Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân Đội Trung Châu.

Tiểu thuyết gốc · 2141 chữ

Trên con đường độc đạo trước thành Thừa Quy, quân đội của đế quốc Trung Châu đã dàn hàng chờ sẵn. Đứng đầu là quân bộ binh có tên Long Nhẫn với số lượng gần trăm ngàn. Bọn chúng mặc áo giáp thống nhất màu đen sẫm, tạo hình kỳ lạ với những gờ nổi tạo thành hình đầu rồng ngay trước ngực, từ hông trở xuống và tứ chi đều có những chi tiết nổi như vảy rồng, hai bên cầu vai cũng là đầu rồng song nhỏ hơn. Cả đám địch đều đeo mặt nạ che kín dung nhan, hầu hết đều sử dụng kiếm và khiên chắn hình chữ nhật. Chúng luôn là đội quân tiên phong dưới sự dẫn dắt của Chiến Thần Ám Long.

Chiến Thần không chỉ là một tên gọi, mà đó là danh hiệu cao quý của tổ chức Thiên Cơ Các trao cho các danh tướng nổi tiếng trên toàn cõi Nhân Giới. Hàng năm đều có sự thay đổi thứ tự xếp hạng và cũng có những danh tướng bị đá ra khỏi bảng, cũng có người mới gia nhập dựa theo chiến tích. Chiến Thần Bảng chỉ có một trăm cái tên, An Nam chỉ có ba còn Trung Châu lại có đến mười người, trong đó có cả Chiến Thần đứng đầu bảng - Chiến Thần Thiên Long.

Ngoài đám lính Long Nhẫn ra còn có sự xuất hiện của các cung tiễn thủ thuộc đội Phong Mang, bọn chúng đứng sau đám Long Nhẫn, chọn những địa thế trên cao để lấy tầm nhìn tốt, và sẽ phát động công kích bất cứ lúc nào.

Và dĩ nhiên, ngoài hai chi bộ đội tinh nhuệ chính ra thì còn có thêm cả những binh lính bình thường khoác giáp xanh sẫm (hơn một triệu), xe công thành, xe bắn đá, đội thang dây và cả một đám Yêu Thú đã bị thuần phục (loài Sư Hống - những con sư tử đen cao lớn như bò mộng, tứ chi tráng kiện, tất cả đều là cấp Khai Tâm, tổng cộng cả trăm con).

Đội hình của đám Trung Châu sắp xếp đều có tính toán đâu ra đấy. Long Nhẫn đi đầu trùng kích, bảo vệ đội thang dây xen lẫn các binh lính bình thường đằng sau. Đám Yêu Thú ở cả hai cánh còn Phong Mang ở cuối cùng, họ sẽ sử dụng tiễn thuật để áp chế kẻ địch, đồng thời bảo vệ các xe bắn đá và xe công thành bằng kim loại.

Bởi vì hẻm núi chính diện cũng có hạn, cho nên đám lính bắt buộc phải tập trung một chỗ chứ không có quá nhiều không gian. Đánh nhau đã mười năm, mỗi bên đều tìm ra các phương án khả thi nhất để thi triển.

Còn về phía An Nam, thấy kẻ địch sắp đến, sát khí rợp trời nhưng cũng không quá sợ hãi.

Thống soái tạm thời - Lan Anh nữ tướng đứng ngay trên tường thành thứ nhất, nắm chặt thanh trọng kiếm nhìn về phía xa, vẻ mặt đã bị che khuất nên không biết cô ta nghĩ gì. Xung quanh cô có những cường giả An Nam tụ tập, một phần là những cao thủ dân gian, một phần là những tướng quân.

Ngoài ra những chiến thuật phòng thủ của Thừa Quy đều đã bố trí tốt, quân địch sử dụng cách gì thì Lan Anh sẽ đáp lại theo cách đấy. Dù sao, chỉ có một con đường độc đạo, dễ thủ khó công cho nên cũng không có quá nhiều chiến thuật để có thể áp dụng.

Tuy là vậy, trong lòng Lan Anh vẫn rất lo lắng. Người đứng đầu cánh quân bên kia là Ám Long, kẻ thù số một của cha cô, cường giả cấp Đoán Hồn Cửu Chuyển. Với thực lực đó, không có bất cứ người nào trong quân có thể tự tin đối địch, muốn đánh, chỉ có thể dùng số lượng bù lại.

Nhưng cũng vì thế, cô lại càng thêm lo lắng, kẻ địch đã sử dụng đến Yêu Thú quý giá, hiển nhiên là muốn trận chiến dai dẳng kết thúc trong ngày hôm nay.

