Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Nhân Dị Sĩ.

Tiểu thuyết gốc · 2224 chữ

Sau khi gã ăn mày rời khỏi thì Nhật Quang mới khoan thai ngồi xuống bàn đá, vắt chéo chân trông rất thảnh thơi. Trong lòng hắn tự mắng bản thân “ngu ngốc”, bởi vì có một đám nhân lực miễn phí mà bấy lâu nay không biết cách sử dụng.

Cái Hệ Thống chó tha của hắn chỉ có thể phát hiện kẻ trọng sinh trong phạm vi bán kính ba cây số và mỗi ngày chỉ dò tìm được hai lần. Tức là Nhật Quang phải đến rất gần thì mới biết được, còn xa hơn thì không thể nhận ra. Cái lý do chính yếu nhất để Nhật Quang tìm mọi cách để trở thành cận vệ của hoàng đế cũng là như thế.

Dù sao, bên trong mấy cái tiểu thuyết mất não thì thế nào thằng (con) nhân vật chính cũng sẽ có thời điểm tiếp xúc với người đứng đầu đất nước. Bằng chứng là sáu mươi chín con gà mà Nhật Quang đã tiêu diệt.

Nhưng dù sao hắn vẫn quên một điều rằng chính bản thân cũng có trong tay hai bang phái, một sáng một tối. Năng lực chiến đấu rất đáng nghi ngờ nhưng nếu chỉ để dò la thông tin, tìm người thì họ lại là những kẻ kiệt xuất nhất. Giang hồ có đường của giang hồ, còn ăn mày thì cũng có đường của ăn mày chính là như vậy.

Nghĩ đến đó, Nhật Quang lại nở nụ cười đê tiện. Ông già và ông nội bị bắt đi uống trà cũng là cơ hội tốt, điều đó khiến hai thế lực dưới đáy xã hội như rắn mất đầu, rất dễ dàng bị hắn thao túng. Hơn nữa Nhật Quang cũng ép tên ăn mày lan truyền tin tức “nếu như cứu được gia đình ba người họ qua cửa ải này, thì mười người góp công nhiều nhất sẽ có một cơ hội để thay đổi tư chất”. Có trọng thưởng thì đương nhiên có dũng phu. Hắn không nghĩ rằng có người ngu đến mức sẽ từ chối cơ hội đổi đời này.

Còn cái việc lời chém gió của Nhật Quang có thể sẽ bị vạch trần thì hắn cũng không thèm cân nhắc. Chết đến nơi rồi còn lo cái gì, cao lắm thì vẽ đại tấm Atlas hồi còn đi học để trộ lũ đần đó, có giỏi thì về trái đất mà tìm.

Càng nghĩ, Nhật Quang càng cảm thấy cao hứng, sau đó hắn ta nằm hẳn lên bàn đá rồi bắt đầu ngủ. Hắn cũng không phải mệt, mà buộc phải thông qua cách này để nghỉ ngơi nhằm hồi phục lại viên đạn duy nhất của Desert Eagle. Thuộc tính là “vô hạn đạn”, nhưng với tinh thần hiện tại thì mỗi lần hắn chỉ có thể bắn được một viên.

…..

Thủ đô của vương quốc An Nam có tên Lạc Long - từ vương triều được thành lập từ những ngày đầu tiên thì đã lấy cái tên này. Nghe đồn rằng nó có liên quan đến xuất xứ của nhà họ Nguyễn - theo truyền thuyết thì tổ tiên họ từng là thần tiên trên Thiên Đình. Dĩ nhiên chỉ là tin tức lá cải nên người tin người không, hoàng tộc cũng chưa bao giờ đứng ra đính chính hay thừa nhận. Cho nên, dần dà cũng hiếm người truy tra nguồn gốc của việc này.

Thành Lạc Long được xây dựng trên chín đầu Long Mạch tồn tại từ thời đại tiên thần - một thời đại rực rỡ nhất khi các sinh linh bắt đầu tu luyện . Thế đất gọi là thế “Cửu Long Triều Bái” với hoàng cung nằm ở ngay trung tâm. Cả tòa thành được xây dựng chủ yếu bằng một vật liệu gọi là Hắc Thạch - đó là những tảng đá màu đen chứa đựng linh khí, cực kỳ cứng cỏi và có thêm cả tác dụng áp chế tà ma quỷ quái nếu chúng dám tiến vào thành.

Tòa thành có sức chứa mười triệu dân, được quy hoạch rõ ràng với hai giao lộ cực lớn giao nhau tại trung tâm, phía cuối của nhánh dọc là hoàng cung, còn phía đầu là cửa thành. Hai đầu nhánh ngang là hai quân doanh cực lớn, thuộc hai cánh quân có chiến lực mạnh nhất triều đình, lần lượt là Thánh Dực và Dũng Nghĩa. Mặt bắc bên ngoài thành còn được xây dựng bến cảng để giao thương với những thành phố sát biển và ngoại quốc.

