Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật chính xuất hiện

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

“Tóm tắt kịch bản thứ nhất có sự tham gia của kí chủ đây!”

‘Chương 1-3: Đại thiếu gia của La gia bay từ thủ đô đến thành phố Nam Dương nhập đại học để tán tỉnh người bạn từ nhỏ của mình dù đã có hôn ước.

Khi ra khỏi sân bay phát hiện có một thiếu nữ bán hoa ở ngay cổng. Thiếu nữ này mặc đồ nghèo nàn nhưng khuôn mặt xinh xắn và thân hình nhỏ nhắn rất hợp mắt La thiếu gia.

La Thiên muốn bắt ép thiếu nữ này lên xe rồi mang đến nhà mình ngủ một đêm. Nhưng đúng lúc nam chính Diệp Phàm đi qua thấy cảnh này đã nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân.

Bị người ngăn cản chuyện tốt La Thiên rất tức giận, hắn ra lệnh cho bảo tiêu đánh gãy chân nam chính Diệp Phàm. Tiếc là Diệp Phàm có tu vi Ngoại cảnh đại cấp, bảo tiêu của La Thiên chỉ có Nội cảnh đại cấp nên không đánh lại.

La Thiên đành phải chịu thua rời khỏi đó!

Trần Vân Yên sống một mình, bố mẹ mất từ khi cô 14 tuổi nên phải tự kiếm sống, tâm rất thiếu thốn sự che chở. Nam chính đã cứu làm động lòng nên trong tâm Trần Vân Yên xuất hiện hảo cảm đầu tiên!’

“Lát nữa kí chủ hãy diễn như trong kịch bản là được rồi!”

La Thiên đọc tóm tắt kịch bản xong đã biết những gì cần làm rồi.

[ Có vẻ như cô bé Trần Ngữ Yên này là một trong những nữ chính, lát nữa phải cố gắng diễn cho giống như thật mới được. Lần đầu diễn nên không biết có bị lộ không ta..]

La Thiên nhắm mắt lại nghĩ lời kịch, hắn đã nhanh chóng thích ứng chuyện ở đây, phần lớn là do tiền thưởng mà hệ thống nói.

Lúc này ở cổng sân bay, một thiếu nữ mặc quần jean cũ bạc màu, áo sơ mi trắng nhưng có nhiều vết bẩn đang ngồi bán hoa.

Thiếu nữ này hơi gầy, như bị thiếu dinh dưỡng nhưng vẻ đẹp trên mặt vẫn không phai đi.

Trần Vân Yên đang nhíu mày, từ nãy đến giờ trong đầu cô cứ có một giọng nói vang lên.

Cái gì mà đây là thế giới tiểu thuyết, còn nhân vật phản diện. Diễn gì đó còn nhắc đến tên mình, nữ chính là sao???

Trần Vân Yên không nghĩ nổi, cho rằng do đói quá nên mình đang bị ảo giác…

Ba mươi phút sau.

La Thiên đã xuống máy bay, bây giờ hắn đang từ trong sân bay đi ra.

Xung quanh có bốn bảo tiêu dọn đường trông rất khí phách, bị người người chú ý.

Các nữ nhân thấy khuôn mặt La Thiên thì tỏa sáng, muốn lên xin phương thức liên lạc nhưng bị bảo tiêu cản lại.

Bị người chú ý như thế La Thiên cảm thấy có chút không chịu nổi.

Nhưng vì thiết lập nhân vật hoàn khố nên hắn phải giả vờ nhìn các mỹ nữ rồi mỉm cười giống lưu manh.

Cười mỏi hết cả miệng rồi.

Những mỹ nữ bị hắn nhìn không chỉ không ghét còn mỉm cười lại, kéo hở khe ngực ra khoe với hắn.

La Thiên thấy mà suýt nữa phụt máu mũi, tranh thủ chuyển ánh mắt sang người khác, làm như không có hứng thú.

Một lúc sau dưới sự dẫn dắt của bảo tiêu hắn đã đi ra đến chỗ xe đón.

Lâm Thắng ngồi lên rồi thở dài một hơi, cuối cùng cũng không phải giả vờ nữa.

Mới có một thời gian ngắn thôi mà đã khó thế rồi, tí nữa diễn lớn hơn không biết có thuận lợi không.

Xe đã di chuyển ra sân bay, hắn mở cửa sổ ra quan sát để tìm mục tiêu của mình.

Rất nhanh ra đến ngoài cổng hắn đã thấy một thiếu nữ ngồi ở bên đường bán hoa.

Nhìn từ xa thôi mà hắn cảm thấy rất kinh ngạc, cô bé còn nhỏ mà rất xinh xắn, không kém những idol hắn từng thấy.

Lớn lớn sẽ còn hại dân hại nước hơn nữa.

La Thiên cảm thán, không hổ là nữ chính.

“Lái xe đến bên cạnh cô bé bán hoa kia!” La Thiên nói với lái xe.

“Vâng thưa thiếu gia!” Lái xe cũng nhìn thấy Trần Ngữ Yên.

