Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử Lộ.

Tiểu thuyết gốc · 2352 chữ

Âm thanh chát chúa vang lên từ khẩu súng, viên đạn bạc phá không bay ra. Chợt, bỗng trên người Tiêu Thiên Long xuất hiện ánh sáng vàng rực tạo thành một lớp lá chắn dày cộm bao phủ xung quanh đầu cậu bé.

Viên đạn văng đi ngay sau đó, dội ngược về phía Nhật Quang rồi găm thẳng vào trán hắn trong khi hắn còn chẳng kịp phản ứng. Nếu như đây là một cây súng thật và đạn thật thì chắc chắn Nhật Quang đã nghỉ thở.

“Mẹ kiếp! Khó giết như vậy?” Nhật Quang lau mồ hôi lạnh rồi chửi thầm, có chút cảm giác vừa trải qua lằn ranh sinh tử. Trong mỗi bộ truyện đều miêu tả khí vận chi tử rất khó giết, sự thật quả nhiên là vậy. Cho dù cái tên Tiêu Thiên Long đang bất tỉnh mà Nhật Quang cũng không làm gì được, suýt chút còn chết ngược.

“Hệ Thống? Không giết được thì thế nào?”

Hệ Thống không thèm đáp, Nhật Quang lại nghi ngờ về ý đồ thật sự của Hệ Thống. Từ trước đến giờ ngoài việc thông báo có kẻ trọng sinh xuất hiện thì Hệ Thống chưa chủ động lên tiếng bao giờ. Nó cũng không hề hối thúc rằng Nhật Quang phải tiêu diệt kẻ đó cho bằng được, cũng không đề cập đến việc nếu không giết thì sẽ có hậu quả gì. Phần nhiều số gà mà Nhật Quang đã tiễn đi Tây Thiên là vì chúng có thái độ quá gai mắt như Linh Nhi, có hành động hung ác như một tên đầu trọc bán thịt hoặc chính bản thân Nhật Quang thèm khát phần thưởng.

Nhìn Tiêu Thiên Long một lát, Nhật Quang cảm thấy vô kế khả thi. Giết thì không giết nổi, thả thì cũng không thả đi được, hơn nữa còn không thể để lộ sát khí. Tính toán sơ thì nếu hắn tỉnh lại thì dù có thêm ba thằng Nhật Quang cũng không động nổi một cọng lông của người ta.

“Mẹ kiếp! Con bà nó! Giờ làm gì?” Nhật Quang lại tự hỏi, trong lòng đã xuất hiện cảm giác không cam lòng. Tựa như trước mặt hắn là một bữa sơn hào hải vị cực lớn, nhưng Nhật Quang lại không thể ăn được.

“Ây mà khoan cái đã! An nguy của lục giới thì liên quan gì đến mình? Thay vì giết, sao mình không nghĩ tới cách khác?”

Cái dòng “ảnh hưởng đến lục giới: cực lớn (nhanh chóng tiêu diệt)” của Tiêu Thiên Long cũng khiến Nhật Quang suy ngẫm. Nếu như hắn có thể khiến cho ảnh hưởng của Tiêu Thiên Long giảm bớt, phải chăng là cũng không cần phải giết nữa?

Nghe ra thì tương đối hợp logic, nhưng nói chung Nhật Quang cũng cần thử nghiệm và dò xét liên tục. Hắn quyết định sẽ giữ thằng nhóc này ở bên mình, tiện thể bám vào quang huy nhân vật chính để phát triển.

Ngay lúc đó, phía ngoài vang lên những tiếng bước chân ồn ào, đám người của hai bang phái đã trở về.

Phó bang Cái Bang tên là Hùng Ngáo - người cũng như tên mà tên thì nói lên tính cách, gã ta có thân hình cao lớn, cái đầu trọc lóc, hai con mắt bên to bên nhỏ khiến gã lúc nào cũng trông buồn cười. Hùng Ngáo sự xử tùy tâm và là cánh tay phải của ông già, trên trang phục đã có đến mười sáu cái túi hộp cùng một cây Đả Cẩu Bổng bằng sắt.

