Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Công.

Tiểu thuyết gốc · 2210 chữ

Phòng vũ khí là một trong những cơ sở quan trọng nhất, đó là tổ hợp những lò rèn nằm sâu trong thành Thừa Quy. Nơi đây tập hợp một phần tư các bậc thầy luyện kim lành nghề của cả nước, công việc chính của bọn họ là sửa chữa cho quân ta và phân giải toàn bộ những gì đoạt được từ kẻ thù. Ở thế giới này, vũ khí chủ yếu vẫn là các vũ khí lạnh như đao, thương, kiếm, kích và giáp trụ. Chỉ khác là có thêm khái niệm trận văn - những đường vân đặc biệt được khắc lên vũ khí và khiến chúng có thêm những tác dụng nhất định.

Điều này hoàn toàn xa lạ với Nhật Quang, nhưng chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi hắn đã nắm rõ mọi thứ, công đầu dĩ nhiên nhờ vào thuộc tính “nghiên cứu chế tạo”. Theo ý hắn hiểu, thì trong trời đất có chứa linh khí - tu tiên giả khi hấp thu sẽ biến chúng thành linh lực. Còn nếu để vũ khí hấp thu thì được gọi là linh năng. Tùy vào công dụng của các trận văn khắc trên vũ khí mà linh năng có thể mang đủ mọi hệ, từ ngũ hành (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ) cho đến dị hệ (phong, lôi, quang, ám). Và nhờ đó, khi binh sĩ sử dụng sẽ bộc phát ra sát thương cường đại.

Nhật Quang đã tận mắt chứng kiến binh sĩ sử dụng kiếm hệ hỏa, thanh kiếm ấy bị nhuộm đỏ bừng khi kích hoạt trận văn. Ngay sau đó, kiếm ý hình bán nguyệt cực lớn được chém ra, đốt trụi một cây cổ thụ ba người ôm không xuể.

Dù mạnh là vậy, song mỗi vũ khí hầu như cũng chỉ kích hoạt được trận văn một lần rồi sẽ hư hỏng hoàn toàn bởi vì chất liệu quá kém, không thể chịu nổi sự tàn phá đến từ linh khí. Vậy cho nên, mỗi binh sĩ cũng chỉ coi vũ khí khắc trận văn như bùa bảo mệnh, hoặc chỉ sử dụng khi bản thân muốn đồng quy vu tận.

Nhờ những khái niệm mới lạ vừa học được. Nhật Quang và Chính Minh dần dần đã hoàn thiện được bản vẽ của thiết kế cho Desert Eagle. Nhật Quang dĩ nhiên cũng biết súng vốn được lắp ghép từ những bộ phận riêng lẻ với động lực chính là lực nén và lực đẩy của những cái lò xo. Bởi thế, nên Nhật Quang chỉ cho Chính Minh cách thức làm lò xo, còn bản vẽ thì hắn dựa theo hình mẫu của khẩu Desert Eagle để mô phỏng.

Tốn thêm hai ngày nữa, cuối cùng thì bản vẽ đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn bước chế tạo thử và làm thí nghiệm.

Thanh Desert Eagle hiện tại hơi khác so với trước kia, Chính Minh thêm một ít trận văn trên thân súng. Còn đạn thì không phải làm bằng chì mà thử chế từ loại vật chất có tên hợp kim xanh - theo dự tính nếu bắn trúng thì nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh sau khi tiếp xúc với máu, còn được tích hợp cả chất độc. Hơn cả thế, Nhật Quang còn thành công nghiên cứu ra thuốc súng từ phốt pho.

Các bậc thầy dựa theo thiết kế, kéo bễ lò rèn chỉ ba tiếng đồng hồ đã chế tạo thành công cây súng đầu tiên của lục giới. Những người thợ thủ công có tay nghề tinh xảo cũng thành công làm ra hai viên đạn hợp kim xanh.

Nhật Quang đứng thẳng tại một bãi đất trống cách phòng vũ khí không xa, cách hắn một trăm mét ở hướng chính diện là một hàng những tấm bia ngắm bằng da bò có tâm tròn được xếp thành hàng dọc. Nơi đây vốn là trường bắn của các cung tiễn thủ, hiện tại được trưng dụng để thử súng.

Chính Minh và các bậc thầy đứng sau lưng Nhật Quang, ai nấy đều đang rất chờ mong vào thứ vũ khí mới toanh mà Nhật Quang gọi là hàng nóng.

Nhật Quang cúi đầu, ngắm nghía thanh Desert Eagle trên tay. Trọng lượng của nó khá nặng, thân súng màu bạc, bán súng hơi thô ráp vì vẫn chưa được bọc da, bù lại những đường vân mờ ảo (trận văn) màu đen uốn lượn khiến thứ vũ khí chết chóc này thật sự xinh đẹp. Chính Minh và Hùng Dũng (bậc thầy đứng đầu) đã hoàn hảo làm ra cây súng đúng với tưởng tượng của hắn. Đây thật sự là một tạo vật kết hợp giữa nền văn minh khoa học kỹ thuật và nền văn minh tu tiên của dị giới - một sản phẩm mang ý nghĩa quá trọng đại.