Trận chiến chưa bắt đầu nhưng bầu không khí giữa hai phe đã cực kỳ đè nén, ánh dương quang chói lọi trên đầu cũng không thể xua tan nổi sát khí rạo rực đang dần tỏa ra theo thời gian.

Và rồi, kẻ địch hành động. Đạo quân Long Nhẫn chậm rãi tiến về phía trước, nâng cao lá chắn. Đi đầu chính là Ám Long, gã cưỡi trên lưng Sư Hống, áo giáp của gã khác hẳn các binh lính, một màu đỏ rực tuyệt đẹp phủ lên lớp cơ bắp bạo tạc, áo choàng bay phấp phới trong gió. Tay gã nắm chặt thanh Chiến Phủ “Tuyệt Sát” nổi danh, khuôn mặt bị che lấp bên trong mũ giáp hình đầu rồng.

Người chưa tới nhưng âm thanh đã vang vọng, Ám Long sử dụng linh lực, tiếng nói thô cuồng vang khắp chiến trường: “Gọi Lê Minh ra đây, vì sao hắn lại thành con rùa rút đầu? Để một con nhãi con làm thủ lĩnh.”

Đám lính cạnh gã hô lên: “Rùa rút đầu! Rùa rút đầu! Rùa rút đầu!”

Lan Anh cảm thấy giận, bởi thế nên cũng vận sức đáp lại: “Chỉ bằng nhà ngươi? Còn chưa đủ tư cách cha ta ra mặt.”

“Nếu như thế. Nhãi con! Ngươi có dám xuống đây đánh một trận?” Ám Long dừng lại khi còn cách tường thành chừng ba trăm mét, cũng là khoảng cách an toàn mà chẳng cung tiễn thủ nào có thể bắn tới. Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ hiện rõ vẻ khiêu khích.

Lan Anh biết đây là kế khích tướng, dù cô có thực lực Đoán Hồn Nhất Chuyển nhưng cũng không thể đánh lại Ám Long. Để tránh cho sĩ khí xuống thấp, cô nói: “Đánh một trận? Làm gì? Nếu muốn chiếm Thừa Quy, phóng ngựa đến đây. Ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa.”

“Hahaha!” Ám Long cười lớn - “Sau tất cả, việc chúng bây làm là rút trong cái ổ rùa đó? Rặt một lũ tham sống sợ chết. Có giỏi thì ra đánh với ông một trận.”

“Ổ rùa? Chiến Thần nói câu này thật ấu trĩ, hèn gì mãi mà ngươi chỉ mới là Chiến Thần xếp hạng ba mươi lăm. Có giỏi, ngươi đến trước mặt Chiến Thần Ngô Thần của chúng ta, và đề nghị ngài đơn đấu thử. Sao? Dám không?”

Lan Anh cũng không vừa, moi móc vết sẹo trong lòng Ám Long. Trước kia, khi mới thăng chức lên Chiến Thần thì Ám Long không sợ trời cũng chẳng sợ đất, dẫn quân đi đánh chiếm An Nam. Chẳng may gặp phải Ngô Thần tại biên giới rồi bị ông ta đánh cho thất linh bát lạc, phải co vòi chạy về nước với mấy lần chết hụt. Từ đó về sau, Ngô Thần đã trở thành bóng ma tâm lý của Ám Long.

Quân An Nam nghe vậy, cũng thay nhau gào thét: “Dám không? Dám không? Dám không?”

Ám Long nghẹn lời, khích người không được còn bị khích lại. Gã híp mắt, không thăm dò nữa mà quyết đoán vung tay lên. Gã đã tin vào lời của quân sư, Lê Minh thực sự đã nghỉ thở dù khí tức của hắn vẫn quanh quẩn trong thành.

“Tấn công! Kẻ nào phá được cái ổ rùa đó trước tiên! Quan thăng ba cấp, hoàng kim vạn lượng!”

Phần thưởng to lớn khiến đám Long Nhẫn gầm lên, không đi bộ nữa mà lao về phía trước.

“Sát! Sát! Sát!”

Sĩ khí dâng cao, sát khí rợp trời, phảng phất bức tường thành cao cả trăm mét trước mắt chúng đã hóa thành tài phú quý giá. Tuy thế, chúng là lính tinh nhuệ nên vẫn duy trì đội hình trước sau như một, những tấm chắn vuông vức đặt đúng vị trí, che chắn toàn quân.

Trận chiến bắt đầu, Lan Anh vung tay bảo: “Tấn công!”

Những tướng quân cạnh Lan Anh lập tức trở về vị trí, mấy anh lính ngay sau cô vung vẩy cờ hiệu trên tay.

