Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trăm Năm Lưu Lạc

Tiểu thuyết gốc · 2012 chữ

o0o..

Sương sớm bao phủ xung quanh bao phủ một lớp mờ mờ, những ánh dương bắt đầu chiếu xuống muốn phá tan sương mù đáng lẽ đây phải là một cảnh thơ mộng nhưng loáng thoáng qua lớp sương dần tan là nhưng bộ phận cơ thể không nguyên vẹn ngổn ngang máu vương khắp nơi trong phế tích khiến cho khung cảnh thành tà dị rợn người.

Không khí nặng mùi xác chết phân huỷ trộn lẫn mùi rêu phong ẩm ướt gây lên mùi khó chịu buồn nôn. Xung quanh mặt đất chả còn chỗ nào bằng phẳng với đống gạch đá ngổn ngang hiển nhiên là nơi đây vừa qua một trận đại chiến.

Sâu trong một căn hầm bí mật dưới lòng đất có hai lão già và một chiếc quan tài bằng gỗ đang ở đó, một lão đang nằm cạnh khẽ vuốt quan tài mồm lẩm bẩm thoạt nhìn tơi tả cả người đều là vết thương ánh mắt hắn xám đục nhưng lại ánh lên một vẻ giải thoát khó hiểu, còn một lão già nữa quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên chiếc ngai bằng đá nhìn sắc mặt lão nhợt nhạt cũng không khá hơn là bao.

Được một lúc lão già trên ghế mở miệng nói:

- "Tiểu tử ngươi có biết vì sao ta mang ngươi trong vực sâu phế tích đến đây không, ngươi bị đám người kia quây lại đánh rồi rơi xuống vực chết hẳn phải nghi ngờ, tuy ta đem ngươi đến đây nhưng sống hay chết còn tuỳ thuộc vào ta".

Tuy đều là hai lão già nhưng ánh mắt lão nhìn người kia như là đứa con nít bập bẹ biết đi. Lão già nằm cạnh chiếc quan tài kia tên Phá Thiên bình thường trên lưng lúc nào cũng cõng trên lưng một chiếc quan tài bằng gỗ khư khư bên mình như thể châu báu, lão bình thường rất lười nói chuyện với người lạ nhưng lúc này lão cũng sắp dẹo rồi coi như có người tâm sự một vài câu cũng không tệ.

Phá Thiên nặng nhọc đáp lại:

- "Không biết".

Lão sắp chết trên người cũng chả có gì đáng giá để người kia lợi dụng thật khó hiểu.

Lão kia nói tiếp:

- "Chính vì chiếc quan tài này đã cứu một tiểu tốt ngươi hahaha thật khó hiểu đúng không".

Mặt lão hiện một vẻ bi ai cùng tang thương năm tháng như kiểu đã sống vạn năm tuế nguyệt không có gì khổ mà lão chưa từng nếm trải, lão nói tiếp:

- "Trên con đường đại đạo càng đi xa sức mạnh càng lớn đi kèm cùng nó là những dụ hoặc lợi ích mà ít người có thể từ chối. Vì nó mà nhiều người cỏ thể vứt bỏ tình thân trảm phàm duyên, vì nó có thể vứt bỏ thất tình lục dục, cũng vì nó mà không ngần ngại dẫm đạp lên nhau mà đi tiếp thậm chỉ từ bỏ chút nhân tính cuối cùng. Vì đại đạo quá xa vời nên càng nhiều người loá mắt vì nó mà chẳng nhận ra những gì mình có những gì là của mình và không phải của mình".

Lão thở dài một tiếng, một giọt nước mắt lão không kìm được rơi xuống đất. Phá Thiên khó có thể tin được cường giả bậc này mà có thể rơi lệ, qua cách gọi hắn là tiểu tử như hài đồng rồi khí chất cùng cách nói chuyện hắn biết đây lão già trước mắt có tu vi hắn không còn thể đoán được nữa rồi, cứ tưởng hắn phải bị thời gian mài dũa đến trơ như đá nhưng không ngờ không ngờ,khó có thể tưởng tượng trong lòng lão kia đau thương như nào.

