Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản Đồ.

Tiểu thuyết gốc · 2252 chữ

Bàn cờ văng mạnh, mấy quân cờ tướng nhảy lên không trung rồi rớt cái bịch xuống dưới, thế cờ khó giải của Địa Khốc đã bị Thiên Sầu phá hủy.

Tuy nhiên, Địa Khốc thì tỉnh táo hơn cha mình, hỏi: “Ý con nói là cái pháp khí tên súng đúng không? Tình hình biên cương đã căng đến thế rồi cơ à?”

Nhật Quang đáp: “Vâng thưa cha. Binh lính của đám Trung cẩu đã áp sát đến biên giới phía Bắc, nghe nói đại soái Lê Minh và quân của ngài liên tiếp bị đánh lui, thất bại dồn dập, đến hiện tại chỉ có thể bị động phòng thủ. Còn phía Nam, đám lính mũi lỗ cũng đang có động thái, có lẽ chỉ chờ chiến trường phương Bắc tan vỡ thì sẽ thừa cơ xông vào. Vẫn chưa hết, lũ Ma tộc phía Đông và lũ Yêu tộc đằng Tây cũng đang rục rịch. Bởi vì Tam Đại Chiến Thần của chúng ta vẫn còn đó nên chúng không dám quá manh động, nhưng tình hình rất khó liệu.”

Lúc này, Thiên Sầu thở dài, nhún vai rồi bảo: “Thế nếu chuồn thì chúng ta nên đi đâu? Đất mất, nhà tan thì còn chỗ nào?”

Nhật Quang quả quyết: “Dạ thưa ông! Chúng ta có thể lên phái Lạc Hồng ẩn núp, con nghe nói họ vẫn còn thiếu nhà chúng ta một nhân tình. Lúc này chúng ta cần sử dụng nó.”

Nhắc đến phái Lạc Hồng, gương mặt của hai người Thiên Sầu cùng Địa Khốc trở nên hơi mất tự nhiên. Đầu hơi cúi xuống còn ánh mắt thì né tránh Nhật Quang.

Hắn không hiểu ra sao, hỏi: “Thưa ông! Thưa cha! Hai người sao thế ạ?”

“E hèm… đi đâu cũng được. Đừng lên phái Lạc Hồng.” - Thiên Sầu hắng giọng nói.

Địa Khốc cũng hùa theo - “Đúng thế, đi đâu cũng được. Chừa cái chỗ đó ra là được.”

“Vì sao ạ? Phái Lạc Hồng rất mạnh, chúng ta nên trốn ở chỗ đó chứ?”

“Trẻ con đừng nhiều lời. Nghĩ cách khác đi.” - giọng Địa Khốc không kiên nhẫn nữa, âm điệu có vẻ có chút tức giận.

“Nhưng mà…”

Nhật Quang còn muốn nói gì thêm thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh leng keng của binh khí cùng áo giáp. Vốn dĩ quá quen thuộc, Nhật Quang liền nhận ra đang có một đạo quân chạy về phía bên này.

“Ngựa bà nó! Hoàng thượng nhanh tay quá. Ông! Cha! Phắn gấp.” - Nhật Quang hô lên, co chân muốn chạy đến cửa ra vào, nơi để sẵn ngựa.

Tuy thế, hai người kia chẳng thèm động đậy, ngược lại còn bình tĩnh ngồi uống trà.

“Thôi, muộn mất rồi! Chạy làm gì cho phí công nhọc sức.” - Thiên Sầu nói, lại ra lệnh cho Địa Khốc - “Mau dọn bàn cờ, bệ hạ mời chúng ta vào cung uống trà, đem nó theo để giết thời gian.”

“Vâng! Ván nãy là cha thua con nhé.”

Mặt Thiên Sầu hơi đỏ, có lẽ vì không đánh cờ lại con trai. Ông ta ngắt: “Mẹ nó, quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn. Vào cung, chúng ta lại tái đấu ba trăm hiệp.”

