Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên thư

Phiên bản Dịch · 2969 chữ

Chương 1

Trong một cung điện to lớn lộng lẫy nhưng lại xơ xác, hoang vắng, Giang Từ Tuyên chật vật bám vào mép giường, vẻ mặt không thể tin được nhìn nữ nhân đang cười lạnh nhạt phía trước, khóe miệng co rút đau đớn, khó khăn nói: "Thuốc ngươi đưa cho ta uống có độc ?"

Giang Từ Niệm hơi cúi đầu, hoa mẫu đơn vàng đung đưa ở bên sườn mặt cô ta vài cái, quang ảnh hiện lên trên mặt nàng ta như có vài gợn sáng, nhưng lại khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm này của nàng ta lộ ra mấy phần dữ tợn, vặn vẹo.

"Tỷ tỷ a, ngươi nên cảm tạ ta ... vì ta còn tới tiễn đưa ngươi đoạn đường cuối cùng."

Giang Từ Tuyên hai tay nắm chặt khăn trải giường, khàn giọng nói: "Ngươi hạ độc thái hậu như vậy, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi!"

“Bệ hạ?” Giang Từ Niệm khẽ nhướng mày, lấy khăn lụa che miệng cười hai cái, “ Tỷ tỷ cũng thật là biết nói đùa, tỷ tỷ ngươi làm ra chuyện đồi phong bại tục ,trái luân thường đạo lý như vậy, Tỷ còn làm mất thể diện của Hoàng gia, Bệ hạ Sớm muộn gì đều cũng muốn giết chết ngươi để bảo toàn tôn nghiêm của hoàng gia. "

Giang Từ Tuyên cảm thấy khí huyết trong lồng ngực sôi trào, bị kích động đến mức phun ra hai ngụm máu, nàng vuốt ngực ho khan một hồi lâu mới góp nhặt được chút sức lực nói: "Cho dù Bệ hạ không để ý ta, nhưng nếu là để tổ mẫu cùng phụ thân biết ngươi giết hại ta như vậy, bọn hắn cũng không tha thứ cho ngươi”.

Lần này, Giang Từ Niệm cười to hơn, “ tỷ tỷ a tỷ tỷ, ta nên nói gì với ngươi đây, ngươi có biết độc này ai hạ cho ngươi không?”

Nụ cười giễu cợt và khinh thường đó giống như một cái gai cắm sâu vào lòng người, "Ngươi và Lê vương đã làm chuyện xấu như vậy, làm mất thể diện của hoàng gia cũng như làm hỏng thể diện của Giang gia, tổ mẫu và phụ thân sẽ không bao giờ dung túng cho sự tồn tại của một nữ nhi vô đạo đức như ngươi, cho nên lọ thuốc độc này, là tổ mẫu đưa cho ta, để ta đưa tiễn ngươi một đoạn đường thật tốt”.

Giang Từ Tuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, hàng rào kiên định trong nội tâm nàng lập tức sụp đổ,tổ mẫu đưa ? tổ mẫu muốn độc chết cô sao?

Phụ thân cùng tổ mẫu, sao họ, sao họ có thể tàn nhẫn với cô như vậy?

"Nhớ ngày đó, ta chỉ được xem như đồ kèm theo của tỷ tỷ ngươi gả đến hoàng cung.Ta tưởng cả đời ta phải phụ thuộc vào người khác, nhưng không ta nghĩ lại ta lại lấy được sự sủng ái của Hoàng Thượng. Bây giờ ta, còn đang mang long chủng, đằng sau còn có gia tộc chống đỡ, ta sớm muộn gì cũng là hoàng hậu, mà tỷ tỷ ngươi hôm nay được chết trong tay ta cũng là phúc phận của ngươi. Tỷ tỷ a, ngươi liền… thật tốt chờ chết đi!”

Giang Từ Niệm cười cay nghiệt lại càn rỡ, vuốt ve cái bụng hơi phồng lên của mình rồi vênh váo đi ra ngoài.

Đôi mắt oán hận của Giang Từ Tuyên như hai quả cầu lửa thiêu đốt ở trên người nàng ta, khóe miệng nàng khẽ động mấy lần nhưng không nói được lời nào, sức lực sót lại trong người cũng không thể chống đỡ được nữa, liền ngã quỵ xuống giường.

Phù điêu phượng hoàng được chạm nổi trên viền Gương đồng chiếu ra một khuôn mặt qua mức tái nhợt, lông mày nàng run nhẹ, miệng Anh Đào nhỏ hơi khẽ mở, hơi lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, giống như Đan dược.

Khuôn mặt nàng không được xem là diễm lệ nhưng cũng đoan trang.

