Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Sinh Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 1973 chữ

o0o..

Trên trời sấm rền vang, những hạt mưa rơi lộp bộp trên khuôn mặt một thiếu niến mười lăm, mười sáu tuổi nhỏ gầy, quần áo rách rưới, đầu tóc rối mù mặt nhem nhuốc đang nằm giữa quảng trường. Xung quanh mọi người hối hả tìm nơi tru mưa thi thoảng vang lên tiếng cười lanh lảnh lũ trẻ con nghịch mưa. Mọi người không ai để ý đến hắn cả người ăn mày như hắn thế nơi nào chả có quan tâm làm gì. Lúc nhỏ đã là đầu trộm đuôi cướp thì lớn lên cũng chỉ đi làm cu li hại mọi người không được yên ôn cũng chả có gì tốt đẹp cả. Đó là lí do hầu hết mọi người tự biện bạch cho bản thân thân chưa lo được ai lại đi lo thằng ăn mày không quen biết. Cuối cùng hắn cũng mở mắt tỉnh dậy, trước mắt vẫn mơ màng đầu cứ như bị cửa kẹp đau kinh khủng, một lượng lớn thông tin công pháp của tiền bối đó đã được truyền vào trong đầu hắn xong lại bị phong ấn lại chỉ còn một ít lời nhắn truyền đến: "Kẻ nào phá được phong ấn này thì truyền lại kẻ đó".

Phá Thiên ngồi dậy lắc lắc cái đầu lấy tỉnh táo, mắt lại nhìn xung quanh thấy mọi thứ thật xa lạ.

- 'Ta còn sống, vậy là thành công à, Mộc Lan đâu rồi mà đang đâu thế này, không giống những thành xung quanh phế tích lắm. Cảnh vật xung quanh có chút quen thuộc hình như mình đã từng đi qua.'

Hắn nhíu mày, mắt lần nữa lại ngắm nhìn chung quanh cố nhớ lại nơi đây, nhất là cái bức tượng to đùng bằng đá giữa cái quảng trường kia.

- "Á đù sao ta lại ở Thanh thành.". Hắn giật mình quát to.

- "Chuyện này là sao nhỉ, Thanh thành năm xưa lúc ta rời đi là thú loạn bị sụp rồi mà, mà càng quái giống hệt như cũ chả khác mẹ gì."

- "Bụp."

- "Á đậu".

Một cái cốc đầu đau điếng từ đại hán đứng gần quát lên:

- "Xéo nhanh tiểu tử. Đệch mợ nó chứ sáng ra thì mưa vừa dọn hàng ra lại gặp phải cái thằng ngáo nói chuyện một mình này thật là xui vl".

Phá Thiên tay xoa đầu quay sang thì thấy một đại hán thân cao hai mét, người đầy cơ bắp hai tay đang mài dao thoăn thoắt thài thịt. Phá Thiên nghĩ thầm:

- "Sao ta không cảm giác được nguy hiểm nhỉ ngay cả thân thể bị một đập nhẹ cũng đã thấy đau kia không phải cao thủ chứ ta chả nhìn ra tu vi gì cả ngay cả linh khí cũng chả có nói gì cao thủ."

- "Bụp."

- "Á".

Lại ăn một cái cốc nữa khiến hắn u cả đầu, đại hán lại quát lên:

- "Muốn khuyến mãi thêm u hay là cút ra xa, ta đây cũng đang rảnh".

Phá Thiên vội vã né xa xa cái tên thô lỗ cục cằn này, hai tay xoa đầu hắn khóc thầm ra nước mắt thật là thốn quá đi. Mới đi được vài bước hắn lại thấy không đúng lắm bèn dừng lại vội vã thử vận chuyển linh khí nhưng chả có gì xảy ra cả, nhìn lại chân tay thì kinh ngạc không thôi.

- 'Đây rõ ràng đây là ta lúc trẻ mà, tu vi không có, Mộc Lan biến mất, ta lại đang ở Thanh thành vậy chỉ có khả năng là tọng sinh quay lại quá khứ. Vậy hoá ra đây là nghịch thiên cải mệnh à, haha cuối cùng ta cũng thực hiện được lời hứa với nàng rồi.'

