Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Bí Ẩn

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

* Sáng hôm sau *

Dưới đất từng hạt nắng rơi vương vãi trên sân, trên cao tiếng chim hót líu lo, bầu trời trong xanh thi thoảng có đám mây bồng bềnh trôi. Trước khung cảnh thật thanh bình đó, ở đâu đó trong một căn nhà, có một người thanh niên đang đứng trước cánh cửa với vẻ mặt không được vui cho lắm.

Cộc... cộc... cộc...

- Dậy đi đồ heo lười! Bà định ngủ đông trong đó luôn hả?

Rầm... rầm... rầm...

- DẬY ĂN SÁNG KHÔNG CON HEO KIA!

Light bất lực đến cùng cực vì không gọi được ai kia dậy, anh đang tựa lưng vào cánh cửa nghịch điện thoại giết thời gian thì cánh cửa bất ngờ mở ra làm anh mém ngã.

- Ông gọi ai là con heo hả? Hả? Tôi còn chưa phạt ông tội hôm qua đâu! - Linh đáp lại với giọng ngái ngủ nhưng chứa đầy sát khí.

- Ơ! Nói bâng quơ trúng ai trúng thôi! Mà xuống ăn sáng đi cô nương!

Light vừa nói vừa nhìn tổng quát đối phương một lượt, cô đã mặc một bộ đồ khác, lần này là một chiếc quần thể thao đen sọc trắng với chiếc áo phông vàng, mái tóc cũng đã buộc gọn lại chứ không để xõa nữa.

- Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp - Light thầm khen Linh một câu rồi cùng cô đi xuống bếp.

- Oa! cái này ông tự nấu hả! - Linh vừa nói vừa chỉ tay vào bát phở còn vương khói nghi ngút trên bàn.

- Ừ! Tôi tự nấu đó! Bà ăn xem có được không?

- Có thật ông tự nấu không đó? Tôi nghi lắm à nha!

- Tin hay không tùy bà!

Linh ngồi xuống bàn gắp một đũa phở đưa vào miệng, Light nhìn cô thưởng thức món phở nhà làm của anh. Nhìn anh bây giờ trống giống như thí sinh tham gia Master Chef đang nhìn giám khảo chấm điểm món ăn của mình vậy.

- Cũng ngon đó! Cảm ơn ông nhé!

Linh nói xong lại gắp thêm đũa nữa mà không quan tâm đến người thanh niên kia lại chuẩn bị lên mây, may mà anh lấy lại bình tĩnh kịp thời.

- À mà này!

Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng như có luyện trước.

- Bà nói trước đi - Light thể hiện tinh thần quân tử mời Linh nói trước.

- Ông nói trước đi - Linh cũng nhường lại cho phải phép.

- Ờ... thì! Tôi có quyết định rồi! Chuyện giúp đỡ ấy!

- Thế nào? - Linh lộ rõ vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe quyết định của Light.

- Tôi sẽ giúp bà! À không! Vùng đất của bà mới đúng chứ nhỉ! - Light nói rành mạch từng chữ như sợ đối phương không nghe thấy vậy.

- Thật chứ?

- Chắc chắn

Nghe lời khẳng định chắc nịch như vậy Linh bỗng gục mặt xuống bàn, đôi vai bé nhỏ của cô run lên khe khẽ làm Light đơ mất vài giây rồi mới định thần được mà nói:

- Này! Sao thế! Quái lạ! Chả lẽ phở có độc à! Mà mình cũng ăn nhưng có sao đâu?

Anh chạy đến lay lay vai cô...

Và lại là khoảng lặng đó giữa hai người...

Như chợt hiểu ra vấn đề, anh kéo ghế ngồi gần người con gái ấy.

- Đừng khóc nữa! Khóc xong trông xấu lắm đó!

Light không ngờ rằng một cô gái với vẻ ngoài lạnh lùng băng sương khó gần lại có tâm hồn mong manh dễ vỡ như vậy. Linh sau một hồi mới ngẩng đầu lên, hai mắt cô đã đỏ hoe, bất chợt có một bàn tay khẽ chạm lên mặt cô, là Light đang cầm khăn giấy lau đi những vệt nước mắt kia của cô, một cảm giác gì đó rất khó tả xuất hiện giữa hai người, Linh như muốn thời gian ngừng trôi để có thể cảm nhận khoảnh khắc này mãi.

Chíu!

Một luồng sáng bất ngờ xuất hiện ở giữa phòng khách làm cả hai bừng tỉnh, rồi từ luồng sáng đó xuất hiện một vật thể dẹt như tấm thẻ nhưng lại có diện tích khá lớn.

- Đây là telecard (thẻ dịch chuyển) mà! Chắc chắn ở AMO có việc khẩn cấp lắm đây! Bà ở lại đây nhé! - Light dù biết có việc khẩn nhưng vẫn giữ thái độ bình thản nói. Linh thì ngược lại hẳn, cô tròn mắt nhìn thứ sản phẩm công nghệ kia rồi ánh mắt dừng lại ở một chỗ trên chiếc thẻ.

- Cái hình vẽ này là... - cô nói nhỏ trong miệng nhưng vẫn bị Light nghe thấy, anh vừa chỉ vào hình vẽ một con mắt ở giữa một ngôi sao ma thuật sáu cánh đỏ chói và bị gạch chéo một đường, trên đường gạch đó có ba chữ AMO cũng sáng chói vừa giải thích:

- À! Cái này là logo của tổ chức tôi làm việc thôi!

Cạch!