Lão già kia lại nói tiếp:

- "Ta lúc trước cũng là một trong số những kẻ đó cái cảm giác ham muốn nắm giữ vận mình qua sức mạnh không gì từ bỏ được nhưng rồi ta phạm phải một sai lầm quá lớn khiến ta day dứt không nguôi. Dù dùng hết cả một thân tu vi bản lĩnh nhưng vẫn không thể vãn hồi. Cuối cùng ta nhìn lại bản thân tu suốt cả tỉ năm đạt được vô số thiên tài địa bảo, pháp khí tu vi chỉ có thể để người khác ngước nhìn nhưng xung quanh ta lại toàn người xa lạ những người mà ta quen biết yêu thương bằng hữu xa dần mất đi từng người một. Ta tưởng ta đã biết thế nào là cô độc nhưng khi họ mất đi ta mới biết đâu mới thực sự là cô độc. Cuối cùng ta tu đạo để làm gì ?Còn có ý nghĩa gì nữa.".

Lão cười to một tiếng:

- "Mất mất quá nhiều haaha để hiểu được đạo lí tầm thường mà ta tưởng đó là lẽ sống của bản thân. Thân bị trọng thương, tâm lại dao động quá nhiều ta sống cũng chả còn được lâu nữa, mà cũng chả thiết sống nữa haizz... Tiểu tử ngươi khác ta tuy nhỏ bé như con kiến nhưng ngươi lại hết lòng vì vị cô nương trong quan tài kia, nhìn sơ qua chiếc quan tài cũng đã khá lâu hơn trăm năm có thể thấy được ngươi đã mang bên mình lâu đến như nào chắc mang bên người từ lúc là thiếu niên đi. Tu vi mi chỉ là tầm thường so với mấy kẻ đến đây nhưng lại dám vào hiểm địa này có thể thấy được ý chí của mi. Ta đây coi trọng người tình người tình nghĩa như ngươi, đã có duyên gặp mặt này thì ta giúp mi một lần, nói đi muốn cái gì.".

{Phá Thiên: "Ông là bụt hả nhà lầu xe lambo vợ như ngọc trinh là được không tính gì là to tát" (P/s:Chém tí)}

Phá Thiên gần như nhất thời nói ra như thể là mục tiêu cả đời hắn không chút suy nghĩ không chút ngập ngùng:

- "Cứu nàng sống là đủ".

Lão già lắc đầu nói:

- "Nàng chết đã quá lâu tuy thân thể được bảo toàn nguyên vẹn nhưng hồn phách đã rời quá lâu rồi e là đã xuống dưới... Haizz hiện tại chỉ nàng chỉ có ba khả năng một là hồn phi phách tán, hai là đã hoá thành tinh hồn không có kí ức hay cảm xúc, ba là luân hồi cho dù cái nào ta cũng không giúp được mi với tình trạng hiện nay hay, mi đổi ý đi".

Phá Thiên thở dài:

- "Để ta yên lặng một lát là được rồi".

Hắn tranh thủ ít thời gian còn lại ôn kỉ niệm khi hai người còn ngao du xông pha cùng nhau thoát bờ vực sinh tử, với hắn những thứ khác tồn tại hay không quan trọng chỉ cần nàng là đủ. Cuối cùng nàng lại đi trước một bước, hắn lại không thực hiện được lời hứa thôi thì nguyện kiếp sau vì nàng làm thân trâu ngựa.

- "Ta vừa xong chỉ muốn thử lòng dạ ngươi phút cuối xem có vững vàng hay không. Nếu vừa xong ngươi muốn được sống thì ta sẽ huỷ diệt người thành tro bụi.Chỉ cần ngươi do dự thì sẽ thành công dã tràng."

Lão già suy nghĩ chốc lát lại nói tiếp:

- "Ta đã nói là không hồi sinh được nàng nhưng không có nghĩa là không thể giúp ngươi đạt được mục đích. Nhưng có thành công hay không thì phải xem tạo hoá rồi."

