mộc Lv.(7/50) => Lv.(8/50)

- Khả năng chế tạo, chạm khắc, mài hoặc làm việc với gỗ của bạn một cách chuyên nghiệp.

'Hừm. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể chế tạo những thứ như Franky nếu như kĩ năng này lên mức tối đa hay ko...' Một tiếng cười khô khốc vang lên trong cổ họng tôi. 'Đừng ngớ ngẩn Jack. Chỉ cần nhìn vào những điều anh ta làm tại Thriller Bark... Franky có lẽ sở hữu rất nhiều perk liên quan tới gỗ'

Tap tap tap tap tap tap.

Chút ánh sáng mặt trời cuối cùng bắt đầu tắt dần ở đường chân trời và những người công nhân ở nhà bên cạnh bắt đầu thu dọn đồ đạc của họ, rõ ràng là có ý định kết thúc ngày làm việc.

Tôi kiểm tra [Nhiệm vụ] hiện tại đang làm.

Nhiệm vụ: Hoàn thành việc xây dựng bốn ngôi nhà mới trong tuần này. Tiến độ: (3/4). Thời gian còn lại: 1 ngày, 5 giờ, 8 phút.

Phần thưởng: 750 exp

Tôi đổ hết đống đinh còn lại vào xô của Kiwi. " Chúng ta sẽ hoàn thành ngôi nhà này vào ngày mai, anh bạn. Giờ ăn tối thôi."

" Kee-Wee!"

Tôi nhanh chóng nhảy xuống khỏi mái nhà- sắp hoàn thiện- rồi dọn dẹp khu vực làm việc của mình. Kiwi bỏ chiếc xô xuống, bay tới góc nào đó trên đảo và thế là chỉ còn lại mình tôi cùng những suy nghĩ trên chuyến đi bộ thư thái trở lại ngôi nhà nhỏ cũ.

Tôi cảm thấy buồn cười vì ngôi nhà còn nguyên vẹn duy nhất trong làng lại là ngôi nhà ko có người ở. May mắn nhiều lúc thật khó hiểu.

Một tiếng rưỡi nữa trôi qua trước khi tôi có thể chính thức kết thúc một ngày. Căn nhà nhỏ của tôi là 1 trong 2 căn nhà duy nhất tại Kivuruk hiện có vòi hoa sen sử dụng được và được mở cửa cho bất cứ ai muốn tắm giặt. Đa số mọi người tới vào buổi sáng khi tôi ko có nhà, nhưng vẫn có số ít người tới lúc mặt trời lặn.

Tôi đặt cốc nước xuống chiếc bàn cạnh giường rồi cởi bỏ quần áo chỉ còn chiếc quần đùi. " Các nhà thầu đáng lẽ phải xuất hiện hôm nay. Mình cần biết nguyên nhân của sự chậm trễ vào ngày mai. Nhanh chóng kết nốt nhiều nơi với nguồn nước sinh hoạt.' Tôi kéo chăn lên ngang vai. ' Oáp. Mai làm. Giờ ngủ đã.'

3/4 giờ sau khi tôi đang lật chiếc gối thì một tiếng gõ nhẹ nhưng đáng chú ý bắt đầu phát ra từ cửa phòng. Tôi mắt nhắm mắt mở ném chăn sang một bên, mặc vội chiếc áo sơ mi và mở hé cửa trước ra. "Ai đấy?"

Một mái tóc màu hạt dẻ ngước lên chào tôi. "Chào anh Jack." cô ấy nói hơi lo lắng.

"Rika..?" Tôi dừng lại để cố gắng lau đi sự buồn ngủ khỏi mi mắt. " Em giờ này sao chưa ngủ? 2 đứa bé có chuyện gì sao?"

" 2 đứa vẫn ổn. Evelyn trông chúng vào buổi tối. Anh có phiền nếu em vào?"

Tôi mở rộng cửa để cô ấy bước vào. Đáng chú ý là cô ấy cố gắng che phía bên trái khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi thừa nhận khuôn mặt lành lại nhanh hơn tôi nghĩ, nhưng vết sẹo dài chạy dọc má trái kéo xuống cổ vĩnh viễn ko thể xóa đí.

Rika ngồi lên chiếc ghế gần nhất rồi đặt tay lên đùi. Cô ấy bồn chồn một lúc dường như đang muốn nói gì đó.

" Em vẫn ổn chứ?" Tôi nhẹ nhàng nói, cố gắng làm cô ấy mở mồm.

Đôi mắt cô ngước lên, sự lo lắng trong đó là không thể bỏ lỡ. " .... anh sắp rời khỏi làng đúng ko?"