“Được thôi, kẻ hèn này dàn quân chờ đợi.”

Thấy hai người dửng dưng như không, Nhật Quang cũng thôi không thèm chạy nữa, kiếp này coi bộ khó thoát.

Chỉ một phút sau đó, tiếng vó chân ngựa dừng lại, sát khí lẫm liệt bao trùm cả phủ đệ.

Từ đằng xa, một bóng người đạp mây bay lên. Người này khoác giáp đỏ rực, bên ngực trái là một ngôi sao năm cánh màu vàng, trên vai vác theo trường thương, áo choàng đỏ tươi bay phấp phới. Tuổi tuy lớn nhưng uy phong cũng thật to, gương mặt đầy nếp nhăn ẩn phía sau lớp mặt nạ hình đầu sói, ánh mắt lạnh tanh nhìn cả ba người xung quanh bàn đá. Đó cũng là người quen của Nhật Quang - Chiến Tinh Tham Lang - thanh trường thương sắc bén nhất trong tay hoàng đế, nghe đồn đã đi theo ngài từ lúc lọt lòng, đồng thời cũng là thầy dạy tu luyện của hoàng thượng.

“Bệ hạ có lệnh. Mời Thiên Sầu, Địa Khốc vào cung ba ngày. Đi ngay lập tức.” - lời nói lạnh lẽo, ít chữ nhiều ý. Chẳng thèm che giấu ý đồ, cá chắc nếu ba người dám nói một chữ “không” thì bảo đảm Tham Lang sẽ không do dự mà giết ngay lập tức.

Thiên Sầu, Địa Khốc và cả Nhật Quang đều quỳ một gối trên đất, cung kính cúi đầu hô: “Thảo dân (hạ thần) cẩn tuân mệnh lệnh.”

“Nhật Quang cận vệ. Còn ngươi, cũng đừng phản kháng vô vị. Thời gian rất gấp!” Tham Lang nói thêm, sau đó mới vung tay. Đụn mây màu máu đỏ xuất hiện dưới gối hai người Thiên Sầu, Địa Khốc, đỡ họ bay lên rồi lập tức rời đi.

Nhật Quang vẫn quỳ, đến khi bóng dáng Tham Lang khuất tại đường chân trời, và đạo quân phía ngoài quay lại hoàng cung thì mới đứng dậy. Lẩm bẩm: “Bà mẹ nó, có nên tự mình chuồn luôn không?”

Nói thì nói thế nhưng Nhật Quang cũng chẳng cạn tình đến mức như vậy, dù sao hoàng đế cũng đã nắm yếu điểm của hắn. Cho dù có như thế nào, Nhật Quang cũng chẳng thể phủ nhận được công ơn sinh thành và dưỡng dục của hai người thân duy nhất. Dẫu là bọn họ đã nuôi lớn hắn trong một cái hoàn cảnh mù mịt chướng khí.

“Hay là lên phái Lạc Hồng, nhờ người ta cướp ngục?” - Nhật Quang tự hỏi rồi lại tự phủ nhận. Phái Lạc Hồng là môn phái tu luyện lớn nhất nước, cho dù thân phận siêu nhiên nhưng thật ra là đứng sau bảo trợ cho triều đình nhà Nguyễn, cũng không thiếu đệ tử của phái đang làm quan trong triều. Không bao giờ hai bên lại cắn nhau vào giờ phút nguy ngập thế này.

“Bà mẹ nó, thế thì làm sao để chế tạo súng? Con bà nó, Hệ Thống, mau chóng tìm người trọng sinh, để tao tiễn thêm vài chục đứa lên đường.”

Hệ Thống mà Nhật Quang nhắc đến là một thứ đã xuất hiện sau khi Nhật Quang thức tỉnh ký ức kiếp trước, tác dụng chỉ có một là phát hiện và thăm dò thông tin của những kẻ đến từ thế giới khác, mượn xác sống lại. Với mỹ danh là bảo vệ sự an nguy của lục giới.

