Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gã Wibu.

Tiểu thuyết gốc · 2238 chữ

Trên đầu tường thành, Nhật Quang đứng như trời trồng, trong đầu đã tính sẵn đến việc viết di chúc. Nhưng thật ra gã Ám Long chỉ hơi tập trung uy áp vào hắn, còn lại thì vẫn bận đánh nhau với đám người Lan Anh nên trong nhất thời cũng không thể làm gì Nhật Quang.

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi đến khiến Nhật Quang giật mình, hắn tỉnh táo trở lại và nhận ra bản thân đã lo lắng suông. Ngay lúc này, tên lính bỏ chạy ban nãy quay trở lại, hình như hắn cũng nghĩ giống Nhật Quang.

“Ngại quá! Người anh em có sao không?” - gã lính nói rồi vận dụng chút linh lực, truyền vào cơ thể Nhật Quang thông qua vai khiến hắn giãy thoát giam cầm.

Thân thể căng cứng mất sạch sức lực, Nhật Quang chới với muốn té sấp, may sau gã lính kia đã đỡ kịp.

“Ông hay lắm! Tôi giúp ông mà có nguy hiểm ông lại chạy trước? Đạo nghĩa ở đâu? Công bằng ở đâu? Công lý ở đâu?”

Gã lính nọ - tên là Bùi Văn Ngọ - tuổi chừng ba mươi, thân hình cao lớn cùng gương mặt chữ điền được tô điểm bởi bộ râu quai nón rậm rạp. Hắn nghe thế thì sờ lên cái đầu bóng lưỡng, cười trừ đáp: “Xin lỗi! Thằng cha kia nhìn dữ tợn quá. Mà không phải, tôi đã quay lại rồi sao?”

“Xùy! Ông nghĩ nó không đánh được đến đây nên mới vậy chứ gì?”

Văn Ngọ cười hì hì, coi như ngầm thừa nhận. Đoạn hắn nói sang chuyện khác: “Thằng bé này thật sự là thần may mắn hả? Sao nó có thể làm được như vậy?”

Nhật Quang lúc này mới có thể đứng thẳng, dù cơ bắp hơi run rẩy - “Đúng rồi, nó làm được nhiều thứ lắm. Tôi cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa, khi nãy ông bắn tên xong có cảm giác gì không?”

Văn Ngọ hơi suy tư, lát sau mới đáp: “Có cảm giác toàn thân ấm áp sảng khoái, và có suy nghĩ hoang đường rằng bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được tôi.”

Nhật Quang gật gù, hắn đoán có thể gã lính này dính được chút ánh sáng đến từ thẻ “khí vận chi tử”, cho nên mới có cảm giác đó.

Ngay khi nghĩ đến điều này, Nhật Quang lại vỗ lên đầu mình một phát, chợt nhớ lại lý do vì sao mà bản thân tốn sức leo lên đây. Đó là vì muốn sử dụng công năng dò tìm của Hệ Thống nhằm tìm ra thêm nhiều kẻ trọng sinh.

“Không sao, hôm nay vẫn còn hai lượt, thử một lần.” Nhật Quang lẩm bẩm rồi làm luôn, hắn cúi xuống nắm chặt tay Tiêu Thiên Long, tựa như muốn mượn chút ánh sáng của nhân vật chính.

Cái cảm giác mà Văn Ngọ vừa đề cập đến xuất hiện trong tâm trí Nhật Quang, ngay sau đó, những rung động nho nhỏ tràn ra khỏi cơ thể hắn, tỏa ra bốn phía với bán kính ba cây số.

“Ting! Phát hiện hai kẻ trọng sinh. Cách ký chủ lần lượt không mét và ba trăm hai mươi mét.”

Nhật Quang vui mừng, chọn dò xem thông tin.

“Tên: Bùi Văn Ngọ (tên cũ: Onimaru Bankai) - đến từ vũ trụ Anime - Trái Đất 478

Các thẻ thuộc tính: Kẻ trọng sinh, Isekai (trọng sinh thành con gián), ông trùm nhẫn thuật, tham sống sợ chết, hấp thu linh hồn, ảo thuật vô địch, harem thánh thể, simp chúa, hào quang wibu, rất khó bị tiêu diệt, tu vi Luyện Thể tầng chín.

Ảnh hưởng đến lục giới: Khá lớn, có khả năng thay đổi quỹ tích vận hành của lục giới (hãy tiêu diệt).

Ảnh hưởng đến ký chủ: Nếu không giết kẻ này, có khả năng cao ký chủ sẽ bị cắm rất nhiều sừng.

Phần thưởng: Thẻ thuộc tính “sự cảm kích của thiếu nữ”, nhận được tối đa một thẻ thuộc tính bất kỳ.

Số lượng đã tiêu diệt thành công: 71 người (3).”

