Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào vai

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

La Thiên rất nhanh đi đến gần bàn mà Phương Ngọc Linh đang ngồi, trên mặt vẫn giữ nụ cười đẹp trai.

[ Cô nàng Ngọc Linh này…xinh đẹp thật đấy, ôi tim mình sắp không chịu nổi mất!! ]

Thấy rõ khuôn mặt của Phương Ngọc Linh khiến tim hắn đập nhanh lên, idol ở thế giới thực còn kém cô nàng này nhiều lắm!

[ Đúng là thế giới tiểu thuyết, chỉ tồn tại sự xinh đẹp không có ở bên ngoài! ]

[ Bây giờ phải giả vờ tỏ tình cô nàng này rồi còn dây dưa nữa! May mặt mình dày chút không thì từ lúc bị từ chối đã xấu hổ muốn chết rồi! ]

Phương Ngọc Linh nhíu mày lại, thế giới này chỉ là thế giới tiểu thuyết thật sao!

Không phải chứ, mình có hành động, tư duy rất rõ ràng…

Còn tên La Thiên này, cứ nghĩ hắn thích mình từ nhỏ nên mới bám dai từ thủ đô đến đây, ai ngờ chỉ là làm theo sự sắp xếp sao…

Không hiểu sao lúc này Phương Ngọc Linh lại có chút mất mát trong lòng.

Chơi với nhau từ khi còn bé, nói không thích tí nào là giả. Nhưng mà hắn đi hại những cô gái khác khiến bản thân mình không chịu được nên mới đi…

[ Cô nàng Ngọc Linh này làm mặt căng thế kia thì chắc là ghét mình lắm nhỉ! Tự nhiên cảm thấy có chút đau lòng, bị mỹ nữ ghét là điều đau đớn của đàn ông! Đùa thôi, làm xong kịch bản còn về nhà chơi game! ]

“Ngọc Linh, lâu rồi không gặp! Ta nhớ ngươi lắm, nhớ mỗi ngày mỗi đêm, nhớ từng giờ từng phút từng giây, nhớ như vậy là do ta yêu ngươi bằng cả tâm hồn lẫn trái tim, yêu ngươi hơn tất cả! Ngọc Linh, làm bạn gái ta nhé!”

La Thiên thổ lộ tình cảm sâu sắc rồi đưa hoa đến trước mặt Phương Ngọc Linh.

Nghe thấy lời thổ lộ chân tình tha thiết như vậy khóe miệng những người xung quanh giật giật, có tên còn đang nín cười, Ngọc Linh cũng không ngoại lệ.

[ Khụ khụ, nghe buồn nôn nhưng vì để Ngọc Linh ngươi lấy hoa đập ta nên mới dùng lời tỏ tình của trẻ trâu như vậy! Nào mau mau từ chối đi! ]

“Tên khốn khiếp này!!” Phương Ngọc Linh cảm thấy rất tức giận.

Nếu chỉ nghe lời bên ngoài của hắn thì không thấy tức giận mà chỉ cảm thấy lời kia quá xấu hổ thôi.

Còn khi nghe được lời trong lòng của hắn thì tức giận thật sự. Nói thế chỉ vì chọc tức lão nương thôi sao!

Được! Lão nương tức giận thật rồi đấy, muốn theo kịch bản à, không dễ như thế đâu!

Ở bên ngoài thì thấy mặt Phương Ngọc Linh đỏ bừng lên, răng cắn lại với nhau, ánh mắt rất nguy hiểm, biểu hiện của sự tức giận…

[ Khụ, nhìn dáng vẻ tức này có chút đáng yêu nhỉ, muốn véo cái thử xem. Chọc sư tử có vẻ vui…!]

Một lời kháng lại truyền đến trong đầu của Phương Ngọc Linh.

Tên khốn La Thiên, ngươi muốn véo ai? Ngươi nói ai là sư tử??

Phương Ngọc Linh hít sâu một hơi sau đó cô đứng dậy nhìn bó hoa La Thiên đang đưa cho mình.

“Cảm ơn ngươi đã tặng hoa nha La Thiên, ta sẽ nhận chúng. Còn câu trả lời cho câu hỏi thì đến trưa chúng ta đi ăn cơm cùng nhau rồi nói được không?!”

Phương Ngọc Linh mỉm cười nói, đưa tay ôm lấy bó hoa.

Lão nương không từ chối cũng không đồng ý còn nhận lấy hoa này! Cho ngươi sai kịch bản chết tiệt đó đi.

Hả!!

Không chỉ là La Thiên mà tất cả người xung quanh đều mộng bức!

Mọi chuyện diễn ra không như tưởng tượng của họ.

Vừa nãy giáo hoa còn rất tức giận, theo lẽ thường thì sẽ từ chối thẳng thừng chứ!!

“Ta thấy một hiện tượng lạ!”

“Chẳng lẽ giáo hoa động tâm rồi!!!”

“Bọn ngu, đó là thiếu gia của La gia, có thân phận lớn. Giáo hoa không muốn để La thiếu gia bị mất mặt trước đám đông nên mới chọn cách khéo léo từ chối như vậy!”

“À thì ra là vậy!!”

“Giáo hoa thông minh!”

“…”

Ngoài cửa lớp bỗng có một thanh niên trông bất cần đời đi vào. Thanh niên này thấy có nhiều người tập trung một chỗ thì tò mò đi đến.

