Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuồng Nộ.

Tiểu thuyết gốc · 2133 chữ

Ám Long đứng giữa chiến trường, mặc kệ các binh sĩ xung quanh đã biến thành những bãi máu loãng. Quân Phong Mang bất tuân mệnh lệnh rụt rè không dám tiếp tục tấn công, mấy chiếc xe bắn đá cũng dừng lại. Có những kẻ may mắn còn sống sót chạy ngược về phía sau. Tình hình dần trở nên mất kiểm soát.

Không ai biết thứ vũ khí phát ra tiếng nổ mà quân An Nam đã sử dụng là gì, họ chỉ biết lần nổ đầu tiên tiễn phân nửa quân Long Nhẫn lên đường. Còn khi tiếng nổ thứ hai cất lên, một phần ba số lượng binh lính của Trung Châu đã mất. Con người thường có sự sợ hãi đối với những thứ mà họ không hiểu rõ, và các binh lính cũng chẳng ngoại lệ. Dù cửa thành Thừa Quy đã mở ra, các binh sĩ khoác giáp bạc đang tràn ra từ bên trong song không một ai có quyết tâm lao lên như cái cách mà chúng được huấn luyện.

Ám Long tạm thời quên mất việc điều binh khiển tướng, cũng chẳng quan tâm đến Lan Anh dẫn theo hàng chục cường giả lao nhanh về phía này. Gã đang tiến vào một trạng thái đặc biệt có tên gọi “Cuồng Nộ” - ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê này, thực lực của Ám Long ngày càng cao, song thần trí thì càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Ánh mắt gã tỏa ra ánh sáng đỏ khiếp người, linh lực cuồng bạo tràn ra khỏi cơ thể, trong chốc lát không khí quanh thân gã đã trở nên vặn vẹo bởi áp lực to lớn, luồng sát khí nuốt trời dâng lên cao, hàng ngàn oan hồn tạo thành từ khói đen bay lơ lửng.

Ám Long là một trường hợp đặc biệt trong Bảng Chiến Thần. Gã không phải danh tướng, kinh nghiệm cầm quân rất thiếu sót, thân binh cũng không có một ai. Sở dĩ Ám Long có thể xuất hiện trên bảng là bởi gã có quá nhiều chiến tích kinh khủng, và một trong số đó là đã đồ sát tòa thành có dân số hơn ba trăm ngàn người, không sót lại một ai, bất kể đó là người già, phụ nữ hay trẻ em.

Trong tên gã có chữ Ám bởi vì Ám Long là một tên sát nhân cuồng ma, sẽ giết đến khi nào xung quanh chẳng còn sinh vật sống, dù đó là quân ta hay kẻ địch.

Những binh lính Trung Châu thấy trên đầu chủ tướng dần hình thành Huyết Hà và các oan hồn trở nên càng ngưng thực thì cảm thấy đại sự không ổn. Không ai bảo ai mà nhanh chân lùi lại, mặc kệ luôn việc bảo trì đội hình. Bọn chúng dẫm đạp lên nhau chạy tán loạn, tiếng kêu thét rung trời vang vọng.

Đột nhiên, Ám Long quay đầu, ánh mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm những tên lính Trung Châu đang tháo chạy. Hắn vẩy ngón tay một cái.

Huyết Hà đỏ như máu mang theo âm khí và sát khí nồng đậm bay đến như một con rồng lớn, tiếng ngâm quái dị làm kẻ khác tê da đầu, mùi máu tanh tưởi khiến rất nhiều người phải choáng váng. Nó có tốc độ quá nhanh nên chẳng binh lính nào thoát được. Huyết Hà nháy mắt đã bao trùm lên đầu bọn họ, qua mấy tiếng xèo xèo đã dễ dàng xuyên thấu áo giáp, thoáng chốc hòa tan da thịt của những người lính.

Chờ đến khi Huyết Hà đi qua, trên mặt đất chỉ còn lại đó những vũ khí và mảnh áo giáp, còn binh lính, chẳng sót lại một ai.

Bầu trời lúc này đã bị Huyết Hà che phủ, một màu đỏ yêu dị tràn ra trong không trung. Những oan hồn kỳ lạ được tạo ra bởi sát khí vui sướng chui vào trong Huyết Hà, bọn chúng lần mò thoáng chốc rồi nhấc từ trong làn nước ra những linh hồn trong suốt. Cái miệng đen ngòm to lớn như chậu máu mở ra, gặm linh hồn thật vui sướng.

Tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên từ các linh hồn của những binh sĩ vừa chết hòa chung với âm thanh rào rạo khiến tràng cảnh trước mắt trông thật kinh dị. Hình dáng của những oan hồn đó cũng dần hóa thành thực thể, đó là những bộ xương trắng hếu, đầu lâu rạn nứt, trong hốc mắt hiện lên ánh lửa xanh lá yêu tà. Trên thân thể chúng từ từ xuất hiện áo giáp, nhìn khá tương tự loại đám lính Long Nhẫn đã từng mặc.

Mấy phút sau đó, đến khi toàn bộ linh hồn trong Huyết Hà đã được ăn sạch thì bọn chúng mới dừng lại, đều hạ xuống và đứng ngay sau lưng Ám Long. Số lượng đám “Oán Binh” này chỉ chừng năm ngàn tên, song sát khí thật lớn còn uy phong cũng thật to.

Ám Long im lặng kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi chúng sắp xếp đội hình xong xuôi thì gã mới vung tay lên, chỉ thẳng về phía các binh lính giáp bạc đã dàn trận chờ sẵn.

Đám Oán Binh nâng cao vũ khí, dùng tốc độ rất nhanh xông đến, âm thanh “ù ù” phát ra từ miệng chúng, tựa như tiếng kêu của quỷ dữ đến từ Địa Ngục.

Lan Anh đã chiến đấu cùng Ám Long rất lâu nên cũng đã quá rõ về thủ đoạn của hắn. Khi mỗi trận chiến bắt đầu thì đều là bên An Nam thắng thế, giết rất nhiều lính Trung Châu. Ngay sau đó, Ám Long có thể sẽ tiến vào trạng thái Cuồng Nộ, rồi gã lại dùng chính binh sĩ của bản thân để triệu tập các Oán Binh.

Việc cô dẫn các thuộc hạ ra khỏi thành để đánh nhau trực diện cũng chỉ là bất đắc dĩ. Dù sao tường thành cũng không thể cản được bởi chúng có thể lại biến thành hư ảo và xuyên qua mọi thứ. Và nếu để chuyện đó xảy ra, thì thành Thừa Quy chắc chắn bị hủy diệt. Oán Binh có một đặc tính là càng ăn được nhiều linh hồn thì bọn chúng sẽ càng mạnh.

Khi vừa xuất hiện, Oán Binh có thực lực tương đương với tu sĩ Luyện Thể tầng chín. Nhưng biên độ tăng sức mạnh lại là vô hạn. Nhớ lần đầu cha cô tiếp xúc với thủ đoạn này, Ám Long đã hợp nhất tất cả Oán Binh thành một thể và nó có thực lực tiếp cận Đoán Hồn Cửu Chuyển. Lần đó, cha cô phải rất vất vả mới có thể thành công tiêu diệt được thứ quái quỷ đó.

Tuy nhiên, dẫu Oán Binh rất mạnh nhưng bọn chúng vẫn có yếu điểm. Đó là chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi (mười lăm phút), nếu có thể chống đỡ thành công và không để chúng hấp thu thêm linh hồn thì Ám Long sẽ buộc phải rút lui. Hoặc, điểm yếu của chúng cũng ở chính Ám Long, nếu giết được gã thì chắc chắn là thần thông cũng sẽ biến mất.

Các chiến sĩ giáp bạc đã sẵn sàng chờ lệnh, bọn họ sử dụng cả hai tay để sử dụng tấm chắn hình chữ nhật lớn, chiều dài tầm hai mét. Tấm lá chắn màu bạc đã được khắc thêm Trận Văn “Phá Tà” - thứ có thể khiến lũ Oán Binh không thể xuyên qua. Quân đoàn Chiến Long gần ba ngàn người xếp thành bốn hàng dài trước cửa thành, mỗi hàng chừng năm trăm người. Họ chỉ lo việc phòng thủ và cản bước Oán Binh, còn công kích và tiêu diệt chúng sẽ do Lan Anh và tám mươi cường giả dưới tay cô đảm nhận. Dù sao, vũ khí có thể khắc được Trận Văn “Phá Tà” cũng quá ư hãn hữu.

Đám ma quỷ đã đến, mặt đất chấn động, khói bụi thốc lên trên đường chúng đi qua. Lũ Oán Binh cũng không sợ độc đến từ xác chết, chúng cứ thể dẫm vào rồi vượt qua. Thậm chí có lẽ cả hào nước sâu ngay trước cổng thành cũng không thể cản bước chúng.

Nhưng lạ thay, đám Oán Binh bất chợt dừng lại ngay trước mép hào nước, không tiếp tục nhảy qua để tiến công.

