Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết Nứt Hôn Nhân

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

- Cha mẹ về đến nhà gọi ngay cho con an tâm nha.

Ngô Quang mở cửa ôtô để cha mẹ của mình vào trong xe. Bên cạnh anh ấy là người vợ đã cưới được bảy năm Phan Diệp Anh. Cuộc sống gia đình về kinh tế thì không thiếu thốn nhưng về mặt tinh thần thì ảnh hưởng trầm trọng vì Diệp Anh đến bây giờ vẫn chưa sinh được con. Vì lẽ đó nên mẹ chồng ngày càng không còn thiện cảm.

- Được rồi! Nè, hai đứa nhanh chóng có tin vui đi đấy. Mẹ sắp đợi không nổi rồi đây. Hay thằng Quang đi xem mắt đi nhé!

- Bà này, ăn nói không sợ con cái nó buồn.

Nghe vợ ăn nói không lọt tai, ông Ngô kéo tay bà ấy. Chào hai vợ chồng xong thì đóng kính xe lại.

- Thôi cha mẹ về, hai đứa vào nhà đi.

- Dạ, chào cha mẹ.

Chiếc ôtô bắt đầu lăn bánh. Diệp Anh và chồng nhìn theo một lúc rồi cùng nhau vào trong.

Ngồi trên xe ôtô, tâm trạng của ông Ngô không tốt đẹp gì mấy. Rõ là ông đang giận vợ của mình. Diệp Anh đã về đây làm dâu được bảy năm, tính tình hiền lành, biết chăm lo chu đáo cho cha mẹ chồng như cha mẹ ruột. Chỉ là chậm có con thì có gì phải làm căng mọi chuyện.

- Bà nói như vậy không sợ con cái nó buồn hay sao? Vợ chồng thằng Quang còn trẻ thì từ từ có con cũng đâu có gì là vấn đề. Lúc nào cũng làm ầm lên cả.

- Buồn cái gì mà buồn? Ông sợ vợ chồng nó buồn vậy vợ chồng nó có nghĩ cho tôi với ông không? Cưới nhau bao nhiêu năm chỉ có việc sinh một đứa con cũng không xong.- Bà Ngô gắt gỏng.

- Vợ chồng nó còn trẻ, công việc cần phải ổn định. Thêm một thời gian thì có sao đâu mà bà khéo lo.

- Không có nói gì nữa hết á. Một thời gian nữa không có tin vui thì tôi bắt thằng Quang đi xem mắt. Vậy thôi!

- Bà... Haiz...

Ông Ngô bất lực thở dài. Trên đời này ông chưa thấy con dâu nào hiếu thuận như Diệp Anh. Ông thương không chỉ hiền lành chăm chỉ mà còn cách hành xử đàng hoàng vẹn tròn đôi bên. Thời nay dễ dầu gì tìm được đứa con dâu như vậy.

  • Cạch *

Đóng cửa phòng tắm, Diệp Anh đi đến giường và ngồi xuống bên cạnh Ngô Quang. Anh và cô gặp nhau khi còn học đại học. Trong khi anh thành lập công ty riêng, gặt hái được một số thành tựu nhất định thì cô quyết định trở thành giảng viên đại học, gắn bó lâu dài với ngôi trường cũ. Yêu nhau rồi kết hôn, thoáng chốc đã trôi qua bảy năm, làm tất cả biện pháp mà vẫn chưa có tin vui. Không phải kinh tế khó khăn, đây mới là gánh nặng mà đôi vợ chồng trẻ như cô đang phải gánh chịu.

- Giờ này trễ rồi, sao anh chưa ngủ nữa?

- Em à, em đừng buồn mẹ nha.- Ngô Quang vội nắm lấy đôi tay của vợ.- Tính mẹ không nói được lời ngọt ngào nhưng trong lòng thì rất tốt.

- Thì ra nãy giờ anh đang suy nghĩ về chuyện này à? Mấy năm qua chẳng lẽ em không hiểu được tính mẹ nữa sao? Không sao hết, mẹ vì lo cho chúng ta thôi.

Diệp Anh vỗ về chồng rồi đi tắt đèn phòng ngủ.

- Anh nên đi ngủ sớm, ngày mai còn cuộc họp nội bộ nữa mà.

Quay lại giường, nằm xuống bên cạnh chồng. Diệp Anh nhẹ nhàng nhắm mắt trong vòng tay của anh. Dạo gần đây Ngô Quang bận việc tận khuya nên hai người ít khi được ở gần nhau. Có lẽ đêm nay sẽ khác, cô và anh hoàn toàn có một khoảng không riêng tư ở bên cạnh.

