Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cú Huých

Tiểu thuyết gốc · 3765 chữ

Tối hôm đó

Mắt tôi mở to

Cảm giác ngứa ran đang bò xuống lưng tôi. Mọi giác quan đều run lên báo động. . Nó giống như cảm giác mà bạn biết rằng có trộm đang ở tầng dưới nhà bạn.

Đó là khi tôi nhận thấy con tàu không di chuyển nữa, sóng vẫn đánh bình thường

Một cửa sổ thông báo hiện lên

Nhưng lại không giống như mọi khi

' Này. Dậy đi anh bạn buồn rầu.'

Tôi thậm chí không có thời gian để nhìn kĩ vào nó. Vào lúc tôi định mở miệng, thông báo thứ 2 hiện lên.

*' Chúng ta nên nói chuyện' *

Và cái thứ 3

' Tôi đang ở phòng bếp'

Ở một thời điểm khác trong cuộc đời... Tôi i có thể đã lao ra ngay khỏi cửa mà không cần mang giày. Tuy nhiên, hôm nay... hôm nay một tin nhắn như vậy không gây ra sự vội vàng. Nó gây ra sự lo lắng. Nó gây ra mồ hôi tay. Nhưng nhất định không vội.

Tôi chậm rãi mặc quần áo. Dành thời gian làm mọi điều dù là nhỏ nhặt nhất. Bước ra ngoài gặp người gửi tin với tốc độ chậm hơn nữa. Mọi người đều tỉnh táo, bất động. Đại dương xung quanh vẫn chuyển động, gió biển vẫn thổi, nhưng con tàu thì không. Mọi thứ trên tàu đều bị đóng băng trong thời gian.

Những bước chân bất an của tôi xuống cầu thang. Một phần của tôi cân nhắc không mở cửa nhưng một phần can đảm hơn nói rằng tôi không được hèn nhát. Sự sợ hãi tràn ngập khi tôi vượt qua rào cản cuối cùng có ghi ' phòng ăn' và tìm thấy một căn phòng tối tăm, nơi một chiếc đèn đơn chiếu sáng trên chiếc bàn gần giữa

Dưới ánh sáng vàng là một người đàn ông trong bộ vest đen với cái đầu phình to như phim hoạt hình. Một chiếc khăn quàng cổ trắng che khuất cổ, ngoài ra ria mép cùng tóc của người này bằng cách nào đó còn đen hơn cả bộ vest.

Trên đầu người này chỉ hiện tên

Không hiện level hay bất cứ gì khác,

Tomato Gang

"A Jack! Cậu đây rồi! Vào đi, vào đi!" Người đàn ông nói với một cử chỉ vui vẻ cùng cái miệng đang nhai. " Hy vọng cậu không phiền nếu tôi ăn,"một con dao cứa qua cứa lại khi anh ta cắt miếng bít tết. "Thực sự chưa có cơ hội ngồi ăn kể từ bữa sáng."

Ngôn ngữ cơ thể người này đều bình thường... nhưng như vậy thì càng tồi tệ hơn.

"Ôi thôi nào, không cần phải sợ như sắp tè ra quần đâu." Anh ta cười đùa khi tôi ngồi vào chỗ. " "Thử món khoai tây tỏi đi." Anh ta đưa cái đĩa lên trước mặt tôi, đột nhiên... món ăn... hiện ra trước mắt. " Nó cực kì tuyệt vời"

"Cái..." từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng và tôi cố gắng phát ra. " "Cái.. quái gì đang diễn ra vậy..?"

Tomato Gang mất một lúc để ăn rồi lau miệng bằng khăn ăn. " Nào nào," anh ta khiển trách. " Tôi nghĩ cậu biết chính xác chuyện gì đang diễn ra. Tôi là người đó. Nhân tiện thì cập nhật luôn nhiệm vụ có mặt tôi. Phần thưởng khác sẽ được thay vào bù cho cậu."

Ding!

Một nhiệm vụ đã được cập nhật!

Nhiệm vụ: Cứu Bartholomew Kuma. Chưa bao giờ cụm từ 'nói dễ hơn làm' lại phù hợp đến thế.