Còn kẻ cầm đầu hiện tại của Hắc Kê lại là một cô gái che mặt tên Vân Lan, dáng người yểu điệu nhưng nghe nói đã bị hủy dung, tính cách mạnh bạo, giết người không ghê tay.

Hai kẻ một trước một sau bước vào, cầm theo ngọn đuốc đi đến trước Nhật Quang, cung kính bẩm báo: “Thưa thiếu gia! Chúng thuộc hạ đã tóm được gần chục tên kỳ nhân dị sĩ, mời thiếu gia xem xét.”

“Vất vả hai vị. Có gặp khó khăn gì không?” Nhật Quang hài lòng cười, đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh, biết đâu sẽ tìm được những kẻ trọng sinh khác.

“Không có! Bọn họ đều là người thường, chỉ có một kẻ mang thực lực Luyện Thể tầng chín, thuộc hạ và Vân Lan cô nương khá vất vả mới tóm được.” - Hùng Ngáo thành thật khai báo, cũng không dám quá kể công.

Nhật Quang gật đầu, cũng chắp tay đáp: “Thành thật cảm ơn công sức của hai vị và các anh em. Công đầu ghi cho hai vị.”

“Không dám! Không dám! Cũng là việc nên làm.” Hùng Ngáo đáp rồi mới quay lưng vung tay ra hiệu. Cả đám lâu la phía sau lập tức kéo những người họ tóm được lên phía trước. Nhân số gần cả năm chục người, nam nữ lớn nhỏ gì đều có đủ. Có những người trên mặt lộ vẻ hoảng hốt, cũng có kẻ chẳng hiểu quái gì, lại cũng có người thái độ khá dửng dưng.

Nhật Quang quan sát một lát, nhìn thấy có ba người đặc biệt bắt mắt. Họ thật sự rất nổi bật, dù là thông qua ánh sáng le lói bập bùng. Đầu tiên là một thằng nhóc con mặt búng ra sữa, trên mặt bầm đen tím đỏ hẳn là bị ăn đập, nhưng dù thế ánh mắt của nó chứa đựng nét tang thương, đang nhìn Nhật Quang với vẻ uy hiếp. Thứ hai là một lão già tóc bạc nhìn như gần đất xa trời, tuổi thật có khi còn lớn hơn cả ông nội hắn, nhưng trên người ông ta lại toát lên một khí chất gì đó không rõ, có vẻ là phong phạm của kẻ từng nắm giữ địa vị rất cao. Thứ ba là một thiếu nữ mặc váy hoa, Nhật Quang chú ý bởi vì cô ta quá xinh đẹp.

Nhưng dù sao, để chắc ăn, Nhật Quang liền khởi động chế độ dò tìm.

“Ting! Phát hiện hai kẻ trọng sinh, đang cách ký chủ năm mét và bảy mét.”

Người mà Hệ Thống báo lại không ngờ chẳng phải là ai cả trong ba người Nhật Quang để ý, mà lại là hai kẻ khác vẫn ẩn nấp trong đám người. Đó là hai tên nhìn như anh em sinh sôi, vẻ ngoài khá nổi bật, làn da ngăm đen, thân thể nhỏ gầy, khuôn mặt trông như chuột với đôi mắt xếch và hai cái răng cửa vẩu ra ngoài, nạo dừa có khi phải gọi chúng bằng cụ.

Nhật Quang nhìn qua Hùng Ngáo, hỏi: “Hai tên trông như loài chuột kia là ai tóm hắn? Tóm vì lý do gì?”

Hùng Ngáo nhìn về phía tay Nhật Quang chỉ đến, nghĩ một chốc mới đáp: “Thưa thiếu gia, có người thấy chúng ăn sâu bọ, nghĩ là hành vi quái đản nên mới bắt trở về. Chúng cũng không thể tu luyện nên ngoan ngoãn đi theo mà không phản kháng gì.”