Nhật Quang cảm thán một lúc, rồi thành thạo nâng súng lên, mở khóa bảo vệ rồi lên đạn. m thanh “cạch, cạch” thật sự vui tai. Tiếp đến, hắn kích hoạt luôn trận văn hệ kim loại tên “Xuyên thấu”, cây súng tỏa ra hào quang màu bạc. Để kích hoạt trận văn rất đơn giản, chỉ cần ấn vào một nút lồi phía dưới bán súng là được.

Đoạn, hắn nâng súng lên, ngắm chuẩn mục tiêu rồi bóp cò.

“Đoàng!” - Tiếng súng nhức óc, sức giật thật lớn nhưng Nhật Quang đã quá thành thạo nên điều chỉnh cánh tay giữ chặt súng, ánh mắt vẫn dõi theo viên đạn.

Hắn không thấy rõ đường đạn nhưng tấm bia phía xa đã thủng một lỗ tại hồng tâm, viên đạn xuyên qua những cái bia kế tiếp, rồi rất nhanh đã đến với tấm bia sau cùng, bên trên bia đã để sẵn một tảng thịt lợn để mô phỏng.

“Phụt!” - m thanh rất khẽ, viên đạn xanh đụng vào thịt lợn, xuyên phá làn da dày mỡ rồi cắm ngập vào bên trong, khi tiếp xúc với máu, viên đạn vỡ ra thành từng mảnh li ti, chất độc cũng được kích hoạt. Miếng thịt lợn đỏ hồng chỉ nháy mắt sau đã biến thành màu tím đen, từng mảng thịt bắt đầu rơi xuống đất, khói đen tỏa ra cùng với những âm thanh xèo xèo khá kinh dị.

Mọi người trong trường bắn im như thóc, ai nấy đều trừng mắt nhìn, không thể tin được sức công phá lại lớn như vậy. Đã thế viên đạn bay rất nhanh, hầu hết mọi người đều không nhìn rõ.

Chính Minh dụi dụi mắt, rồi tự véo lên cái má đầy mỡ của lão, chốc sau mới thảng thốt kinh hộ: “Bà mẹ nó, lợi hại đến như vậy?”

Hùng Dũng cũng chẳng tin vào mắt mình, nhìn miếng thịt đã bị tan rã hoàn toàn, rồi lại nhìn Nhật Quang bình thản đứng đó, nói: “Kinh dị quá. Nhật Quang, cậu có bảo đây chỉ là vũ khí uy lực nhỏ bé? Cậu có lầm không?”

Nhật Quang thấy vẻ mặt của mọi người thì lắc đầu, hắn nghĩ đến AK 47, súng ngắm AWM, súng trường M4A1, tên lửa đạn đạo và cả bom hạt nhân. Một cây súng lục thì thấm vào đâu?

Tuy nhiên, hắn lại nói: “Đừng bất ngờ quá, có thể do viên đạn được các vị chế tạo đặc biệt nên mới có sức công phá như vậy. Còn nếu chỉ làm bằng chì bình thường, có lẽ nó chỉ xuyên qua năm mươi tấm bia là cùng.”

Hùng Dũng lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói: “Dù vậy thì uy lực đã quá mạnh mẽ. Nó có thể dễ dàng giết người nếu như kẻ địch không kịp phòng bị, cho dù là tu tiên giả cũng như thế, nếu họ không kịp mở lá chắn thì chết là cái chắc.”

Nhật Quang hỏi: “Thế ông có thể chế tạo số lượng lớn được không? Nếu mỗi binh sĩ đều có một khẩu phòng thân, tôi nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ dễ thở hơn nhiều.”

Hùng Dũng nghĩ đến viễn cảnh đó, ánh mắt lóe sáng. Nhưng khi nhớ đến hiện tại thì gã lại lắc đầu, thở dài thườn thượt - “Tôi cũng muốn nhưng số lượng kim loại tồn kho của chúng ta đã không đủ. Cao lắm thì chỉ có thể sản xuất ra thêm một trăm cây. Hơn nữa, hợp kim xanh cũng thiếu, chỉ tạo thêm được mấy viên là cùng. Tôi nghĩ chắc là nên theo ý cậu làm đạn chì thì hơn.”

“Không sao cả, vạn sự khởi đầu nan mà. Cứ làm đi, tôi sẽ nghĩ cách để mấy khẩu súng này tạo ra sát thương lớn nhất. Có thể là nên dùng nó để ám sát tướng địch chẳng hạn.” - Nói đến đây, Nhật Quang híp mắt, nghĩ đến thi thể của Chiến Thần vẫn giữ nguyên tại chỗ.