Điều mà Hoa Hiểu Hiểu thường làm nhất mấy ngày nay chính là tự soi gương, cô cũng phải mất ba ngày mới hiểu được sự thật đáng sợ này , cô xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến một quyển tiểu thuyết gần đây cô đọc tên là "Lãnh Vương Kiêu Phi ngược đãi tình yêu".

Vốn, cô đối với tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết không có bao nhiêu hứng thú, chỉ vì cô trường kỳ nằm trên giường bệnh, lại không có việc gì để làm, nên cô đã tìm một số tiểu thuyết xem để giết thời gian, sở dĩ cô đối với quyển tiểu thuyết này chú ý như vậy, là vì nam chủ trong đó quả thực cùng nam nhân phản bội cô cực kỳ đòng dạng, làm cho cô hận đến nghiến răng, nghiến lợi. Hắn một bên đối với nữ chủ thâm tình, một bên lại lấy lý do mượn sức thế gia đại tộc, cùng nữ tử khác nói chuyện yêu đương, dù sao cũng chính là một tên cặn bã thật sự, lại nghĩ đến, hiện tại cô nằm trên giường bệnh trường kỳ như vậy, bị bệnh tât tra tấn đau đớn đều là nhờ người đàn ông kia ban tặng cho cô. Đối với loại đàn ông này cô càng căm ghét sâu sắc.

Càng làm cho người ta tức giận chính là, hết lần này tới lần khác ,nam nhân như vậy lại được đông đảo độc giả ca ngợi là đế vương thâm tình nhất trong lịch sử. Hoa Hiểu Hiểu rất không đồng tình, cố ý ở khu bình luận phát biểu ý kiến của mình một chút, lập tức bị rất nhiều fan não tàn bao vây, tấn công. Hoa Hiểu Hiểu một lòng oán niệm lại không có chỗ phát tiết, dẫn đến liên tục mất ngủ mấy ngày, cô cảm thấy xã hội hiện nay quả thực là thế phong nhật hạ, nam nhân như vậy cũng xứng đáng được nhiều tán thành!?

Lại không nghĩ, khi cô vừa tỉnh lại, cô lại biến thành vợ của hoàng đế, hơn nữa người vợ này còn là bia đỡ đạn, trước khi cô xuyên đến nàng ta đã bị người độc chết.

Phàm là trong bất kỳ một bộ phim ngôn tình cẩu huyết nào, để làm nổi bật sức hấp dẫn vô hạn của nam chính, tác giả đều sẽ luôn an bài một bia đỡ đạn yêu hắn, yêu hắn đến mức không hề còn lý trí, trở nên điên cuồng, không thể tự kiềm chế bản thân. Thật không may, chủ nhân ban đầu của thân thể này lại chính là bia đỡ đạn đó, nàng ta xuất hiện trong nguyên tác chưa đến mấy lần đã bị KO rớt.

Người đầu độc nguyên chủ, là người nhà thận cận nhất của nàng.

Mình thành bia đỡ đạn như vậy, Hoa Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, cũng may thân thể này cũng coi như khỏe mạnh, không bệnh không đau, cô nghĩ cô không cần phải chịu đựng bệnh tật tra tấn nữa, cũng coi như là một chuyện tốt.

Hiện tại,Giang Từ Tuyên lại thở dài một tiếng, phân tích tình cảnh trước mắt của cô.

Trong nguyên tác, nguyên chủ chính là , một cái bia đỡ đạn, sinh ra trong một đại gia tộc thế gia, hôn sự của nàng với Hoàng đế cũng do tiên hoàng định ra. Hoàng đế tuy rằng tuân theo ý chỉ của tiên hoàng cưới nàng, nhưng vẫn không thích nàng, trước không nói hoàng đế có tình yêu đích thực, vẫn muốn cho tình yêu đích thực của hắn làm hoàng hậu, hơn nữa vị hoàng hậu này lại yêu hắn đến mức não tàn, càng làm cho hắn chán ghét.

Cho nên về sau nàng bị người hãm hại cùng Lê vương lén lút gặp gỡ, hoàng đế bèn thuận nước đẩy thuyền. Mặc dù không đến mức phế nàng, nhưng cách phế hậu chênh lệch không xa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thứ muội kia của nàng có thể kiêu ngạo,rót độc dược cho nàng như vậy.Một hoàng hậu suy đồi khí tiết, lại bị hoàng đế ghét bỏ, đó quả thật là Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà.

Chết cũng bất quá chỉ là một cái chiếu rơm kéo ra ngoài chôn, ngay cả tư cách tiến vào hoàng lăng cũng không có.

Thủy Trúc bưng thuốc tiến vào, nhìn thấy nàng trong gương thở dài ,Tuy rằng trong lòng cũng buồn nhưng vẫn trấn an, cười nói "nương nương, tới giờ ngài uống thuốc rồi."