Nhờ có nó trong tay, Nhật Quang mới nhận được một hạng thuộc tính - “Súng Desert Eagle Vô Hạn Đạn” - một mình sử dụng thì không sao, nhưng nếu muốn chế tạo số lượng lớn thì miễn bàn. Dù sao, Nhật Quang trước kia cũng chỉ là người thường, dốt đặc cán mai về khoa học và công nghệ, cho dù cũng từng sống ở trái đất nhưng biết thế quái nào về súng khi không được đào tạo bài bản?

Không có tiếng đáp lại, cũng chẳng có tiếng “tít, tít” an ủi hay gì cả, Hệ Thống im lìm mặc kệ câu nói của thằng chủ ký sinh duy nhất.

“Bà mẹ! Mày im nữa là ba ngày sau tao đi đứt luôn đấy. Thấy chết mà không cứu?”

Hệ Thống cũng không đáp gì, sống chết mặc bay.

Nhật Quang thoáng thất vọng, cũng không thèm nói gì thêm mà lặng lẽ suy nghĩ đối sách. Bởi cây lục bạc của hắn là một thứ “thuộc tính” nên nó không phải hữu hình mà vô hình, không thể tự tháo rời để nghiên cứu cấu tạo, người khác cũng không thể chạm vào. Nó chỉ xuất hiện trong tay Nhật Quang, cũng chỉ mình hắn mới nhả đạn được. Để người khác nhặt đạn ra từ trong thi thể cũng chỉ là trò biểu diễn, thật sự thì Nhật Quang có thể thu hồi chỉ bằng một ý niệm.

Đúng lúc hắn đang đực mặt suy tư, thì có một tên ăn mày chạy vào với bộ dạng lén la lén lút. Gã ta khá trẻ tuổi, mặt non choẹt nhưng cố ý bôi bẩn và dán thêm ria mép để trông già đời hơn.

Hắn đứng cách Nhật Quang một khoảng, cung kính hỏi: “Thưa thiếu gia! Hai thủ lĩnh bị mời vào hoàng cung rồi ạ? Có nguy hiểm gì không ạ?”

“Có! Chuẩn bị đám tang đi! Mua hai cái hòm cùi nhất để về chôn mấy lão. À quên, ba cái, cho cả tao nữa.” - Nhật Quang nhún vai nói.

Tên ăn mày nghe thế thì dại ra, ánh mắt thất thần không chút ánh sáng.

Nhật Quang thấy thế vỗ vai coi như an ủi. Hai người thân tuy không đáng tin cậy nhưng sở hữu cái mồm cực lẻo mép, chắc tên trẻ tuổi này bị ông già hắn dụ. Đi theo sẽ có cơm ăn áo mặc, đạt được Hàng Long Thập Bát Chưởng trong truyền thuyết, sau này về già sẽ cưới được người vợ xinh như hoa, như ngọc.

“U huhu, thủ lĩnh khi nào thì bị xiên ạ?” - Tên ăn mày té xuống đất, khóc rống lên nhưng mà nhìn vào chỉ thấy giả tạo như hắn cố nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu.

“Ba ngày nữa! Bảo anh em chuẩn bị đi.” Nhật Quang thở dài, kèo này chắc mẩm mười phần chết chín. Thế quái nào mà hắn hoàn thành được.

Nói đoạn, Nhật Quang kệ tên ăn mày mà bước đi vô định, lẩm bẩm: “Ôi, cuộc sống này ngắn ngủi quá mức. Cứ tưởng nhặt được Hệ Thống là có bàn tay vàng, ai dè đến cái tư chất tu luyện cũng không sửa được.”