Một màn mưa tên cực lớn phóng ra khỏi cung, chi chít như châu chấu bay lượn tạo thành hình cầu vồng giáng xuống đầu kẻ địch. Mũi tên quân An Nam sử dụng đều làm từ gỗ, đầu bọc thép tinh, còn loại cung các tiễn thủ sử dụng là cung dài, tầm bắn cầu vồng tối đa có thể đạt đến hai trăm mét.

Tuy thế, sức sát thương cũng rất có hạn, những mũi tên đều bị đánh bật khỏi lá chắn, đám Long Nhẫn chẳng suy suyển, vẫn lao đến, khoảng cách hai bên chỉ còn vài chục mét.

Đột nhiên, mặt đất trước tường thành lún xuống theo dãy dài, những cái hố đã cắm sẵn chông nhọn lộ ra, kha khá binh lính Long Nhẫn rơi vào bên trong.

Ám Long từ xa thấy thế cũng chẳng tỏ vẻ gì bởi bọn chúng rất nhanh đã phóng ra móc câu được chuẩn bị sẵn, thành công bám trụ vào mặt đất, toàn quân không ai ngu ngốc đến mức ăn đống chông tua tủa rỉ sét phía dưới.

“Haha! Trò này dùng miết? Không thấy chán sao?” Ám Long cười lớn, giọng cười sang sảng, ngứa tai vang khắp chiến trường.

Lan Anh chẳng tỏ vẻ gì, ra lệnh cho binh lính bắn vào những hố chông, lần này, bọn họ đổi sang mũi tên lửa (bằng cách sử dụng lớp vải thấm dầu cuộn tròn trên đầu tên, đốt lửa trước khi bắn), thoạt nhìn tựa như muốn ép kẻ địch luống cuống rơi xuống hố.

Đáng tiếc rằng áo giáp trên người chúng quá cứng, lửa hay thép cũng chẳng hề hấn gì. Chúng không để tâm mà cứ thế bò lên. Ngoài ra, cũng có rất nhiều tên Long Nhẫn đã sử dụng móc câu bắn qua bờ đối diện, tạo thành những cây cầu dây chắc chắn. Cả lũ lính tinh nhuệ lũ lượt bám lên cầu dây, bắt đầu đu sang.

Chợt, một hàng các mũi tên lửa đã thành công bắn trúng vào một hũ sứ được chôn sâu bên trong những cây cọc. Hũ sứ vỡ ra, bên trong chứa những tinh thể màu xám tro.

“Ầm!” một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay khi các tinh thể nọ tiếp xúc với nhiệt độ cao. Áp suất bị thay đổi, ánh sáng chói mắt lóe lên, sóng xung kích cực lớn hất văng những tên lính ở gần đấy.

Tuy nhiên, đó chỉ là bắt đầu cho chuỗi công kích của An Nam. Hàng loạt những hũ sứ chứa thuốc nổ bên trong hố đều bị dẫn nổ theo dây chuyền. Lũ lính Long Nhẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị những cọc nhọn phía dưới bắn lên, xuyên thẳng qua áo giáp cứng cáp tựa như một mảnh vải.

Máu đỏ tràn ra ngoài vết thương, thịt nát văng tứ tung, rất nhiều binh sĩ đã anh dũng hy sinh một cách mơ hồ.

Mặt đất bắt đầu sụt lún, những cái thang dây lắc lư rồi đầu móc bị tách rời ra, các chiến sĩ tinh nhuệ đu trên dây rơi ngược vào trong hố chông. Với thị giác bị che lấp bởi ánh sáng, và thính giác bị những tiếng “ầm, ầm” chấn động đến mông lung thì họ nào kịp phản ứng gì? Rất nhanh, một nửa quân số Long Nhẫn đã thay nhau đi Địa Ngục báo cáo. Chỉ có mấy tên chưa kịp vào đến phạm vi ảnh hưởng của thuốc nổ thì mới bình an vô sự.

Thi thể trong vài giây đã lấp đầy luôn cả hố chông, những cái xác xếp chồng lên nhau đã vượt qua miệng hố. Tiếng nổ bị che đậy và từng cây chông nhọn hoắc cũng đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại.

Ám Long từ xa dĩ nhiên cũng không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Gã chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên rồi khói bụi thốc lên mù mịt, đến khi tầm nhìn thông thoáng trở lại thì phân nửa số binh sĩ đã chết trong hố.

Phân nửa là bao nhiêu? Chính là gần năm mươi ngàn binh lính tinh nhuệ, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, quang cảnh kinh khủng trước mắt khiến Ám Long giận sôi máu, gã cắn chặt hàm răng rồi ra lệnh: “Con mẹ nó! Giết! Giết cho ta! Yêu Thú! Lên!”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.