Giang Tử Tuyên thu hồi suy nghĩ, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, Thủy Trúc thấy cô uống thông thuận như vậy, không khỏi cười nói: " nương nương người vừa tỉnh lại, ngược lại đã thay đổi rất nhiều, trước kia người sợ nhất là uống thuốc đắng này".

Đời trước, cô ngày ngày uống thuốc, tiêm chích, so với thuốc này hơn không biết bao nhiêu, vị đắng này đã đáng là cái gì.

Thủy Trúc thấy cô vẫn cúi đầu trầm tư như cũ, sợ nàng tăng thêm ưu phiền, ngược lại không có lợi cho thân thể khỏi hẳn,lập tức an ủi nói:" nương nương chớ suy nghĩ nhiều, nương nương hiện giờ phải hảo hảo bảo trọng thân thể, chờ cơn tức giận của Hoàng Thượng qua đi, đến lúc đó nương nương lại đến trước mặt hoàng thượng cáo trạng Giang Dung Hoa, tội danh mưu hại hoàng hậu của nàng, để cho nàng nếm mùi đau khổ.

Giang Từ Tuyên trong lòng cười lạnh, hoàng đế sẽ vì nàng làm chủ? Chỉ sợ Ước gì nàng chết sớm một chút đi, ha!

Linh Nhi mặc một kiện áo mỏng màu xanh ngọc có thêu hoa, từ ngoài bình phong tiến vào, tức giận nói: “mấy người trong dược cục kia quá xảo quyệt nô tì nói là lấy thuốc cho Nương Nương những người này sống chết cắn không chịu cho, nô tì cầu rất lâu mới cầu được những thứ này".

Thủy Trúc trừng mắt nhìn nàng một cái, Linh Nhi tự biết mình lỡ lời, lập tức biết điều ngậm miệng lại, đem một túi thuốc đặt xẹp xuống trên chiếc bàn thấp, đi đến bên cạnh Giang Tử Tuyên quỳ xuống , vành mắt đỏ lên, cố nén không cho rơi lệ: “ cũng may Thủy Trúc hiểu được một chút y thuộc bằng không nương nương không biết bị Giang Dung hoa tàn sát thành cái dạng gì. Nương nương nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể đợi đến ngày minh oan,cho những tiểu nhân kia đẹp mặt”

Giang tử Tuyên nở nụ cười trấn an: “ oan khuất của bổn cung , bổn cung sẽ tử tẩy sạch, những người đã từng trà đạp bổn cung, bổn cung đều nhớ kỹ từng người một, ta sẽ không buông tha cho môt ai”.

Ở kiếp trước,nàng cũng không phải là một người dễ bắt nạt, bằng không khi biết người nọ phản bội mình lập tức tìm cách đưa đôi cẩu nam nữa kia vào ngục giam, để họ sống không bằng chết

Thủy Trúc cùngLinh Nhi Hai người đồng thời sững sờ, phải biết rằng, vị hoàng hậu nhà các nàng từ nhỏ được nuông chiều, tính tình ngây thơ hồn nhiên .Tuy là một hoàng hậu cao quý nhưng cũng không có chủ kiến gì, tính tình tiểu hai tử nhưng hôm nay lại mang phong thái trầm ổn, bình tĩnh như vậy, trong mắt cô ánh lên như có như không sự tàn nhẫn, cả hai đều có chút nghi hoặc.

Bất quá hai người lại không hoài nghi đến những thứ khác,chỉ nghĩ nàng bị Giang Dung Hoa kích thích mới như vậy, nương nương cuối cùng cũng hiểu được, minh tranh ám đoạt trong hoàng cung, ngươi lừa ta gạt, trong một đêm trưởng thành cũng không phải là không có khả năng.

Trên mặt Thủy Trúc vui vẻ vội vàng hỏi: “Nương nương có cách gì không?”

Giang tử Tuyên cười lạnh mà không trả lời, Linh Nhi thấy bộ dáng nàng chắc chắn như vậy, trong lòng nàng vui vẻ nói : " Nương nương , người có biết sáng nay khi người tỉnh lại, người trở nên không giống trước kia, bất quá Linh Nhi ngược lại càng thích biến hóa này của nương nương, trong hậu cung này không cho phép nửa điểm ngây thơ .Nếu nương nương được rửa oan, nương nương sẽ tốt hơn, phu nhân trong nhà cũng sẽ tốt hơn, nương nương biến thành như vậy, phu nhân ở nhà chỉ sợ cũng ....."

Thủy Trúc ở bên ho nhẹ một tiếng, Linh nhi tự biết lỡ lời lập tức ngậm miệng lại.