- Bà xã! Chúng ta tiếp tục tìm con nhé.

Vòng tay đặt ở eo của cô dần siết chặt, cả thân người đều áp sát vào anh.

- Nhưng ngày mai anh phải...- Cô ấp úng.

- Suỵt!

Ngô Quang đưa ngón trỏ lên môi, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của vợ mình. Yêu nhau một năm rồi gấp rút tiến đến hôn nhân. Dù chóng vánh nhưng anh rất yêu vợ. Là hoa khôi khi còn học đại học, tốt nghiệp thuộc dạng xuất sắc nên cưới được cô chính là niềm hãnh diện của anh. Ngoại hình không đổi thay gì cả, chỉ có điều bây giờ cô chững chạc, mang dáng vóc của người phụ nữ trưởng thành mà thôi.

- Anh yêu em nhiều lắm!

Ngô Quang ép Diệp Anh nằm ngửa ra giường, phút chốc đã ở trên người cô ấy. Bàn tay gỡ dây thắt eo ra, hình thể đẹp như tranh vẽ hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của anh.

Lúc anh cúi đầu ngậm lấy chiếc cổ trắng ngần thì cũng là lúc Diệp Anh nhắm chặt đôi mắt, cả người bắt đầu trở nên căng thẳng. Sắc mặt một lúc một thay đổi, bàn tay anh ấy vừa chạm vào quả đào mềm mại là Diệp Anh không thể kiềm nén được nữa. Những âm thanh d.ục v.ọng phát ra theo từng cái lướt tay dụ hoặc.

- Ư ưm... Ưm... Aaa...

  • Reeng... Reeng... *

Dần tách đôi chân thon dài, Ngô Quang vừa đưa tay chạm vào nơi tư mật thì điện thoại đã reo lên liên hồi. Bực dọc với lấy điện thoại đi vào phòng tắm, anh áp vào tai.

" Anh nghe đây! "

" ... "

" Được rồi, được rồi. Đợi anh một chút, anh đến ngay. "

Ngắt điện thoại, Ngô Quang ra ngoài thì thấy Diệp Anh đang mặc lại trang phục đàng hoàng. Đưa ánh mắt ái ngại nhìn cô, anh bé giọng.

- Công ty có việc gấp nên anh phải đến ngay.

- Công việc quan trọng.- Diệp Anh lấy bộ vest thẳng tươm trong tủ giúp anh.- Anh cứ lo việc trước đi, không sao đâu.

- Uhm!

Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Ngô Quang nhận lấy bộ đồ từ tay cô rồi đi vào phòng tắm. Từ lâu cô biết rõ anh đang làm gì và sẽ đi đâu mà. Chỉ là bản thân đang cố chối bỏ mà thôi. Người đàn ông thành đạt như anh đương nhiên bên cạnh có không ít bóng hồng. Do bản thân không thể cho anh được một đứa con nên cô đành cam chịu, không hé môi nửa lời với chồng rằng mình đã biết được thứ gì.

  • Ting *

" Anh đến nhanh đi, em không đợi được nữa đâu đó. "

Tin nhắn được gửi đến khiến màn hình vụt sáng, thu hút sự chú ý của Diệp Anh. Lòng đau như cắt khi nội dung tin nhắn từ một số máy lạ hiện rõ mồn một trước mặt. Mặc dù cố gắng phớt lờ những bản thân lại không làm được. Không sinh được con, chỉ vì như thế mà cô đã âm thầm chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác. Anh rất khao khát trong nhà này có tiếng cười của trẻ nhỏ. Cô biết rõ điều đó nên rất cố gắng cùng anh có một đứa con nhưng không ngờ rằng anh lại tìm niềm vui mới. Như vậy chẳng khác nào mắng thẳng vào mặt rằng cô đây vô dụng?

Nhìn chồng bước ra ngoài với bộ âu phục chỉnh tề khiến Diệp Anh không kiềm được nước mắt tràn mi. Chưa bao giờ cô tưởng tượng được hôn nhân của mình sẽ đi đến bước đường này. Bản thân vẫn chưa tin được người chồng mình luôn yêu thương đã ân ái cùng người phụ nữ khác ở sau lưng.

- Em đừng đợi cửa nhé! Cứ ngủ truớc đi, có lẽ anh sẽ về muộn lắm.

- Dạ, anh đi đường cẩn thận.

Diệp Anh chỉnh sửa lại cravat giúp anh, đầu hoàn toàn cúi gằm che giấu những giọt lệ long lanh đang lăn dài trên đôi má.

- Em ngủ ngon!