“Tên: Độc Cô Lang (đang trong trạng thái oan hồn, mất nhận thức) - đến từ vũ trụ Hồng Hoang - Trái Đất 991

Các thẻ thuộc tính: Kẻ trọng sinh, thằng xui xẻo, đầu thai thất bại, đã chết, ẩn nhập hư không, vô hình vô chất, hấp thu tu vi, tu vi Khai Tâm tầng ba.

Ảnh hưởng đến lục giới: Rất nhỏ (đề nghị tiêu diệt).

Phần thưởng: Nhận được một thẻ thuộc tính bất kỳ.

Số lượng đã tiêu diệt thành công: 71 người (3).”

Nhật Quang suýt thì há hốc mồm, hắn không ngờ tên lính bản thân vô tình chạm phải lại là một tên trọng sinh giả, hơn nữa các hạng thuộc tính đều rất bá cháy. Nhất là cái “harem thánh thể” và “hào quang wibu” - Theo chú giải của Hệ Thống thì cái đầu tiên giúp thằng ôn này tăng khả năng tán gái, còn cái thứ hai có năng lực cảm nhiễm, tuyên truyền hệ tư tưởng “wibu” để kéo kẻ khác xuống đáy xã hội. Và kỳ dị nhất, thì chân thân của thằng này lại chính là một con gián lai người, nhờ “ảo thuật vô địch” mà chẳng ai nhìn ra bản chất của gã.

Về phần một thằng trọng sinh giả khác, chẳng ngờ lại là một binh lính xương khô trong đội quân Oán Binh, vẫn đang ra sức chiến đấu. Tên này thì lại có ba cái thẻ kế cuối khá đáng chú ý, còn bốn cái thẻ đầu tiên thì nát khỏi phải bàn.

“Sao thế? Mặt tôi có gì hả?” Văn Ngọ hỏi, bởi vì Nhật Quang cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Nhật Quang lắc đầu, cười bồi: “Không có gì, chỉ đang nghĩ là làm sao để giúp quân ta thắng trận này thôi.”

“À, ra là vậy. Tôi cũng không biết nữa. Mấy cái xe bắn đá thì đã rút lui, còn lại tôi không nghĩ là mũi tên của tôi sẽ có tác dụng gì với đám lính xương hay tên khổng lồ đó cả.”

Văn Ngọ nói, ánh mắt nhìn xa xăm.

Tại nơi đó, Lan Anh nữ tướng vẫn đang lãnh đạo thuộc hạ chiến đấu, có vài cường giả đã bị Ám Long bóp chết tươi, những cường giả khác thì thương tích đầy mình. Dẫu là vậy, nhưng trên cơ thể to lớn của Ám Long hầu như chẳng có vết thương nào trừ mấy cái ngấn mờ mờ ngoài áo giáp, có thể là các tu sĩ An Nam đang lâm vào thế bế tắc bởi phòng thủ của tên Chiến Thần đó ở một đẳng cấp khác.

Ở chiến trường còn lại, các binh sĩ giáp bạc bị đám Oán Binh đẩy lùi lại, dù sao chúng cũng là sinh vật bất tử, cho dù có bị đánh vỡ xương vẫn có thể tiếp tục đứng dậy chiến đấu, không sợ đau cũng chẳng sợ chết. Quân An Nam có vẻ rất khó khăn để chống trả, chiến quả hiện tại của họ vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Còn về phần thương vong, hàng trăm thi thể giáp bạc vẫn còn nằm sấp trên đất, mặc cho lũ lính xương dày xéo.

Nhật Quang dù không theo kịp tốc độ chiến đấu của bọn họ cũng hiểu tình hình rất không ổn, hắn e rằng cuộc chiến này đang trên đường đi đến thất bại.

“Tên khổng lồ đó mạnh dữ vậy? Trước kia mọi người làm cách nào để chống trả và thủ thành?”

Văn Ngọ thở dài, trong đầu đã có ý định đánh bài chuồn. Nghe Nhật Quang hỏi thì đáp: “Tên đó là Chiến Thần Ám Long, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn biến thành khổng lồ. Trước kia, dù sao chúng ta cũng còn thống soái Lê Minh, không khó khăn như hiện tại.” - Văn Ngọ dĩ nhiên biết Lê Minh đã mất, bởi linh hồn ông ta đã bị hắn hấp thu, thực lực tăng lên rất nhanh. Sở dĩ hắn còn đứng ở đây cũng là vì lỡ uống nhầm ánh mắt của Lan Anh, không muốn vị nữ tướng xinh đẹp nọ nghỉ thở.

Nhật Quang nhìn Văn Ngọ, đang nghĩ có nên cho thằng này một viên hay không. Cái ánh mắt dị dạng của tên này cứ làm hắn thấy khó chịu.

Đoạn, Nhật Quang hít một hơi dài và đưa ra quyết định. Lúc này, hắn mới lấy ra khẩu súng mà ban nãy đã cất đi vì quê, đưa cho Văn Ngọ xem.

“Đây là vũ khí mới mà bệ hạ nghiên cứu ra, có lẽ sẽ giết được tên Ám Long đó.”