Giờ phút này ở vinh cúc đường trong hậu trạch Giang gia, Giang phu nhân Vệ thị nằm trên giường liên tục thở dài vài tiếng, Trương mama ở một bên khuyên nhủ: "Phu nhân, người nên uống thuốc, nếu không uống thuốc sẽ nguội. ”

Vệ thị lắc đầu, "Trương mama, Hoàng hậu nương nương bây giờ biến thành như vậy, người bảo ta uống như thế nào? ”

Trương mama cũng nóng nảy, lập tức khuyên nhủ: "Chính là bởi vì Hoàng hậu nương nương biến thành dạng này phu nhân người mới càng phải dưỡng thân thể thật tốt mới đúng ”.

Vệ thị lại thở dài một tiếng, lại thủy chung không chịu uống thuốc, lúc này bên ngoài có tiểu nha đầu tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, thứ phu nhân cầu kiến. ”

Sắc mặt Vệ thị hiện lên không vui, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đi nói cho nàng biết, thân thể ta không khỏe, nên không gặp khách. ”

Tiểu nha đầu còn chưa kịp lui xuống, lại nghe một giọng nói sắc bén vang lên, "Phu nhân đây không phải là hảo hảo nằm ở trên giường sao? ”

Vừa dứt lời, liền thấy Liên thị ăn mặc lộng lẫy đi vào trong phòng, hướng Vệ Thị vấn an nói: "Phu nhân người đã khỏe hơn chưa? ”

Vệ thị biết nàng tới nơi này là không có ý tốt, cũng không cho sắc mặt tốt, nhắm hai mắt lạnh lùng nói: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?! ”

Liên thị che miệng cười cười, "Ta tới nơi này, tự nhiên là quan tâm thân thể tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ ngươi có tốt không? ”

Vệ thị cười lạnh một tiếng, "Hôm nay ngươi thấy rồi, nên đi được rồi chứ? ”

"A, tỷ tỷ, muội cũng không có trêu chọc tỷ, sao tỷ lại nhăn mặt với muội như vậy, người làm cho tỷ tỷ tức giận chính là vị trong cung kia cũng không phải muội, cũng đúng a, nếu ta cũng sinh ra một nữ nhi đồi phong bại tục như vậy, ta cũng tức chết."

Răng Vệ thị cắn đến khanh khách, gắt gao nhìn chằm chằm Liên thị nói: "Tuyên nhi của ta không bao giờ làm ra chuyện như vậy! "Trong ngực tức giận quay cuồng, nhất thời nàng bị kích thích đến nỗi ho khan liên tục, ho thẳng đến không thể thở nổi.

Trương mama lập tức giúp nàng thuận khí, khẩn thiết nói với Liên thị: "Hiện giờ phu nhân bị bệnh, thứ phu nhân ngài nói ít hơn hai câu đi. ”

Liên thị hôm nay vốn là đến để gây thêm phiền phức cho nàng, chỉ mới nói một nửa sao có thể rời đi như vậy, cho nên lại nói: "Ta cũng không nói sai, chứng cớ xác thực, còn oan uổng nàng sao? ". Che miệng cười cười,lại nói: "Cho nên muội muội vẫn cảm thấy sinh ra tốt, cũng không có nghĩa là mạng là tốt , lấy tỷ tỷ mà nói đi, sinh ra ở thế gia thì như thế nào, không sinh được nhi tử không nói, sinh nữ nhi lại không chịu thua kém, ta mặc dù không có mạng tốt như tỷ tỷ , nhưng cũng may bụng ta không chịu thua kém, sinh được nhi tử, nữ nhi trong cung của ta cũng không kém, mới tiến cung không bao lâu liền mang thai long chủng, nếu sinh hạ hoàng tử, vậy thật sự là quý không thể tả a. ”

Vệ thị lại một thêm một trận đả kích, cảm xúc phập phồng, ho khan liên tục , thiếu chút nữa ngất đi, trong lòng Liên thị thầm sảng khoái, ước gì Vệ thị ho đến chết luôn như vậy mới tốt.

"Xem ra, tỷ tỷ bệnh cũng không nhẹ a, vậy ta cũng không quấy rầy tỷ tỷ, bất quá muội khuyên tỷ một câu, tỷ tỷ phải ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, vạn nhất một ngày nào đó thánh chỉ phế hậu vừa hạ, ta sợ tỷ tỷ ngươi không chịu nổi a." Liên thị lạnh lùng nhìn vệ thị một cái, khóe miệng nhếch lên, nâng cằm xoay người rời đi.

Vệ thị ho đến một câu cũng không nói nên lời, Trương mama vừa lau nước mắt vừa giúp nàng thuận khí, liên tục khẩn xin: "Nô tỳ chỉ nguyện Hoàng hậu nương nương ngàn vạn lần được minh oan, nếu không phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ bị thứ phu nhân chà đạp chết. ”

Bạn đang đọc Pháo hôi Hoàng Hậu nghịch tập sự (dịch) của Tử Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 3118320426
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.