Khi thấy Phương Ngọc Linh thì mắt sáng lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

Nghe được những lời của người xung quanh La Thiên bỗng hiểu ra, mọi thứ vẫn đúng kịch bản, hoàn cảnh khác một xíu thôi!

[ May may vẫn đúng kịch bản! ]

Phương Ngọc Linh mộng bức, đúng kịch bản, mình làm khác ý nghĩ của hắn mà…

Phương Ngọc Linh không có ý định đồng ý vì trong lòng vẫn có khúc mắc từ trước.

Cô hẹn La Thiên buổi trưa ăn cơm là muốn hỏi rõ về thế giới này, còn lại cứ để những người khác đoán đi, mình không cần nói gì.

“Ngọc Linh, ta muốn biết ngay bây giờ cơ, nếu không tim ta sẽ không chịu được!” La Thiên ra vẻ chân thành tha thiết nói.

Đi lên đưa tay muốn nắm lấy tay Ngọc Linh.

Trong ý nghĩ cô nàng này sẽ tránh ra nhưng mà…hắn rất thuận lợi cầm lấy tay Phương Ngọc Linh.

[ Ơ ơ, cô nàng Ngọc Linh này không tránh à…mà mềm thật đấy, bóp bóp còn thích nữa…má nó, lần đầu cầm tay gái xinh! ]

La Thiên mộng bức không theo tưởng tượng nhưng mà cảm giác mềm mại khiến hắn không nhịn được mà bóp nhẹ vài cái.

Lúc này Phương Ngọc Linh đang đỏ mặt, cô đang nghĩ ngợi không chú ý đến La Thiên lại nắm tay mình.

Cảm giác bị nắm khiến cả người như bị điện giật, nghe được lời trong lòng của hắn cô lại càng xấu hổ thêm, quên cả rút tay ra cứ để La Thiên nắm.

Lúc nhỏ hai đứa hay dắt tay nhau như thế….

“Này, không thấy cô ấy không muốn sao, mau buông tay ra!”

Bỗng một giọng nói vang lên.

Diệp Phàm thấy La Thiên đang tỏ tình Phương Ngọc Linh, nghe bàn luận thì cô gái xinh đẹp động lòng người này không thích.

Tên La Thiên này còn muốn dây dưa không chịu dời, trong lòng hắn lại nảy ra một ý anh hùng cứu mỹ nhân, chiêu này rất dễ làm mỹ nữ cảm động.

Thấy La Thiên nắm tay Phương Ngọc Linh khiến Diệp Phàm nổi ghen lên trong lòng. Nữ nhân hắn thích không thể bị người khác động chạm nên đã đi đến muốn ngăn cản.

[ Đây rồi, tên nhân vật chính Diệp Phàm đã ra sân. Sau này cô nàng Ngọc Linh này sẽ là con mèo nhỏ trong ngực hắn nhỉ! Ghen thật đấy! ]

Nghe thấy tiếng lòng của La Thiên thì Phương Ngọc Linh tỉnh lại, cô rút tay ra.

Trong lòng dâng lên một sự tức giận khi nghe thấy mình sẽ là con mèo nhỏ trong ngực người khác.

Cô quay sang nhìn nhân vật chính Diệp Phàm mà La Thiên nói.

Ấn tượng đầu tên là lôi thôi, bất cần đời, quá bình thường!

Thấy mỹ nữ nhìn mình thì Diệp Phàm vui mừng, cảm thấy mình trợ giúp rất cảm động, miệng nở nụ cười siêu tà mị, mắt hiện vẻ tham lam nhỏ.

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Phàm thì Phương Ngọc Linh suýt nôn ra, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác tránh bẩn mắt.

Chỉ một thời gian ngắn nhưng cô đã thấy sự tham lam lam và dâm dục trong mắt Diệp Phàm.

Sau này mình sẽ trở thành nữ nhân của tên này sao? Không thể nào! Dù có chết cũng không!

Điều này rơi vào mắt Diệp Phàm thì là Phương Ngọc Linh đang xấu hổ trước nụ cười của hắn, trong lòng vui như tết.

“Lại là mày! Mày muốn chết phải không, lại cản chuyện của tao!” La Thiên tức giận nói.

[ Nụ cười này thật buồn nôn, nhanh chóng để hắn đánh mình rồi về thôi!! ]

Những người xung quanh kinh ngạc khi thấy có người dám ngăn La thiếu gia.

Im lặng cắn hạt dưa xem kịch vui.

“Ta cứ cản đấy, làm sao nào! Có ta ở đây thì ngươi sẽ không trêu chọc được bất kì mỹ nữ nào đâu!” Diệp Phàm nhìn La Thiên mỉa mai nói.

Hắn nghĩ lời này của mình sẽ làm cảm động mỹ nữ, ánh mắt liếc qua Phương Ngọc Linh thấy cô nàng đang đỏ mặt nhìn vào mình.

Trong lòng cảm thấy lâng lâng, có vẻ mình đã làm đúng, cứ tiếp tục như thế sẽ thu được tâm mỹ nữ!

Phương Ngọc Linh nghe thấy lát nữa tên này muốn đánh La Thiên thì không hiểu sao trong lòng lại rất tức giận.

Cô nhìn chằm chằm vào tên Diệp Phàm này, nếu hắn muốn đánh La Thiên cô sẽ ngăn cản, không để chuyện đó xảy ra.

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.