“Ầm! Ầm! Ầm!” - Đột ngột, những tiếng động lớn vang lên. Thì ra Ám Long ở phía xa cũng bắt đầu hành động. m thanh vừa rồi chính là tiếng dậm chân của gã, chẳng biết từ bao giờ mà cơ thể của Ám Long đã trở nên to lớn, kích cỡ hiện tại của gã trông như người khổng lồ, chiều cao đến tận ba mươi mét, cơ bắp phồng lớn như muốn căng nứt cả áo giáp. Thanh chiến phủ Tuyệt Sát trong tay gã cũng trông trở nên cực kỳ khủng bố, linh lực hệ hỏa nhuộm đỏ cả hai lưỡi.

Bất chợt, mùi máu tươi gay mũi biến mất, bởi vì Ám Long đã hút trọn Huyết Hà vào trong miệng.

Trong lòng Lan Anh xuất hiện dự cảm bất thường, việc Ám Long biến to là lần đầu tiên cô thấy, lẽ nào đó là át chủ bài của gã? Mà, đây là thần thông gì?

Cũng không để Lan Anh suy nghĩ quá lâu, Ám Long gầm lên một tiếng như dã thú rồi xông đến, sải chân cực lớn nên tốc độ còn nhanh hơn cả lũ Oán Binh khi nãy, chỉ tốn năm sáu bước chân đã đến ngay trước hào sâu. Mặt đất bị gã dẫm đến lún xuống, xuất hiện từng hố to. Thân hình đồ sộ cùng sát khí như sóng thần, như nuốt cả bầu trời của gã khiến trong lòng các binh lính An Nam thoáng sợ hãi, tâm linh phải cứng cỏi lắm mới có thể giữ vững trận thế.

Lan Anh không dám để Ám Long phát động tấn công, cô cắn răng rồi chủ động lao đến, muốn chặn đường tên khổng lồ. Linh lực màu vàng tràn ra, thanh trọng kiếm trong tay Lan Anh bùng lên ánh sáng rực rỡ.

“Chết đi! Địa Kiếm Thức!”

Lan Anh nhảy lên thật cao, thanh kiếm trong tay chém thẳng về phần đầu của Ám Long. Cô chọn chiêu tuyệt sát, kiếm ý mãnh liệt thoáng hiện, Lan Anh cũng không tin Ám Long có thể đỡ được.

Nhưng nào ngờ, Ám Long mặc kệ công kích của Lan Anh, trong chớp nhoáng giơ cao chiến phủ rồi cứ thế chém xuống, để vũ khí tuột khỏi tay văng về phía những người lính giáp bạc.

Thanh kiếm trong tay Lan Anh đâm vào đầu Ám Long, tuy nhiên bị mũ giáp chặn lại mà không thể tiến thêm. Ở chiều ngược lại, thanh chiến phủ xoay tít như lưỡi cưa, tỏa ra nhiệt lượng khủng khiếp rồi bay đến trận địa của những người lính An Nam.

“Đùng! Ầm!”

Mặt đất bị chém thành hố to, lún xuống. Khá nhiều người lính đã táng thân dưới lưỡi rìu sắc nhọn, áo giáp trên thân họ bị nung chảy ra, biến thành kim loại lỏng bởi nhiệt độ quá lớn. Sóng xung kích hất văng toàn bộ những người may mắn sống sót. Trận hình tưởng như chắc chắn đã bị sức mạnh tuyệt đối xé rách.

“Ù ù! Gào gào!” - Đám Oán Binh há miệng hô lớn, như cười như khóc rồi cứ thế nhảy qua hào nước sâu để tấn công.

Tình hình quân An Nam, giờ phút này trở nên quá nguy ngập.

“Giết!”

Tuy thế, các tu sĩ dưới tay Lan Anh vẫn kịp thời hành động. Toàn bộ bọn họ có thực lực rất mạnh, thấp nhất thì cũng đã ở Hợp Huyết cấp chín. Hai mươi tu sĩ cấp Đoán Hồn lao đến hỗ trợ Lan Anh. Những người còn lại thì trợ giúp các binh sĩ chặn đứng đường tiến công của lũ Oán Binh.

Linh lực đủ màu sắc rực rỡ trào ra khỏi cơ thể bọn họ, xông phá trời cao.

Đột ngột, âm thanh “kẽo kẹt”, “cành cạch” vang lên. Những máy bắn đá của Trung Châu phía xa xôi, bắt đầu khởi động bởi đám lính Phong Mang vẫn còn nguyên từ đầu đến giờ.

Lan Anh thấy được, sự tuyệt vọng lấp kín tâm trí.

Tầm bắn vẫn rất xa? Vì sao chúng lại khởi động máy bắn?

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.