Lời cảm thán của thiếu gia lọt vào tai tên ăn mày. Hắn chỉ chú ý đến câu “tư chất tu luyện cũng không sửa được” - thế nghĩa là sao? Nghĩa là thiếu gia có biết cách sửa tư chất?

Đối với người ở thế giới này. Không có khát khao nào lớn hơn việc được tu luyện, cũng chẳng có mong ước gì hơn việc có thể trở thành một cường giả đứng trên đỉnh. Tên ăn mày tuy không hiểu rõ lắm, nhưng chỉ cần là một tia hy vọng thì hắn nguyện nắm chặt.

Bởi thế, tự nhiên hắn bò đến bằng cả bốn chi, ôm chầm lấy chân Nhật Quang rồi khóc thảm thiết - “Ô, ô, huhu, thiếu gia đừng bi quan. Chúng thuộc hạ sẽ xông vào hoàng cung giải cứu thủ lĩnh. Quan tài không cần phải mua đâu.”

Nhật Quang bất ngờ rồi cảm thấy buồn cười, cũng không biết là tên này đang diễn trò gì. Hắn bảo: “Thôi được rồi, tấm lòng của anh em thì ta hiểu. Nhưng mà bằng lũ chúng bây cũng muốn xông vào hoàng cung cứu người? Muốn lấy trứng chọi đá? Châu chấu đá xe?”

“Huhu, huhu…” - Tên ăn mày khóc to hơn, nghẹn ngào nói: “Giá như… giá như… chúng thuộc hạ có thể tu luyện… Thì lão gia, thiếu gia đã không đi tức tưởi như vậy rồi… Huhuhu.”

Giọng tên ăn mày làm cho Nhật Quang hiểu ý, đầu óc xoay chuyển chốc lát rồi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Hắn gật gù tỏ ra vừa ý lắm, sau đó mới cúi người nâng “người anh em” lên.

“Gia đình nhà ta có một cái truyền thừa từ thời đại tiên thần. Chú em đã biết thì anh cũng không giấu nữa.”

Mắt tên ăn mày sáng rực, chăm chú lắng nghe như sợ bỏ lỡ điều gì.

“Đại khái nó có thể thay đổi tư chất của một người… Nhưng mà…” - nói đến đây, Nhật Quang tỏ vẻ tiếc nuối, gương mặt hiện lên nét buồn man mác - “Tuy bản thân nhà ta có bản đồ nhưng mà đã ba qua đời rồi cũng không biết đó là nơi nào. Thời gian sống thì lại sắp hết…”

Gã ăn mày run rẩy, nghe qua thì có vẻ thiếu gia nguyện ý trao bản đồ cho gã, để gã “giúp đỡ” thăm dò, hoàn thành di nguyện.

Nhật Quang nhìn tên ăn mày, biết cá đã mắc câu. Nói tiếp: “Chỉ là… số anh em quá nhiều, bản thiếu gia cũng không biết phải trao nó cho ai.”

Gã ăn mày mở trừng mắt, con ngươi hiện lên vẻ quyết liệt dũng mãnh, như muốn nói rằng “hãy trao cho em”.

“Chú là người cuối cùng anh gặp, có lẽ là có duyên đi. Nhưng mà… à, anh vừa nghĩ ra một kế để qua khỏi cửa ải sinh tử lần này.”

Tên ăn mày quỳ xuống đất, hống lớn: “Xin thiếu gia ra lệnh. Núi đao, biển lửa thì thuộc hạ cũng nguyện xông pha vì ngài.”

“Tốt lắm! Nhưng mà núi hay biển thì anh không cần. Ngay bây giờ, anh cần chú mày thuyết phục các anh em đi đến từng ngóc ngách trong tòa thành này, tìm cho ta kỳ nhân dị sĩ.”

“Kỳ nhân dị sĩ? Để làm gì ạ?”

Nhật Quang chỉ mỉm cười thần bí, đáp: “Thiên cơ, bất khả lộ.”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.