Phá Thiên vui đến điên mất lão thiên thật sự cho ta lần hai để làm lại, nước mắt hắn như trực tuôn ra vậy.Kí ức cũ đau buồn lại ùa về hắn nhớ y nguyên ngày trước tại Thanh Thạch thành bị yêu thú tấn công trên đường rời đi hắn gặp nàng một người cũng có ánh mắt như hắn vậy. Cả hai từ khi nhận ra ánh mắt của nhau đả hiểu đối phương là người như thế nào. Một đôi mắt hơi mờ xám đục như không có sinh cơ chỉ nhìn thẳng không động đậy. Đó là đôi mắt thế hiện tâm đã hoá tro tàn không quan tâm xung quanh, ra sao cũng được, bàng quang với mọi thứ,kể cả cái chết cũng nhẹ tựa lông hồng vậy.

Từ đó hai người đi với nhau cùng trải qua sóng gió hiểm nguy lại vô tình thắp lên đốm lửa tình duyên. Hắn tuy tu vi không cao, ngộ tĩnh cũng tầm thường, tu luyện chậm chạp như rùa bò nên hầu hết đều là nàng phải bảo vệ hắn nhưng nàng chưa từng than vãn. Hắn biết tuy tích cực điên cuồng tu luyện nhưng hắn vô pháp, kiếp trước hắn theo tiên đạo nhưng mỗi một nâng thêm một cảnh giới hắn tu luyện càng chậm đi nhiều cảm giác như bị áp chế vậy, hắn cũng đã từng thử qua tu linh hồn với tinh thần lực nhưng quả thực cái đó còn cần thiên phú cao hơn cả tu tiên khiến hắn chỉ học được da lông cũng chả tiến lên nổi.

Cho đến một ngày hắn cùng nàng rơi vào loạn thú, nàng vì hắn mở ra tuyến đường máu cuối cùng bị thương nặng. Hắn đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, như ai đó đang dùng dao rạch từng thớ thịt cạo từng tấc xương vậy. Phá Thiên tưởng chừng lúc đó gần như tẩu hoả nhập ma quay lại tử chiến yêu thú để bồi táng theo nàng nhưng nàng lại nói một câu khiên hắn ôm theo ân hận suốt quãng đời còn lại:

- "Mạng này do ta cứu, ngươi phải sống tiếp vì ta,ngươi mà chết ta làm ma cũng không tha ".

Hắn từ đó lại sống nhưng tâm lại chết, mang theo chiếc quan tài lang bạt khắp nơi bám víu vào những hi vọng mong manh nhất.

o0o..

- "Tiền bối đại ân đại đức này ta ngàn đời không quên, việc tiền bối nhờ ta quyết làm được. Haizz chỉ tiếc mệnh ta được tiền bối nhắc nguy hiểm trập trùng chỉ sợ liên luỵ đến nàng, nhưng nếu xa nàng thì ta cũng không thể giúp được gì mà cường giả chi tâm ta nguồn gốc chính là muốn bảo vệ nàng. Chắc chỉ có thể âm thầm đứng sau quan sát thôi, dùng mạng quèn này thay lá chắn cho nàng vậy."

- "Tiền bối đã nói thân phận ta có chút đặc thù khó có thể tu những đạo kia thẩn nào lúc trước càng tu lên cao thần đạo với tiên đạo cảm giác như có sợi xích trói buộc bản thân lại vậy. Các đạo tu hầu hết ta đã gặp có thần đạo, tiên đạo, ma đạo, sát đạo, phù văn đạo, đan đạo còn thánh đạo cùng huyền linh đạo mới nghe lần đầu. Ta chỉ có thể tu được sát đạo, phù văn đạo, đan đạo nhưng sát đạo quá điên cuồng, sát nghiệp nặng nề không phân chính tà, thiên hạ người người đuổi giết ta không chịu nổi, mệnh đã ngắn bước vào chắc đứt luôn. Phù đạo cần công thủ toàn vẹn, ít cần linh khí mượn thiên đạo làm uy lực nhưng yêu cầu ngộ tĩnh quá cao, lại rất nhiều thời gian mài mông nghiên cứu còn chưa kể đến tài liệu nghiên cứu đều thưa thớt đến đáng thương chỉ có đại duyên mới bước vào nổi con đường này."