Nhật Quang không đáp, chọn dò xem thông tin.

“Tên: Nguyễn Văn Tý (Nguyễn Văn Tèo) - đến từ vũ trụ Yêu Thánh - Yêu Giới 0745

Các thẻ thuộc tính: Kẻ trọng sinh, yêu khí gia thân, nghiên cứu chế tạo, thông minh lươn lẹo, tích trữ của cải, tham lam khát máu, thỉnh cầu tổ tiên (bị phong ấn).

Ảnh hưởng đến lục giới: Rất ít (đề nghị tiêu diệt).

Phần thưởng: Nhận được một thẻ thuộc tính bất kỳ.

Số lượng đã tiêu diệt thành công: 69 người (3).”

Xem một chút, Nhật Quang thoáng yên tâm vì hai tên này cũng không có thực lực gì, theo mô tả thì chúng kiếp trước hẳn là hai yêu quái họ nhà chuột, chẳng biết thế nào mà chết đi rồi sống lại trong thân xác nhân loại, có lẽ vì lấn cấn giữa hai linh hồn nên không thể tu luyện được. Cả hai tên đều có một cái thẻ thuộc tính “nghiên cứu chế tạo”, đó chắc chắn là thứ Nhật Quang cần ngay bây giờ.

“Anh Hùng, chị Lan, hai người hãy kéo hai tên mặt chuột đó vào bên trong. Còn những người còn lại, đều không phải người em tìm.”

Hùng Ngáo hơi vui vẻ vì người chính là do bên hắn tóm, công chắc lại cao hơn bên Hắc Kê.

Còn Vân Lan chẳng tỏ vẻ gì, chỉ có ánh mắt ẩn đằng sau đấu bồng hơi nheo lại, nói nhỏ: “Thế còn cái tên mà chúng ta đánh thưa thiếu gia?”

Nhật Quang nhìn thằng nhóc con nọ và ông lão, hai người có lẽ giống kẻ trọng sinh nhưng Hệ Thống không thông báo. Nhưng dù sao cũng cần điều tra một lát.

“Mời bọn họ tới phòng khách, dùng trọng lễ đối đãi, tuyệt đối không được khinh thị. À, còn tên nhóc đang nằm bất tỉnh kia nữa, cứ đưa nó đi cùng hai người nọ, khi nào nó tỉnh lại thì báo cho em biết.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Ngay sau đó, dòng người trong phủ quốc công nháy mắt giải tán, hai anh em Tý Tèo bị Hùng Ngáo áp giải đến nhà giam để Nhật Quang làm thịt, còn ông lão và thằng nhóc được cả đám Hắc Kê nhiệt tình mời di giá đến phòng khách, bày đủ bánh trái thiết đãi.

Trên đường đi đến nhà ngục, Nhật Quang xoa xoa bàn tay, thầm nghĩ hôm nay nhân phẩm của hắn khá tốt, có thể sẽ bốc được thẻ thuộc tính tốt.

Hai anh em không nói gì, cho đến tận lúc vào căn phòng đá ẩm mốc nằm ẩn dưới mặt đất - nơi đây trước kia xây dựng với chức năng là hầm rượu, nhưng nay Nhật Quang lại biến nó thành lò sát sinh.

Hùng Ngáo theo chân Nhật Quang vào bên trong, đóng kín cửa.

Căn phòng khá lạnh lẽo, chỉ một ngọn đèn dầu le lói.

“Ngươi muốn giết chúng ta?” - một tên hỏi, Nhật Quang cũng không rõ là Tý hay là Tèo.

“Đúng, nhưng cũng không phải.” - Nhật Quang thẳng thắn thừa nhận, chẳng thèm che giấu.

“Vì sao?”

Nhật Quang nhìn thoáng qua Hùng, cũng không giấu diếm mà giải thích ngay trước mặt thuộc hạ: “Hai vị không phải người ở đây. Tôi sẽ giết hai người nhưng cũng là để đưa hai người về thế giới mà hai vị nên tồn tại. Ở đó, đã có thể đầu thai chuyển kiếp rồi.”