- "Tiểu tử tư chất ngươi cũng bình thường nhưng lại có đại nghị lực, ý chí rắn rỏi không phải ai cũng làm được nên giữ vững nó, phải luôn ghi nhớ nguyên nhân mà ngươi bắt đầu, tại sao phấn đấu cố gắng không ngừng nghỉ đấy chính là cường giả chi tâm. Đạo có thể khác nhưng chi tâm ai cũng phải có, mỗi người một khác, chỉ cần chi tâm dao động thì con đường sau này ngươi sẽ khó bước tiếp. À đúng rồi quên nhắc ngươi, có vẻ ngươi vẫn không biết thân phận thực sự của ngươi, sau này khi ngươi mạnh hơn tự nhiên biết, ta không cho ngươi công pháp không phải vì tư chất ngươi mà cho ngươi cũng vô dụng. Con đường này của ngươi vốn gập ghềnh hơn so với người khác cũng không thể tu đạo bình thường chỉ có thể tự đi tìm đạo của riêng ngươi hoặc bất cứ đạo nào thuộc thần đạo[1] tu linh, tiên đạo tu khí, thánh đạo tu tâm[2], yêu đạo tu thể, huyền linh tu thú. Đại đạo vô vàn nhưng đạt được thì không thể dùng lời để nói vì vậy mới cần cường giả chi tâm. Giúp ngươi cải mệnh là nghịch đạo sẽ khiến ngươi càng nguy hiểm hơn rất nhiều lần so những gì đã trải qua, cố gắng nhé tiểu tử, cầm theo món đồ chơi nhỏ này mà bảo mệnh. Đây là món quà của ta coi như tạm biệt sẽ hơi đau đớn một chút ta đã cho ngươi một đại ân tình thì ngươi cũng phải giúp ta tìm kiếm người kế thừa công pháp của ta đây là di sản mà cả đời cuối cũng của lão hủ không thể để đoạn tuyệt được.

(Cái thần tiên thánh yêu là góp nhặt trong truyện ngự linh thế giới nhưng lại không tìm được câu chính xác nên viết tạm ai nhớ thì comment em sửa lại).

[1] Là tinh thần + linh hồn song hành.

[2] Là tâm sinh ra tín ngưỡng.

Tiếp theo đó lão chạm rãi đứng lên, tay bấm pháp quyết ngay trong sát na đó cả thế giới xung như tối sầm lại một cỗ lực lượng mênh mông từ lão đi ra, tuy lão khống chế không có một tia uy áp nào tác động lên Phá Thiên nhưng chỉ cần nhìn thôi đã thấy một cảm giác áp bức to lớn như cả thái sơn đè lên người vậy chỉ muốn cúi đầu.

Xung quanh không còn là ngôi mộ nữa mà hắn cũng chả nhìn rõ được gì bởi vì trước mặt hắn lão già kia như một vị thần vậy toả sáng rực rỡ như mặt trời không làm cách nào hắn mở mắt ra được, lại cơ thể loại đâu còn phải nhỏ bé như nhân loại mà to cao ngàn trượng hắn nhỏ bé như con kiến vậy.Một chiếc vòng tròn cổ hình thái âm dương xung quanh viền trang trí tứ thần thú bay ra xoay tròn bên trên Phá Thiên.

(Đây là huyền hạo nha anh em chế từ truyện huyền hạo luôn search gu gồ mà nhìn).

- "Nghịch chuyển càn khôn, Nghịch thiên cải mệnh.".

Tức thì cả không gian chấn động kịch liệt chiếc vòng âm dương xoay càng nhanh, đầu đau nhức kịch liệt như ai đó muốn bửa đầu hắn ra nhét gì vào, linh hồn chấn động như muốn li thể, mắt hắn nặng trĩu lại, ý thức dần mờ. Một lúc sau, hắn không còn chống lại cảm giác đó nữa, triệt để thiếp đi.

"Rắc" "Tách... tách... crắc"

Những vết nứt không gian xuất hiện bắt đầu lan rộng như mạng nhện.

"Bùm"

Chấn động hư không phiến không gian này triệt để sụp đổ nhưng lão già đó vẫn còn nguyên nhưng ánh sáng chung đã tắt lịm, mồm liên tục thổ huyết, ánh mắt hắn ảm đạm dần mất đi sinh cơ rồi ngã xuống, cái giá phải trả cho việc nghịch đạo này chính là hồn siêu phách tán không thể luân hồi.

Đến hôm sau tất cả xung quanh vạn dặm phế tích biến mất sạch chỉ còn là một cái lòng chảo sâu hoắm rộng lớn.

oOo..

"SÔNG CÓ THỂ CẠN, NÚI CÓ THỂ MÒN NHƯNG CHI TÂM BẤT BIẾN"

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 3
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.