Tấm thẻ nứt đôi tách ra thành hai mảnh, từ trong đó có hai người thanh niên bước ra, là Max và Jack. Hai người này cứ đến khúc cao trào là xuất hiện. Tả thì lâu nhưng sự việc diễn ra rất nhanh.

- Light! Đến trụ sở nhanh! Họp khẩn! - Jack và Max đồng thanh nói.

- Ừ! Đợi tao tí!

Light nói xong quay qua Linh dặn dò nốt:

- Bà ở nhà nhớ cẩn thận! Nếu gặp chuyện gì nguy hiểm cứ xuống hầm ở đằng kia mà tránh! Chìa khóa tôi trên tường ấy! - anh chỉ kịp nói vậy rồi bị người đứa kia lôi vào trong thẻ, may mà anh thay đồ ngủ ra rồi không thì đến trụ sở quê phải biết. Tấm thẻ đóng hai mảnh lại rồi thu nhỏ dần cho và mất hút. Linh vẫn đứng đó với vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu.

* 5 ngày trước *

- TOÀN ĐỘI! BẮT LẤY NÓ! MAU SỬ DỤNG GẬY THỰC TẠI! CHUẨN BỊ NỔ SÚNG!

Một đám người trang bị vũ trang hiện đại mà đến cả SWAT hay SEAL còn phải thua xa. Họ đang tổ chức bủa vây lấy một người, từng người trong họ sau khi nghe thấy lệnh liền lần lượt lấy ra những vật giống cây gậy rồi cắm thẳng xuống đất.

Tít... tít... tít...

- Sao thế? - một người trong hội, trang bị cũng khác hẳn những người còn lại hỏi.

- Thưa đội trưởng! Chỉ số ổn định thực tại đang ổn định trở lại. - một tên có vẻ là cấp dưới đáp lại.

- Tốt! Đợi ổn định hẳn rồi lao vào bắt là xong! Rượt đuổi lâu quá rồi! Phen này trúng mánh to hahaha! - tay đội trưởng cười ha hả với vẻ mặt đắc thắng.

Sau đó là vô số tiếng nói đồng tình...

- Này con mọi kia! Chạy cũng vô ích thôi hahaha!

- Đúng rồi! Con mọi pháp thuật sao chạy đua được với công nghệ chứ! Biết bọn tao là ai không? Là Alpha-1 đó hahaha!

- Phải đó! Bọn tao là Sát Thần Đội Alpha-1 đây!

Đám người kia lớn tiếng lăng mạ nhưng vẫn giữ cảnh giác tạo thành một vòng tròn nhăm nhe giương súng về phía mục tiêu chực kéo cò mà đâu biết rằng chỉ chốc nữa thôi cả đám chỉ còn được về nhà hai lần một tháng.

Tít... tít... tít...

- Đội trưởng! Không ổn rồi! Chỉ số ổn định thực tại lại tăng vọt, hiện giờ là 7500 RI(*) rồi.

- Hả? Khốn kiếp! Trúng kế của nó rồi!

Người kia bị bao vây nãy giờ đứng im làm cho đám người kia có chút chủ quan bây giờ mới nhếch môi lộ ra một nụ cười. Mà ngoài người đó với đám kia thì chẳng còn người dân nào xung quanh khu vực đó cả, có vẻ như họ đã được di tản đi đâu đó.

Rẹt... rẹt...

Bùm!

Một trong số những chiếc gậy phát nổ, hất văng một người lính ra cả chục mét. Cả đám bắt đầu hoảng vì gậy thực tại mà nổ chứng tỏ kẻ địch đứng trước mặt kia cũng phải là hàng khủng mới làm được như vậy.

- TẤT CẢ TRÁNH XA GẬY HẰNG THỰC! CHO PHÉP NỔ SÚNG! - tay đội trưởng gào lên ra lệnh. Đám người lùi ra xa hơn, vòng tròn đã được mở rộng.

Xạch!

Chỉ một tiếng lên đạn đồng đều duy nhất nhưng tất cả đều đã giương súng hướng về phía mục tiêu, nòng súng đang tụ năng lượng tạo thành một quả cầu trắng kì ảo.

Chíu!

Vô số quả cầu năng lượng bay ra từ họng súng, đây không phải là súng bình thường mà là súng đặc chủng của AMO chế tạo ra, những quả cầu kia là những tia phóng xạ gamma có độ xuyên thấu cao tụ lại với nhau, nếu trúng đạn thì nạn nhân sẽ sốc phóng xạ liều cao và tử vong tại chỗ.

Bùm!

Một vụ nổ cực mạnh cuốn phăng mấy căn nhà cùng đám người. Nguyên nhân là do trước khi đạn bay tới mục tiêu thì người kia đã dịch chuyển đến một chỗ khác làm cho cả lô đạn nhập vào nhau rồi phản ứng phát nổ. Người bí ẩn kia không ai khác chính là Linh. Một lúc sau khi vụ nổ xảy ra, cô bước đến một tên lính, chính xác hơn là cái xác của tên lính còn nguyên vẹn nhất, cô bắt đầu lục soát, cô muốn biết cái đám này rốt cuộc là ai mà muốn truy sát cô như vậy. Sau một hồi lục lọi cô cũng chỉ tìm được một cái huy hiệu và vài món đồ tư trang còn nguyên. Cô cầm chiếc huy hiệu ngắm nghía một lát rồi để lại chỗ cũ rồi quay gót biến mất.

Bạn đang đọc Pháp Giới sáng tác bởi BRILIVIE
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BRILIVIE
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.