" Ừ?" Tôi cảm thấy khó hiểu. " Kiwi và anh ngày nào cũng đi mua đồ. Em cần mua thứ gì đặc biệt à?"

Cô ấy lắc đầu. " Anh biết ý em muốn hỏi là gì mà."

' À... cuộc trò chuyện này à...' Tôi nhận ra với chút sợ hãi. " Rika, anh không-"

" Chúng ta từng nói chuyện với nhau," cô ấy buột miệng, ngắt lời tôi. " Mặc dù ko nhiều lắm, nhưng chúng ta đã nói. Em thề ít nhất chúng ta là bạn bè. Và trước khi anh rời đi lần đầu tiên, em nghĩ rằng chúng ta đang xây dựng tình cảm..." cô ấy ngưng lại, lắc đầu. " Nhưng kể từ thời điểm anh quay lại, anh đối xử với em như mọi người."

"Rika anh xin lỗi nếu anh làm em cảm thấy- ý anh là chúng ta chưa bao giờ thực sự- "

"Là bởi vì cái này sao?" Cô ấy nói, đưa tay lên vết sẹo.

" Hả? Không! Tại sao em lại nghĩ-"

" Nó thật xấu." Cô ấy hét lên, tay lướt dài vết sẹo. " Em biết em ko đẹp như ' nữ hoàng hải tặc', nhưng trước đây khi mọi người nhìn thấy em... họ cười... anh cười... còn bây giờ thay vì cười, mọi người cố gắng hết sức ko nhìn thẳng vào em."

Rika đột ngột đứng dậy và ép tôi ngồi xuống chỗ của cô ấy. " Nếu anh định rời khỏi đây thì anh phải làm 1 việc với em." Hai tay Rika từ từ đưa ra sau lưng nới lỏng dây váy, cái váy từ từ rơi xuống sàn.

" Rika em ko cần phải-"

“Jack.” Cô ấy ngắt lời tôi một lần nữa, giọng cô ấy quả quyết một cách quyết liệt. "Em mệt mỏi vì cảm thấy xấu."

Giờ cô ấy đứng trước tôi ko còn gì ngoài chiếc quần lót màu xanh lá cây chanh. Ngực cô ấy phập phồng tinh tế vì hưng phấn.

" Giúp em cảm thấy xinh đẹp trở lại."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhiều phút trôi qua khi tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà bằng gỗ. Thế giới hoàn toàn im lặng trừ tiếng thở nhè nhẹ của Rika đang ngủ bên cạnh tôi. ' Cô gái đáng thương. Làm em ấy kiệt sức rồi."

"Zzmnuh. .quả anh đào..tại sao không..zzzz." Rika nói mơ khiến tôi nhanh chóng quay lại nhìn cô ấy.

Tôi quay trở lại nhìn trần nhà để dòng suy nghĩ của mình tiếp tục tiếp diễn. Chính trong những khoảng thời gian này, những đêm yên bình khi tôi nằm trên giường, tâm trí tôi quá năng động để ngủ. tôi mới có thể suy nghĩ tìm ra cách tốt nhất. Suy nghĩ về nơi nào để đi và làm gì. Về ai càn liên lạc, những người tôi đã gặp giờ đang làm gì. Cuối cùng tôi bắt đầu suy nghĩ về thế giới mà tôi đang sống và những nhân vật ở đó.

Tôi suy nghĩ về những điều mà họ nói, cách mà họ ăn mặc, những thói quen mà họ có. Tất cả đều đặc sắc dễ phân biệt với nhau. Đó là những gì biến ‘One Piece’ thành một gã khổng lồ trong làng truyện tranh như vậy.

Nhưng gần đây có một người mà tôi nghĩ tới nhiều hơn tất cả những người khác.

Jerry

Bạn tự hỏi Jerry là ai sao? Jerry là 1 nhân vật phản diện thuộc CP6, người bị Sanji hạ trong 1 hit trên chuyến tàu đi từ 'Water 7' tới 'Enies Lobby'.

Phần đó không quan trọng. Quan trọng là tên Jerry tuyên bố mình là nhà vô định tới từ 'đảo Karate'. Một nơi giúp mọi người có thể thành thạo nhiều loại võ thuật khác nhau.

Bây giờ tôi nhìn vào các hải đồ. Tôi cam đoan với các bạn rằng... đảo Karate... không tồn tại... hay đúng hơn... nó ko phải là cái tên chính thức của hòn đảo. Nó chỉ là thuật ngữ mà dân địa phương gọi mà thôi.

Tìm thấy hòn đảo ko phải việc khó khăn. Tôi đã có một số dự đoán, và khi tìm thấy hòn đảo cộng thêm mọi người ở đây ko còn cần tới tôi nữa.

Cày cuốc bắt đầu.

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.