Phần thưởng: Thăng 10 cấp ngay lập tức, 200 LUK và cuộc gặp với [Admin]

[CẬP NHẬT]: Bạn đã bị huých. Cuộc gặp của bạn diễn ra ngay bây giờ.

Tôi nhìn chằm chằm.

Tôi nhìn chằm chằm cái thông báo này một lúc lâu.

Tuy nhiên cuối cùng," ...nó nói tôi bị 'huých' có nghĩa là gì?"

"Ừm!" Tomato sảng khoải khi uống ngụm rượu màu tím. " Chúng ta sẽ nói về nó trong giây lát. Đây Jack, cậu thực sự phải thử thứ này," anh ta nhấn mạnh rồi rót cho tôi một cốc. " Tôi đã sao chép nó trực tiếp từ trong kho của tư lệnh ngọt Smoothie. Chất lượng không thể chê vào đâu được. Tôi thề là cậu chưa bao giờ thưởng thức loại rượu ngon đến như thế. Trước tiên, tôi muốn hỏi cậu cảm thấy thế nào về hệ thống gamer. Các chỉnh sửa của tôi có gây ra vấn đề gì cho cậu không?"

"... Chỉnh sửa?" Tôi hỏi.

Tomato trở lại với món bít tết. " Thì tôi đã loại bỏ kha khá nền tảng cốt lõi. Làm lại hệ thống một chút." Anh ta nói giữa các lần nhai. " Cơ thể game thủ với tâm trí game thủ quá nhàm chán. Thay vào đó, tôi cho cậu 5 mạng sống. Tôi nghĩ thế là công bằng."

Một nụ cười xen lẫn sự bực tức và vui vẻ xuất hiện. " Và đó còn chưa phải tất cả, để tôi nói cho cậu nghe. Làm cho thời gian hoạt động ở thế giới này như cách tôi muốn. Khó, cực kì khó. Một số thử nghiệm đầu tiên của tôi hoàn toàn là thảm họa. Cậu có biết khó khăn cỡ nào khi tua ngược thời gian một phần nhỏ của vũ trụ mà không làm ảnh hưởng tới phần còn lại không? Sau đó, chỉ kích hoạt khi cậu chết? Đó quả thực là thách thức."

"Tại sao..ý tôi là..tại sao anh lại chọn-"

Anh ta cắn một miếng. " Chọn cậu?" Xong chỉ vào tôi. " Đó luôn là câu hỏi đầu tiên đúng không? Chà, tôi sẽ nói với cậu những lời tương tự mà tôi đã nói với những người mà tôi đã thả xuống Thị trấn Pallet và Westeros. Tôi chọn cậu khi cậu chết vì lý do tương tự khi người ta nghịch sợi dây chun để trên bàn. Hoặc lý do người ta dẫm chết : con bọ đang đi qua giày của họ. Cùng lý do bạn nhặt rác trên vỉa hè để vứt đi hoặc lý do bạn thay đổi món ăn bạn sẽ gọi ở nhà hàng vào phút chót.’

Tomato dang rộng tay, vừa nhai vừa cười. " Ý thích bất chợt! Sự bốc đồng! Khoảng khắc thất thường thoáng qua. Không có kế hoạch tổng thể hay kế hoạch vĩ đại nào. Ý nghĩ bất chợt của một cá nhân buồn chán đã tồn tại quá lâu."

Anh ta bắt đầu dùng ngón tay vệt vào ít nước sốt còn lại sót trên đĩa. " "Nhân tiện, tôi không theo dõi cậu mọi lúc. Trong trường hợp đó là điều cậu lo lắng. Tôi chỉ thỉnh thoáng ghé vào ngó cái. Phải rồi, cậu chắc chắn là người vui nhộn. Lần cuối cùng tôi quan sát cậu là lúc cậu từ chối lời mời của Mr.6. Nó làm tôi cười chảy nước mắt."

" Vậy..." Tôi hỏi thêm. " Anh là một vị...thần?"