Đặt nụ hôn nhẹ lên trán, Ngô Quang với tay lấy điện thoại rồi ra ngoài. Tiếng đóng sầm cửa vừa vang lên cũng là lúc Diệp Anh ngã quỵ, ngồi bệch xuống chiếc giường êm ái. Cô không hề quan trọng bằng người phụ nữ đó. Chỉ vì một cuộc gọi từ cô ta mà anh đã bỏ mặc vợ mình trong màn đêm đơn độc để chạy đến bên cạnh người tình. Thứ gì cũng giỏi nhưng giữ chân đàn ông thì dở tệ. Bắt đầu từ ngày hôm nay cô đã chính thức mất anh ấy mãi mãi rồi.

...

Vừa xong buổi lên lớp ở trường đại học, Diệp Anh điều khiển xe đến cửa hàng thời trang của người bạn thân từ thời đại học của mình. Nhóm bạn chơi thân có ba người nhưng hiện có một người đã ra nước ngoài định cư nên chỉ còn hai người ở lại đây, thân đến mức xem nhau như chị em ruột thịt.

Cả đêm qua cô không thể chợp mắt được, hôm nay lên lớp cũng không được tập trung. Diệp Anh có thể thấy rõ tình trạng hôn nhân của mình đang dần rạn nứt. Nếu Ngô Quang không còn tình nghĩa gì thì sớm muộn cũng đến ngày anh ấy muốn ly hôn mà thôi.

- Diệp Anh! Sao giờ này cậu đến đây vậy?

Bạn thân của Diệp Anh, Hà Ân không khỏi bất ngờ. Hôm nay không biết lý do gì mà cô lại đến đây vào giờ này.

- Hà Ân...

Vừa gặp được cô bạn thân, Diệp Anh không kiềm được nước mắt mà ôm chầm lấy cô ấy khóc nức nở. Trước giờ cả hai thân nhau như chị em trong nhà. Bây giờ cô không biết phải xử sự ra sao và nên làm gì, chỉ biết tìm đến cô ấy. Ngô Quang là tình đầu, tưởng chừng đâu cũng là người chồng duy nhất. Hôn nhân gặp phải chuyện này cô cảm thấy như cánh cửa phía trước đang dần khép chặt.

- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi à?

- Mình... Anh Quang... Anh ấy có người phụ nữ khác rồi. Hức hức... Mình khổ quá Ân ơi.

- Đúng là quá đáng! Có vợ đẹp, là giảng viên đại học còn chưa vừa tầm hay sao? Bây giờ lại còn sinh tật nữa?

Diệp Anh cứ khóc nấc lên không ngừng, chẳng thể nói thêm được lời nào. Nỗi đau này quá lớn khiến cô không biết phải xoay sở ra sao, chẳng biết làm cách nào níu giữ để chồng quay lại.

- Chúng ta ngồi xuống đã. Qua đây!

Hà Ân kéo Diệp Anh qua bộ sofa rồi cùng nhau ngồi xuống. Lúc này nhìn Diệp Anh vô cùng đáng thương. Cô ấy khóc nức nở, hai mắt đỏ hoe và sưng húp. Đôi vai gầy mảnh khảnh run rẩy không ngừng.

- Từ khi nào vậy? Rồi anh ta có biết rằng cậu biết chuyện không?

- Đã lâu rồi...hức, mình cũng chưa nói gì với anh ấy cả.

- Thôi được rồi! Đừng khóc nữa mà.- Hà Ân ôm lấy Diệp Anh vào lòng.- Ngày mai Trang Đài về nước, cậu đừng ủ rũ như vậy khiến cậu ấy lo.

- Bây giờ mình không biết phải làm gì. Chưa bao giờ mình nghĩ anh Quang sẽ phản bội mình để tìm người phụ nữ khác... Hức hức, mình khổ quá Ân ơi.

- Không sao đâu mà, cậu có tài có sắc thì anh ấy không bỏ vợ để đi theo người khác đâu. Đàn ông là vậy, cũng phải có một thời gian bay bướm bên ngoài rồi quay về nhà thôi. Cậu đừng lo.

Diệp Anh ôm chặt cô bạn thân của mình. Chưa bao giờ cô thấy mình cô độc trên chiếc giường quen thuộc ấy như đêm qua vậy. Chỉ rời đi nửa tiếng đồng hồ mà anh đã sập cả nguồn điện thoại. Có lẽ anh ấy không muốn ai đó làm phiền cuộc vui ân ái, kể cả người vợ đầu gối tay ấp suốt bảy năm như là cô đây.

Bạn đang đọc Phải Lòng Trai Bao sáng tác bởi TrixVN
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrixVN
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.