- "Đan đạo không thiên về công nhưng giết người quỷ dị khó lường, lại khó phòng bị, cứu chữa mà nói đến chữa thương cứu người thì đứng số hai thì không còn đạo nào đứng thứ nhất, ngươi tu luyện đạo này sống dai như ngoé rất khó giết, địa vị lại cao cao tại thượng nhưng nhất là tài nguyên tu luyện kinh người cùng một sư phụ nhưng ta nghèo rớt lấy đâu ra học lên nổi cao siêu còn chưa kể ta cũng không quá giỏi môn này."

- "Thần đạo thì khỏi phải tu, linh hồn trọng sinh vẫn là tương đương với Ngưng Nguyên trung kì. Haizz nói là vạn đạo mà biết có đếm trên đầu ngón tay mà đều không thể có thành tựu được. Muốn học đạo khác đã có người nghiên cứu thì chắc phải bới tung cái đại lục này mất lấy khả năng, thẩn nào tiến bối nói ta tự tìm đạo riêng. Tìm mà dễ thì tiên đầy trời, thần đầy đất nhưng ta đâu còn lựa chọn.Thôi tìm được không phải ngày một ngày hai, linh khí phổ thông nhất không dùng tu tiên nữa ta luyện thể vậy trước mắt sống dai mới là ngoan đạo."

- "Chông gai thì sao chứ, khó khăn nguy hiểm thì sao trong mắt ta mọi thứ vốn chả khác gì nhau, đến một phá một, đến hai phá hai, đến bao nhiêu phá bấy nhiêu chỉ có chết mới bắt ta dừng được."

(P/S: Các bác độc giả đừng nhầm cứ luyện thể là yêu đạo hay tiên đạo nha, luyện thể giữa các đạo cũng có sự khác nhau, Yêu đạo của yêu thú nó thu linh khí dùng yêu đan chuyển sang yêu khí tu thành yêu thể, Tiên đạo dùng đan điền kết thành tiên đan tạo linh khí tu linh thể,... Trong đó luyện thể của yêu đạo bá nhất vì vậy mới có câu yêu đạo tu thể. Thằng main tới đây tuy thu linh khí luyện thể nhưng cũng không phải thuộc bất cứ đạo nào nha đây là quá trình cơ bản đầu tiên của các đạo là tẩy kinh phạt tuỷ, cải tạo nhục thân, sau đó khi tu theo đạo gì mới kết thành đan đạo đó. Các đạo khác nhau nhưng xét về đan hầu như đều giống nhau thu linh khí còn khác nhau như thế nào thì mấy chương sau sẽ có.)

Cuối cùng Phá Thiên cũng nghĩ thông suốt mọi việc, trên mặt nở một nụ cười hiếm có đúng lúc này bụng hắn phát ra tiếng kêu phá hỏng bầu không khí.

- "Ọt ọt ọt. .."

- "Thôi cũng đói rồi kiếm gì bỏ bụng với nơi dùng chân tạm đã ". Phá Thiên lướt đi nhanh chóng lúc biến mắt vào trong đoàn người.

Với hắn kể cả không có tu vi thì kiếm ăn nơi ở không phải việc gì khó vì hắn vốn là cô nhi sinh được một đôi vợ chồng già thu nhặt về nuôi sống nhờ những nguồn sữa từ những người lạ lúc tốt lắm thì được uống sữa từ bà bầu còn không thì uống sữa động vật linh tinh mà ông bà xin được. Tên "Phá Thiên" này cũng là do ông bà đặt cho vì hôm đó hai người thấy những vị thần tiên đánh nhau ở đằng chân trời khiến trời u ám, đất rung chuyển vì vậy họ mong sau này hắn cũng tài giỏi như vậy có thể phá tan bầu trời có một cuốc sống tốt đẹp hơn.

Sau này ông bà mất,làng bị đạo tặc cướp bóc tan tác hắn lang thang phiêu bạt cuối cùng đến Thanh thành ở một thời gian vì nơi đây khá dễ kiếm sống.

o0o..

"TRĂM NĂM TRONG CÕI NGƯỜI TA, CHỮ TÀI CHỮ MỆNH KHÉO LÀ GHÉT NHAU"

(P/S: Phá Thiên ta đây còn chưa tìm chữ tài mả cha thằng mệnh đã ám ta)

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.