"Pfft-" Tomato phá lên cười, suýt bị sặc trong khi uống rượu. " Thần? Không không. Tôi chỉ ở trên cậu vài nấc thang thôi. Mỗi vũ trụ đều có một vài cách ẩn để đi lên nấc thang tiếp theo. Tôi xuất thân ở 'DC'. Lớn lên ở Blüdhaven. Chắc cậu đã biết khi tôi thêm từ 'Speed Force' vào trong 1 trong những cái [Perk]. Luôn luôn phải nhớ về cuội nguồn đúng không? Nếu muốn nói chuyện với các vị thần, hãy đi tìm linh mục. Còn tôi? Không. Không không không không."

Cằm tôi tì lên tay khi tôi cố gắng giữ sự tập trung. Câu hỏi. Có quá nhiều câu hỏi làm tôi ko biết phải hỏi gì trước hay nói gì. Đúng rồi, thích hợp. Tôi cần phải hỏi câu hỏi thích hợp trước.

" Chúng ta có thể... quay lại lý do tại sao anh lại hiện thân? Tại sao lại là bây giờ?"

"À." Tomato ngồi thẳng dậy và dọn dẹp đống bừa bộn xung quanh. " Đã đến lúc nói chuyện chính. Tôi cảnh báo cậu rằng hãy chuẩn bị tinh thần nhé. Cậu thực sự sẽ không thích nó đâu." Anh ta bắt đầu. " "Câu hỏi! Ai là nhân vật chính của cái mà bạn gọi là 'One Piece'?"

Tôi nhíu mày. Đây là câu hỏi mẹo? Mọi người đều biết câu trả lời. "Luffy."

"Chính xác!" Anh ta xác nhận. " "Monkey. D. Luffy. Cậu ấy là một đứa trẻ tốt bụng với trái tim nhân hậu. Thực sự đặc biệt. Ngay cả khi cậu có thể nhảy qua các vũ trụ khác nhau như tôi, cậu không gặp nhiều người như cậu ấy đâu. Tôi không ngạc nhiên khi bản đảo ngược của tôi đã trở nên ám ảnh bởi cậu ấy. Ám ảnh quá mức. Hi vọng cậu có thể giữ bí mật vì điều này khá là rắc rối.

" Cái gì của anh?"

" Bản đảo ngược của tôi." Tomato lặp lại. " Ờm, đó ko phải là thuật ngữ tốt nhất. Nó không phải là kiểu phiên bản ác với phiên bản tốt hay bất cứ gì tương tự. Là có 2 bọn tôi hoạt động trong thế giới này. Mặc dù vậy cách làm của chúng tôi khác nhau. Tôi không can thiệp, nếu tôi thả ai ở đâu đó, tôi để họ làm gì tùy thích. Tôi không thao túng, điều khiển sự kiện. Hoặc cố gắng kiểm soát những thay đổi. Và tôi không huých. Hắn thì..."

Từ quen thuộc làm tôi nheo mắt lại.

" Câu hỏi 2" Tomato giơ ngón tay lên cao. " "Trong biến thể của 'One Piece' mà cậu đọc, biến thể mà người đàn ông tên Elichiro Oda sáng tác trong thế giới gốc của cậu, nhân vật nào có mặt trong mọi arc. Không phải nhân vật chính. Không phải nhân vật phản diện. Nhưng ai đó luôn ẩn nấp - theo dõi - ở phía sau mỗi chuyện diễn ra?"

Một chút hoài nghi hiện lên trên mặt tôi. " Anh muốn nói..." Sự hoài nghi lan vào lời nói của tôi. " "Đây không phải là một trò đùa phải không? Liệu anh muốn đề cập đến ... Pandaman?"

" Chính xác." Tomato cười khúc khích, mặc dù lần này tiếng cười khô khan và không có chút vui vẻ nào. " Một cái đầu gấu trúc. Rõ ràng là vô lý làm sao. Tôi ko thể nhịn được cười. Mà thôi, hình dạng của tôi khi ở chiều không gian này có một cái đầu giống như quả cà chua, nên hắn có thể cười nhạo tôi theo cách tương tự."