Cả Lạc Long thành được bao trùm lên sắc đen thâm trầm, chỉ có những lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong gió mới khiến thành phố thêm chút màu sắc. Cây cối không được chú trọng tại nơi này, bởi vì đó có thể là nơi ẩn nấp của đám Thụ tộc thuộc Yêu tộc, trước đó đã có giáo huấn bằng máu sâu đậm nên triều đình mới bất đắc dĩ ban xuống luật cấm tiệt thực vật. Người dân chỉ có thể trồng các loại ngũ cốc, hoặc lương thực để đem lại nguồn thức ăn chính cho cả tòa thành. Việc chăn nuôi phần lớn cũng bị hạn chế, chỉ có thể cố định nuôi nhốt những loài mà triều đình đã quy định, và được kiểm tra nghiêm ngặt trước khi đưa đến tay người dân.

Ngoài ra, cả tòa thành không chứa chấp những kẻ tàn tật, mất khả năng lao động hoặc không có sức chiến đấu. Tuy tàn nhẫn nhưng đó cũng là điều cần thiết trong thời buổi binh đao loạn lạc, hoàng đế đã khổ công biến thành Lạc Long thành một tòa thành sắt thép, tập trung cao thủ khắp cả nước.

Dù là thế, nhưng nếu có đôi chút kiến thức về phong thủy thì cũng sẽ thấy trên bầu trời thủ đô luôn bị bao phủ bởi một khí tức hủy diệt màu xám tro. Thế “Cửu Long Triều Bái” qua năm tháng đã trở thành “Cửu Long Tuyệt Sát Trận” - nếu như không thể chém đứt cửu long thì khí số của vương triều coi như đã tận.

Chiều hôm đó, trên tất cả những con đường trong thành phố đều xuất hiện vô số thành viên của hai thế lực lớn. Cái Bang - thủ lĩnh ăn mày và Hắc Kê - nắm trùm giang hồ. Hai cái tổ chức này xú danh nồng nặc, cũng khó ngửi như tổ hợp “ba đời phế vật” vậy. Cường giả thật sự thì khinh thường động thủ miễn là chúng đừng chọc đến bọn họ, còn người thường thì dĩ nhiên không phải đối thủ của lũ đầu trâu mặt ngựa. Cho nên, bọn chúng hoành hành cũng dữ lắm.

Vốn nghĩ cả lũ đầu trộm đuôi cướp xuất hiện với trận hình lớn như thế là vì có hành động gì đó vĩ đại lắm, nhưng không hề, điều chúng làm là truy tìm kỳ nhân dị sĩ? Nhưng như thế nào gọi là kỳ nhân dị sĩ?

Một người qua đường nghe lỏm được cuộc đối thoại giữa thủ lĩnh bang phái và đám đàn em đã kể lại thế này.

“Các anh em! Chúng ta có nhiệm vụ truy tìm kỳ nhân dị sĩ, mọi người có thắc mắc gì không?”

“Thưa phó bang chủ! Kỳ nhân dị sĩ là tên hay họ? Đọc thế nào cũng thấy quái dị.”

“Ngu ngốc” - gã phó bang cốc lên đầu thuộc hạ, nói: “Lúc nãy ta đã nói rõ rồi, còn phát cả sổ tay cho chúng mày.”

“Nhưng mà… thuộc hạ làm gì biết chữ…”

Gã phó bang hơi sôi tiết, muốn đấm luôn thuộc hạ nhưng rồi lại thôi, hắn hắng giọng, cầm cuốn sổ tay lên rồi nói: “Tất cả nghe cho rõ đây. Thiếu gia đã ghi rất kỹ càng. Kỳ nhân dị sĩ theo định nghĩa của ngài thì đó là những người mang trong mình khả năng đặc biệt, có sức mạnh kỳ lạ, hành động quái đản không theo lẽ thường tình. Đặc biệt là kẻ nói những câu như thế này…”

Quần chúng nghe lỏm dỏng tai lên.

“... thiên đạo này, hiện tại do ai chấp chưởng…”

“... đạo hữu, xin dừng bước…”

“... tất cả chỉ là gà đất, chó sành, không đủ thành đạo…”

“... xin hỏi, nơi này là đâu, ngày tháng năm nào…”

“... ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo…”

“... đặc biệt nhất. Nếu thấy tên nào có hành vi quái đản thì lập tức báo tin… Tất cả! Đã nghe rõ hay chưa?”

“Thưa phó bang chủ! Hành vi quái đản là như nào ạ?”

“Ngu! Ví dụ ngươi ăn cơm, mà thằng kia ăn đá thì chính là quái đản. Có rõ hay chưa?”