“Được thôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nhật Quang muốn nói thêm, chợt một tiếng tù và rất lớn vang lên, liên tiếp chín tiếng, ngay sau đó khắp nơi trong thành Thừa Quy vang lên những tiếng chuông “bong, bong”, dường như báo hiệu rằng kẻ địch đang tấn công.

Y như rằng, sắc mặt của mấy bậc thầy nháy mắt tái đi, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. Họ ở đây đã quen nên biết điều này báo hiệu cho chuyện gì.

“Sao lại tổng tấn công? Sao chúng lại tấn công ngay lúc này?” - Hùng Dũng tự lẩm bẩm, gã cao lớn có vẻ lo sợ.

“Chuyện gì vậy?” - Nhật Quang hỏi.

“Chín tiếng tù và, tượng trưng cho việc kẻ địch đang phát động tấn công, nhưng đây là… là… tổng tấn công. Chuyện này chỉ diễn ra một lần duy nhất vào ba năm trước, hôm ấy… hôm ấy…”

“Bình tĩnh! Ông có chế tạo súng nổi không? Sợ cái gì?” - Nhật Quang hét lớn, kéo Hùng Dũng trở lại thực tại.

Gã đàn ông cao lớn thoáng sững sờ, sau lại vuốt cái đầu trọc lóc tỏ vẻ ngại ngùng - “Chúng tôi làm được. Tốt nhất bây giờ cậu cũng đừng ra ngoài, cứ nấp ở đây là tốt nhất.”

Nhật Quang lắc đầu, nói: “Không cần, ông hãy đưa tôi viên đạn xanh còn lại, tôi sẽ lên tường thành và thử ám sát tướng địch.”

“Đừng đi! Chết như chơi đấy.”

“Tôi phải đi, ông sợ cái gì? Nếu tôi chẳng may hy sinh, tôi nhất định cũng sẽ tìm cách cho chúng một vố đau.”

Chứng kiến ánh mắt kiên định, rực cháy của Nhật Quang, Hùng Dũng càng thấy ngại, sau đó gã mới lục trong túi quần, đưa cho hắn một cái hộp nhỏ.

“Đây… nhớ là hãy sống trở về.”

“Yên tâm! Mọi người cứ lo chế tạo súng đi. Nếu như có biến, tôi hy vọng mọi người phải trốn được. Phải bảo vệ được bản thiết kế của chúng ta nhé.” - Dặn Hùng Dũng xong, Nhật Quang quay qua nói với Chính Minh: “Còn ông, ông mau xuất phát về kinh báo tin mừng cho bệ hạ. Đồng thời bắt tay chế tạo, đừng chần chờ hay do dự.”

“Quang… cậu…” - Chính Minh thấy cay mắt, thằng nhóc này rõ ràng là đang lo cho an nguy của lão.

“Nói xong rồi! Tôi đi đây nhé. Trăm sự nhờ mọi người.”

Cả đám người đực mặt tại trường bắn, nhìn bóng dáng Quang xa dần, bóng lưng khoác chiến bào đỏ tự nhiên in vào trong lòng họ một hình tượng cao vời vợi.

“Ngẩn ra làm gì nữa? Mau bắt tay chế tạo.” - Hùng Dũng quát thuộc hạ.

Sau khi Nhật Quang rời khỏi trường bắn thì vội quay trở lại phòng ngủ của mình. Hắn không hoàn toàn muốn tự sát mà sẽ chỉ thử thay đổi chiến cuộc. Hắn cũng không cao thượng hay ngạo nghễ đến vậy mà muốn lợi dụng cơ hội này để tìm thêm những kẻ trọng sinh khác. Chiến trường rất nhiều người, tỷ lệ tìm thấy có lẽ sẽ lớn hơn. Nhật Quang không biết kẻ địch có bao nhiêu nhưng chỉ riêng An Nam đã có đến ba triệu binh lính - một con số quá sức khổng lồ.

Nhưng, để chắc ăn vào tỷ lệ tồn tại, Nhật Quang quyết định sẽ dẫn theo Tiêu Thiên Long, dù sao thằng cha đó vẫn có nhiều thuộc tính mạnh, đặc biệt là “khí vận chi tử” - thứ có thể biến nguy thành an trong các bộ tiểu thuyết.

Cho đến hiện tại thì thằng nhóc con ấy vẫn chưa tỉnh lại, cũng không phải ngất mà theo Nhật Quang điều tra thì nó đang trong quá trình thức tỉnh ký ức - một sự việc dài dòng buồn chán không biết đến khi nào.

Rất nhanh sau đó, Nhật Quang cột Tiêu Thiên Long sau lưng bằng những mảnh vải đen dơ bẩn, y chang cái cách mà hồi xưa mẹ đã cõng hắn. Rồi cậu lao ngay đến bức tường đầu tiên, trong lòng vừa sợ hãi vừa phấn khích một cách kỳ lạ.

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.