Vị khách của tôi trở nên nghiêm túc. " "Pandaman và tôi có một…quan hệ…kỳ lạ. Chúng tôi không nhất thiết ghét nhau nhưng chắc chắn cũng không phải là bạn bè. Đặc biệt là vì hắn nợ tiền tôi. Chúng tôi chủ yếu mặc kệ người còn lại và cố gắng không tương tác. Cậu có thể coi là hiệp ước ‘hiệp ước không xâm phạm’ Có một lý do tôi đã chèn cậu vào trước khi hành trình của ‘Mũ Rơm’ bắt đầu. Nếu cậu đã làm rung chuyển thế giới và gửi đi vài hiệu ứng cánh bướm thì Pandaman sẽ không ngồi xuống trong biến thể này để một lần nữa xem ‘bộ phim yêu thích’ của hắn diễn ra. Hắn đơn giản thấy những sự thay đổi và bỏ đi nơi khác."

"Đợi đã. Thế thì thật vô lý... tôi đi săn tiền thưởng trước khi-"

" Jack cậu đã không làm gì trong cả 1 năm." Tomato xen lời. " Tôi ko tức giận vì việc đó. Như tôi nói trước đó, cậu tự do làm những gì mình thích. Nhưng loại gamer nào ngồi im trong khu vực hướng dẫn cả năm? Ngay cả với những người sống lâu năm như tôi, việc này hoàn toàn mới mẻ." Tomato trề môi ra một lúc rồi vuốt cằm. " Tôi nghĩ rằng... có lẽ do sự đảo ngược thời gian liên quan tới Eustass Kid đã cảnh báo sự hiện diện của cậu tới hắn. Trước thời điểm đó, hắn hoàn toàn ko biết cậu, rộng hơn là tôi có mặt ở nơi đây. Bắt đầu từ lúc đó, hắn hẳn đã theo dõi cậu. Một kẻ phá rối tiềm năng cho bộ phim yêu thích của hắn. Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Monkey D. Luffy."

Lông mày tôi tiếp tục nhíu lại. " Tôi vẫn ko hiểu... nếu tất cả những gì hắn làm là, hãy nói theo cách của anh, xem bộ phim yêu thích của hắn, trong một thế giới One Piece không có ảnh hưởng từ bên ngoài... Tại sao ko bỏ đi với tới nơi mà hắn ko thấy bất kì sự thay đổi nào?"

Tomato dựa lưng vào ghế, cười. Như thể lời nói của tôi không hoàn toàn hợp lý. " "Haha ha không. Điều đó sẽ ko xảy ra. Panda không làm vậy. Hắn cứng đầu. Cứng đầu hơn bất cứ ai cậu từng gặp, tin tôi đi. Hắn nghĩ thế giới này chưa có ai tới và cắm trại ở đây 2 tuần trước 'Romance Dawn'và không có lời nói hay lập luận nào có thể thuyết phục hắn rằng hắn là người thứ 2. Hắn coi tôi và cậu là kẻ gây hấn. Đó là lý do tại sao tôi quyết định phá vỡ quy tắc điển hình của bản thân để tham gia cuộc trò chuyện nho nhỏ này. Hãy tin tôi, điều này rất khác với cách làm việc thông thường của tôi. Sẽ không công bằng nếu bạn không nhận được cảnh báo. Đặc biệt là với nơi con tàu này hiện đang hướng đến."

Tôi nghiêng đầu, "Nó đang hướng tới đâu?"

Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện, anh ta lộ vẻ thất vọng. "Jack, đừng nói với tôi là cậu quá bận ủ rũ mà ko biết điểm đến cuối cùng của con tàu này?"

Rõ ràng là khuôn mặt của tôi đã tiết lộ câu trả lời. "Tequila Wolf. Một cái tên quen thuộc hi vọng là cậu nhớ"

Mắt tôi mở to. " Nơi mà Kuma gửi Nico Robin tới."

" Đúng. Nếu cậu nghĩ cú huých đầu tiên làm cậu chệch hướng khỏi con đường là tệ, thì cậu thực sự không muốn làm hắn hoàn toàn chú ý tới cậu bằng cách tương tác trực tiếp với băng Mũ Rơm. Ngay cả khi các phương pháp của Panda chỉ là hành động gián tiếp thông qua người khác. Hãy nghe lời khuyên của tôi. Tránh xa cô ấy." Tomato lại cười rồi nhún vai. " Hoặc không. Tùy cậu. Tôi ko phải cha mẹ cậu."