“Ồ, súng?” Văn Ngọ buột miệng, sau lại nhận ra sai sai nên chữa lời: “Vũ khí gì trông lạ thế? Có tác dụng không?”

Nhật Quang xác định luôn thế giới của thằng này cũng ở thời hiện đại. Hắn nâng súng lên, vờ như vô tình chĩa thẳng đến trước trán của Văn Ngọ - “Đây này, uy lực cũng lớn lắm, kéo cái này lên gọi là lên đạn, mở chốt phía sau ra để sẵn sàng khai hỏa. Thứ này tên là súng, cũng không rõ vì sao có cái tên đó nữa.”

Văn Ngọ gật gật đầu, tuy cảm thấy hơi mất tự nhiên song cũng không nghĩ Nhật Quang sẽ bắn hắn. Mà cho dù có bắn, thì đạn chì cũng không thể làm hắn bị thương nổi. Văn Ngọ giả vờ nói: “Chắc là một định nghĩa mới, thế khai hỏa là ý gì?”

Nhật Quang mỉm cười - “Để tôi thử cho anh xem nhé?” - nói xong, hắn giả vờ tuột tay, khẩu súng rơi thẳng xuống đất làm vang lên một tiếng “keng”

“Ái chà, ngại quá, tay tôi hơi run.” - Nhật Quang nói rồi cúi người xuống, lén lút cầm tay Tiêu Thiên Long khi thằng bé vẫn đang nằm trên đất. Ngay sau đó, nòng súng hướng thẳng lên, nhả đạn.

“Đoàng!”

Viên đạn được làm từ đá xanh bay ra khỏi nòng sau một tiếng nổ vang dội, ngay tức khắc cắm vào ngực của Văn Ngọ.

Gã bất ngờ, không kịp né tránh hay làm gì khác. Miệng mở thật lớn, chỉ kịp thốt ra một chữ “Mày…” rồi ngã ngửa về phía sau. Độc dược lan nhanh trong máu, chạm vào trái tim đang đập và tiễn luôn tên Isekai về với đất mẹ. Mấy giây sau đó, ảo thuật không còn được duy trì nữa nên chân thân của Văn Ngọ đã lộ ra.

Một tên người gián, thân thể trần trụi cao hơn hai mét, cơ bắp lực lưỡng bóng loáng màu đen xen chút nâu, sáu chi có ngón như người, song cũng có những gai nhỏ theo đặc điểm chủng loài trên ngón, ngực và bụng có đốt, đầu nhỏ, mắt lồi và cái miệng thì hướng xuống dưới, trên đầu còn có thêm hai sợi râu dài khá mảnh mai, sau lưng còn có thêm cả hai cặp cánh.

Lúc này, người gián đã tắt thở, vùng bụng tan chảy đang tan chảy, chút chất dịch màu vàng ghê tởm trào ra từ bên trong.

Tiếng súng của Nhật Quang đã khiến các binh lính trên tường thành chú ý, đến khi nhìn thấy hình dạng thật sự của “đồng đội” thì phải há mồm trợn mắt.

“Cụ nội nó! Thằng Ngọ là con gián biến thành? Yêu tộc?”

“Má ơi! Thằng Ngọ do Yêu tộc cài vào? Nó là loài gì vậy?”

Âm thanh xôn xao vang lên, chưa có bất cứ ai nhìn thấy thứ gì tương tự như thế nên rất tò mò. Cho dù tình hình chiến sự đang căng thẳng thì những người lính An Nam vẫn không bỏ được cái tật hóng hớt.

Nhật Quang đứng tại chỗ, mau chóng gọi ra Sinh Tử Lộ để đưa gã gián đi đầu thai. Nhưng lần này điều lạ lùng lại diễn ra. Linh hồn của Văn Ngọ biến đâu mất không thấy, hắn đã gọi chó mực ra ngoài nhưng nó cứ ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bất chợt, tiếng chó sủa “gâu, gâu” vang lên liên tiếp, ánh mắt đen láy của nó nhìn về phương xa.

Trên không trung, một linh hồn mờ mờ ảo ảo đang bay vút đi, rất nhanh chóng đã chui vào trán của tên khổng lồ vẫn đang đánh nhau.

“Ting! Kẻ trọng sinh đã đổi cơ thể. Phát sinh biến cố, yêu cầu ký chủ mau chóng tiêu diệt.”

Ánh mắt Nhật Quang ngây dại, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Hắn bước đến bên bờ tường thành, nhìn thẳng về phía cơ thể khổng lồ ở phía xa.

Ám Long đứng thẳng giữa chiến trường đầy bụi đất, đã buông thõng tay và ngừng lại mọi động tác, mặc kệ cả những công kích đến từ tu sĩ An Nam. Cặp mắt to như bánh xe tải quay sang, nhìn chòng chọc Nhật Quang, từng tia máu to lớn chuyển động, sát khí vô biên đã bốc lên.

“Chết mẹ! Kỳ này chết toi rồi.”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.