Tên bang chúng Cái Bang dù vẫn không hiểu gì nhưng nhìn bộ mặt đang theo chiều hướng bùng nổ của phó bang chủ thì vội vàng gật đầu như gà mổ thóc - “Thuộc hạ đã hiểu.”

“Tốt lắm! Tất cả lên đường.”

“Vâng!”

Cả tòa thành chẳng hiểu thế nào lại có một lời đồn kỳ lạ bắt đầu lan truyền. Nghe nói thiếu gia nhà Trần quốc công nắm giữ phương pháp sửa đổi tư chất tu luyện truyền xuống từ thời xa xưa. Nếu như có thể tìm “kỳ nhân dị sĩ” cho ngài thì sẽ được trùng điệp phong thưởng.

Ban đầu cũng chẳng ai tin chuyện đó, bởi vì nếu như nhà họ Trần nắm giữ phương pháp ấy thì cớ sao lại mang danh ba đời phế vật. Sau lại có tin tức truyền ra rằng phương pháp ấy chính là một tấm bản đồ địa điểm truyền thừa từ thời đại tiên thần, nhà họ Trần không thể tìm được địa điểm đó cho nên mới xuống dốc.

Lúc này, quần chúng nhân dân bắt đầu chia làm hai phe, tin và không tin, hai bên cãi nhau đến tóe lửa, văng nước miếng, chẳng ai nhường ai.

Đến giờ Dậu, lại có thêm những tin tức khác. Đề cập đến việc thời hạn ba ngày mà hoàng đế giao cho Nhật Quang trong khi ngài dùng bữa tại Ngự Thiện Phòng. Lại thêm tin tức Thiên Sầu và Địa Khốc được Chiến Tinh Tham Lang bế đi, lịch sự mời vào hoàng cung ăn miếng bánh uống miếng nước. Thế cho nên, những lấn cấn trong đầu phe ngoan cố cũng đã được giải thích thông suốt.

“Hóa ra là nhà họ Trần sắp lên thớt. Dùng cái bản đồ để tìm kỳ nhân dị sĩ hòng thoát khỏi thảm cảnh chầu Diêm Vương. Nếu là vậy, lại hợp lý quá thay.”

Bởi nghĩ vậy, cả thành Lạc Long cùng lúc truy tìm “kỳ nhân dị sĩ”, ngay cả những cường giả vốn không nhúng tay vào thế tục cũng động tâm. Thử hỏi, ai mà không thích tư chất của bản thân được nâng cao thêm, dễ dàng vượt qua rào cản cảnh giới để đạt được sức mạnh lớn hơn cơ chứ.

Cũng có mấy cường giả tự tin vào sức mạnh, muốn trực tiếp tìm Nhật Quang để chiếm đoạt bản đồ nhưng nghĩ mãi rồi cũng thôi. Dù sao nhà họ Trần mang cái danh quốc công, ở trước mặt hoàng đế cũng nên cẩn thận hành sự, nếu không há chẳng phải chán sống.

Nói tóm lại, thì chẳng hiểu sao toàn bộ mười triệu người dân thành Lạc Long đều bỏ dở công việc, cố gắng giúp Nhật Quang truy tìm “kỳ nhân dị sĩ” mà thực chất là những “kẻ trọng sinh”.

Trong số đó, có một người sau khi biết tin đã nhìn chằm chằm đồ đệ mình, mỉm cười thật hạnh phúc. Đó là cường giả cấp Hợp Huyết, có ngoại hiệu Huyết Ma, nổi danh máu lạnh.

“Đồ đệ ngoan. Vi sư nhớ lúc đầu gặp ngươi. Ngươi đã hỏi ta rằng “thiên đạo này do ai chấp chưởng”, phải không nhỉ?”

Đồ đệ của Huyết Ma là một cậu bé mới chỉ mười tuổi, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào song khi đối diện với ánh mắt lấp lánh của sư phụ và nụ cười khó hiểu của ông thì cảm thấy da đầu tê dại. Bất đắc dĩ, cậu bé đáp: “Thưa phải! Đúng là con có nói câu đó.”

Nụ cười trên gương mặt nhăn nheo như vỏ cây khô của Huyết Ma lại thêm nồng đậm, bất chợt vung bàn tay gầy như que củi lên, móng tay đen ngòm vỗ vỗ lên má đồ đệ.

“Nếu như thế. Con đúng là thần may mắn của ta rồi.”

Lời nói vừa dứt, cậu bé bị sư phụ đập thẳng vào gáy đến bất tỉnh nhân sự.

Huyết Ma mỉm cười, vác đồ đệ lên vai rồi bay lên, phóng thẳng về phía phủ đệ nhà họ Trần.

“Bản đồ yêu dấu! Cưng là của lão, khặc khặc khặc!.”

Giọng cười thâm trầm vang khắp không gian, trên bầu trời thủ đô xuất hiện một đường vạch màu đỏ đen rất lớn vắt ngang bầu trời.

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.