Lại cái từ chết tiệt đó nữa. "Sao anh cứ nhắc từ huých huých thế? Chúng ta đang nói về cái gì đây?"

Tomato nhìn tôi với vẻ hơi thương hại. Giống như kiểu nhìn vào đứa trẻ con ko hiểu chuyện. " "Jack.. Eustass Kid phải sống để 'One Piece' diễn ra theo cách mà Panda thích. Mà cậu có mối hận thù một kế hoạch và một phương thức di chuyển mà ngay cả bây giờ vẫn có thể đến Sabaody đúng lúc nếu cậu có đủ động lực. Cậu thực sự nghĩ rằng Rosenwald đã thực hiện phát bắn đó? Một viên đạn đoạt mạng con chim to cỡ đó? Đúng là con chim của cậu bay thấp, bay chậm dễ dàng làm mục tiêu. Nhưng cậu ko nhận ra phát bắn đó quá hoàn hảo sao? Như thể có gì đã huých viên đạn đó?"

Hệ thống ngoại lai được phát hiện trong cơ thể người dùng-

Chiếc ghế tôi ngồi đổ xuống một lớp bóng đen lấp lánh bao phủ trên cánh tay tôi. " "Woah, woah, bình tĩnh nào." Tomato lùi lại. " Bình tĩnh. Tôi đã nói từ trước là cậu ko thích nghe điều này. Tắt Haki đi. Ngay cả với việc cậu mới thức tỉnh, cái đó ko phải là đồ chơi. Mà cậu vẫn nhận được thông báo đó mỗi khi sử dụng Haki? Tôi sẽ tắt nó đi sau lần này."

Những hơi thở nóng giận thoát ra qua lỗ mũi của tôi khi cơn thịnh nộ đột ngột biến mất, tôi vẫn đứng thêm vài giây nữa ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Màu đen của cánh tay tôi từ từ phai mờ và tôi nhặt lại chiếc ghế.

Tomato kiên nhẫn ngồi đợi tôi ổn định chỗ ngồi, nụ cười vô tư vẫn còn nguyên. " Đã khá hơn chưa? Bình tĩnh lại chưa? Tốt. Bây giờ nếu chúng ta có thể chuyển sang một chủ đề nào đó dễ chịu hơn, tôi có thứ này cho cậu." Anh ta thò tay vào trong áo khoác. " Nó thực sự ko đáng kể. Chỉ là món đồ chơi vui nhộn thôi. . Nó chắc chắn sẽ không thay thế được người bạn đồng hành của cậu. Nhưng cậu đã chạy quanh dùng cái tên của kẻ buôn lậu nổi tiếng, cậu nên có thứ này."

Một hộp kim loại nhỏ được ném vào bàn tay tôi. Bằng phản xạ nhanh nhạy, tôi tóm được dây buộc của nó... và mồm tôi há hốc.

Đừng có nói...

Đừng có...

Tôi ko cần [Quan sát] để biết thứ này là gì.

Nhưng tôi vẫn làm.

La bàn của Jack Sparrow

Thay vì chỉ hướng bắc, nó chỉ về hướng có thứ mà chủ sở hữu mong muốn nhất.

" Mmm, đúng như tôi nghĩ, cậu rất thích nó." Tomato lên tiếng trước vẻ mặt sửng sốt của tôi. Anh ta đứng dậy, bắt đầu chỉnh lại trang phục. " "Được rồi, coi như mọi việc đã xong, tôi e rằng tôi phải lên đường." Anh ta nở nụ cười thân thiện, ấm áp. " Jack, cậu là một người tốt, hãy giữ vững điều đó. Và xin đừng nghĩ rằng tôi ko tử tế khi tôi nói rằng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau." Bằng cái vẫy tay đơn giản, các loại bát đĩa trên bàn chớp mắt biến mất. " Trước khi tôi đi, tôi còn thời gian có một vài câu hỏi." Anh ta nhìn đồng hồ. " Có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh. Thời gian ko chờ cậu đâu."