Kẻ lên tiếng nhìn chằm chằm Nhật Quang, thở dài rồi nói: “Cũng được, điều đó hẳn sẽ giải thoát cho chúng ta. Động thủ đi!”

Nhật Quang lúc này ngạc nhiên, hỏi: “Trực tiếp như thế? Ngươi tin lời ta nói sao?”

Kẻ nọ lắc đầu, đáp: “Không tin. Chỉ là chúng ta muốn phản kháng cũng không được. Ở thế giới của ta, kẻ mạnh giết kẻ yếu là chuyện thường tình. Nay rơi vào tay nhà ngươi, ta cũng không nghĩ là chúng ta có thể sống sót rời khỏi chỗ này. Hơn nữa, cuộc sống nơi đây cũng không hợp với bọn ta, cũng chẳng có gì để lưu luyến.”

Ánh mắt lạnh nhạt, vẻ coi nhẹ sinh tử khiến kẻ khác phải tôn trọng. Nhật Quang gật đầu, chắp tay nói: “Hai vị xin yên tâm, điều tôi nói là sự thật.”

Nói xong, hắn quay qua Hùng Ngáo, bảo: “Làm đi! Nhanh một chút để hai vị đây không thấy đau.”

Hùng Ngáo gật đầu, lấy ra cây Đả Cẩu Bổng, vận sức. Ánh sáng màu vàng lóe lên trong nhà giam, cây sắt rất nhanh chóng đâm về phía trước, chính xác xuyên qua trái tim của hai anh em nhà nọ. Chúng cũng không rên một tiếng, thi thể đổ sập xuống đất.

Nhật Quang thấy thế thì nói thầm: “Hệ Thống! Đến phiên ngươi!”

Đằng sau đầu Nhật Quang chợt hiện lên hình ảnh của một cánh cửa hư ảo to lớn màu xám tro, một bên điêu chữ Sinh, một bên khắc chữ Tử, tứ linh thần thú Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước chia đều đứng ở hai bên, âm thanh gầm rú tựa như thật. Chợt, tiếng kẽo kẹt vang vọng rồi hai bên cửa từ từ mở ra. Phía trong là một không gian tăm tối như mực, mơ hồ xuất hiện những tiếng nói nỉ non, rên rỉ của ai đó.

Hình ảnh kế tiếp càng thêm rung động bởi vì bước ra từ cánh cửa là một con chó nhỏ có bộ lông đen tuyền bước ra, ánh mắt lấp lánh hữu thần. Tứ Linh thú thay nhau quỳ xuống biểu hiện sự tôn trọng. Con chó nhìn về phía hai thi thể, sủa gâu mấy tiếng thì hai cái linh hồn có hình dáng tựa như chuột yêu lơ lửng bay lên. Ngay sau đó chúng đã theo chân chó nhỏ tiến vào trong cánh cổng.

Cánh cổng to lớn khép lại, mọi thứ biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhật Quang biết, hai tên đó đã xuống Địa Ngục, kiếp sau sẽ tái sinh ở đúng thế giới của chúng.

Cũng bởi vì điều này nên từ trước đến giờ, mỗi khi ra tay giết người thì Nhật Quang cũng không có quá nhiều gánh nặng tâm lý, coi như dọn dẹp và đưa mấy con gà về đúng chỗ chúng nên ở mà thôi. Hắn cảm thấy chẳng có gì sai cả.

Ngay sau đó, Nhật Quang thở hắt ra một hơi dài, lầm rầm cầu khấn bốn phương tám hướng rồi bắt đầu quay xổ số. Mặc kệ tên Hùng Ngáo vẫn đang há mồm ngay bên cạnh.

“Cầu Chúa, lạy Phật, xin Thượng Đế, xin thánh Allah, hãy cho kẻ hèn này hai cái thuộc tính tốt.”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.