Trong lòng anh ta thở dài, vị thiếu gia nhà mình nổi tiếng là phong lưu, không biết bao nhiêu thiếu nữ đã bị hại rồi.

Hôm nay lại có thêm một nạn nhân xấu số bị thiếu gia để mắt đến.

Trong lòng có khúc mắc nhưng anh ta không dám làm trái, sợ bị đánh chết.

La Thiên sờ sờ ngực rồi lấy ví ra, một cộp tiền dày ập vào mắt.

Thấy đống tiền này trong lòng hắn nảy ra một ý….

Trần Ngữ Yên đang ủ rũ.

Sân bay rất nhiều người qua lại nhưng không ai mua hoa của cô cả.

Nếu không ai mua thì hoa sẽ héo hết, cô cũng không có tiền để ăn trưa, bản thân đã nhịn hơn một ngày rồi.

Đúng lúc này có hai chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô.

Sau đó là một thanh niên đẹp trai mỉm cười bước xuống xe.

[ Đây rồi, bây giờ phải diễn để cho nam chính trang bức anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó mình sẽ có thể đi thẳng về nhà nghỉ ngơi! Xin lỗi cô bé nhé, tất cả đều là bất đắc dĩ! ]

Giọng nói lại vang lên trong đầu khiến Trần Vân Yên rất khó chịu.

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài vì có khách đến mua hoa rồi.

“Anh trai, anh mua hoa giúp em với ạ!” Trần Vân Yên mỉm cười tươi nói.

Thấy nụ cười này lòng La Thiên run lên.

[ Cô bé này cười lên đẹp quá! ]

“Ừm, anh sẽ mua hết đống này giúp em nhưng với điều kiện em phải đi với anh một đêm! Đồng ý chứ!” Lâm Thắng mỉm cười lưu manh nói, hắn còn mở ví ra cầm xấp tiền dày trên tay.

Trần Vân Yên trợn mắt to nhìn La Thiên.

Cô không để ý La Thiên nói gì mà chỉ để ý giọng nói.

Giọng nói này, chẳng phải là giọng vang lên trong đầu mình sao?

Thấy Trần Vân Yên trợn to mắt nhìn mình hắn không hiểu sao.

[ Cô bé này sao đơ ra thế nhỉ, bị lời của mình làm sợ rồi hả, chắc là vậy rồi! ]

“Không nói gì là đồng ý rồi đấy nhá!” Lâm Thắng cười tươi hơn, quơ quơ tiền trước mặt Trần Vân Yên.

Trần Vân Yên giật mình tỉnh lại, cô đã có thể xác định giọng nói trong đầu mình là của người trước mặt.

Mình có thể nghe được lời trong lòng của anh ta? Tại sao lại như thế?

Nếu như vậy thì những gì anh ta vừa nói có thật không.

Anh ta diễn trêu mình rồi có một người là nam chính sẽ đến cứu??

“Đi nào cô em!”

La Thiên nhét xấp tiền vào túi của Trần Vân Yên rồi kéo lấy tay cô.

[ Gầy quá, cầm mà không thấy thịt đâu, toàn xương thôi! ]

Nghe thấy giọng này Trần Vân Yên mới rời đi từ trong suy nghĩ.

Phát hiện mình đang bị kéo thì dứt tay ra lùi lại mấy bước.

Đã biết là diễn như trong lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi.

“Làm sao đấy, đồng ý rồi mà, muốn đổi ý hả, không có cửa đâu!”

La Thiên làm mặt trở nên có vẻ tức giận, hắn đi lên cầm lấy hai tay Trần Vân Yên muốn kéo cô lên xe.

Trần Vân Yên muốn tránh đi nhưng sức yếu không thể làm gì.

“Không…”

“Dừng tay!!”

Trần Vân Yên chưa kịp nói thì một giọng đàn ông đã vang lên trước cô.

Sau đó cô cảm giác mình bị kéo ra sau, một người đàn ông nhìn rất bình thường xuất hiện trước mặt, ấn tượng của cô về hắn rất bình thường, không có gì lạ.

La Thiên nghe thấy có người hô thì biết đó là nam chính đã đến, hắn vừa nhìn sang nhìn thấy có người xuất hiện bên cạnh rồi mình bị đẩy ngã về đằng sau.

[ Đây rồi, nam chính đến rồi, diễn nốt để về thôi! ]

A!!

La Thiên ngã xuống kêu đau lên, mặc dù đau thật.

Sau đó đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm quát.

“Thằng chó, mày là ai, dám phá hỏng chuyện của tao!”

Lúc này mấy bảo tiêu phát hiện thiếu gia bị cản thì chạy nhanh đến đứng sau La Thiên.

“Ta là ai ngươi còn chưa có tư cách biết! Ban ngày ban mặt mà dám trêu chọc thiếu nữ xinh đẹp, hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng động vào cô ấy!!” Diệp Phàm khinh thường nhìn La Thiên nói.

Sau đó quay đầu cười ôn nhu nói.

“Yên tâm, có anh ở đây không ai làm gì được em!”

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.