Không có thời gian để suy ngẫm, tôi nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu. "Bí mật lớn của Thế kỷ trống là gì? Chuyện gì đã thực sự xảy ra?"

Tomata cười thích thú. " Thôi nào Jack. Tôi sẽ ko nói với cậu điều này. Làm thế còn gì vui nữa, cậu biết mà. Cố gắng hỏi câu nào hợp lý ấy. Tuy nhiên, hãy nhanh lên." Anh ta giơ đồng hồ lên. " Tíc tắc."

Mắt tôi đảo qua đảo lại khi tâm trí tôi lướt nhanh. À đúng rồi. " LUK có tác dụng gì?"

" Ồ ồ. Câu hỏi rất hay. Đáng tiếc chọn đúng lúc này. . Nó thực sự làm được rất nhiều thứ. Tôi e rằng không có thời gian để giải thích cặn kẽ. Tôi chỉ có thể nói cho cậu cái thú vị nhất. Bất cứ khi nào một người sử dụng Trái ác quỷ chết, dù là trong trận chiến hay trong giấc ngủ yên bình, chỉ số LUK của những người còn sống sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới việc tái sinh của trái ác quỷ gần hay xa họ. Người nào có LUK cao thì khả năng trái ác quỷ tái sinh gần người đó nhiều hơn những người khác."

Một khoảng im lặng bao trùm và anh lại liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi. "Chà...nếu không còn gì nữa thì," anh ta bắt đầu quay đi.

" Anh có thể..." Tôi ấp úng. " Anh có thể cho tôi biết arc Wano kết thúc như thế nào được không? Tôi ko xem được phần kết của nó tại vì... anh biết đấy."

Thay vì từ chối như câu hỏi đầu tiên. , Tomato lại trở nên trầm ngâm, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà." "Hừm... nhiêu đó.." anh ta lẩm bẩm một mình. " Hmm... nó khá là lớn... tôi ko biết có nên... mmm" Anh ta cứ bâng quơ, mơ mơ màng màng. " Tsk, được rồi, tại sao tôi lại nỡ từ chối cơ chứ. Sẵn sàng chưa? Nó lớn lắm đó."

Anh ta đưa ngón tay chỉ lên trán tôi.

Giống như lúc sử dụng [Sách kĩ năng], kiến thức tràn vào.

Tôi choáng váng ngồi xuống ghế vì dòng chảy kiến thức của những điều mới mẻ quá lớn.

Tôi lắc lắc đầu vài cái rồi nhìn lên thì thấy anh ta đã... biến mất.

Mọi thứ trên con tàu bắt đầu chuyển động trở lại. Tiếng ngáy, tiếng lộc cộc , mọi thứ ko còn bị đóng băng khỏi bất kỳ hiệu ứng siêu nhiên nào nữa. Tôi liền nằm xuống sàn dành 7,8 phút suy để nghĩ.

Nói một cách khách quan..tình hình của tôi thực sự không được cải thiện. Tôi vẫn là kẻ bị truy nã với số tiền hơn 200 triệu. Một khoản kếch xù mà ai cũng muốn. Thế giới có lẽ ghét tôi. Một số người mà tôi từng gọi là bạn thậm chí có thể được bao gồm trong đó. Thêm vào đó, rõ ràng tôi đang nằm trong danh sách đen của một nhân vật hài hước giống như thần linh. Vì vậy, điều đó không phải là lý tưởng.

Nhưng kỳ lạ thay...bất chấp những sự thật đó...tôi thực sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Mọi thứ không quá tệ.

Với nụ cười thực sự đầu tiêng sau 48 tiếng. tôi nhắm mắt lại và bắt đầu xem lại tất cả những kiến ​​thức mới.

Tôi lắc đầu, đưa tay lên che mắt và phát ra tràng cười sảng khoái trước sự lố bịch tuyệt đối. "Tôi không quan tâm nếu nó là một điều gì đó về truyền thuyết Magikarp thành Gyarados. Điề này quá ngớ ngẩn .”

Tôi ngừng cười và từ từ đứng dậy. "Được rồi," tôi tự hỏi mình. "Bước tiếp theo là gì?"

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.