Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thợ mộc thần kỳ

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Lần này, tốc độ của mũi lao không có đột phá vận tốc âm thanh, nhưng mà vẫn chính xác xuyên qua giữa hai chân Trương Dương, đâm vào trên mặt đất, hắn không có nửa điểm tổn thương, nhưng hắn lại giống như đã đi một vòng trước cửa địa ngục, hồn nhỏ đều bị dọa bay, đại não trống không, toàn thân run rẩy, kém một chút liền tiểu trong quần!

Trọn vẹn mấy giây sau, Trương Dương mới đặt mông ngồi xuống, cảm giác toàn thân yếu mềm, hắn đã biết cái mà Ngô Viễn nói tới, khiếm khuyết kính sợ là có ý gì.

Rất đơn giản, hắn thiếu sự kính sợ khi đối mặt với cái chết.

Cho tới bây giờ, hắn cũng không có trực diện đối mặt với tử vong, chí ít là một mình, lẻ loi trơ trọi, hoàn toàn bất lực mà đối mặt với cái chết.

Dù là lúc hắn đánh giết con đại ưng kia, cũng là mượn phòng hộ một cấp, có lẽ hắn đã giảo biện mình rất dũng cảm, nhưng cái này vẫn còn thiếu rất nhiều.

"Đại nhân, xin ngài trị tội!"

Ngô Viễn đi tới, một chân quỳ xuống thỉnh tội.

"Không có —— không có việc gì, ta đã hiểu, ngươi —— ngươi làm rất tốt." Trương Dương nói chuyện cũng đều nói không lưu loát, nhưng hắn thật sự đã hiểu, hắn để Ngô Viễn đứng lên, sau đó lặng yên mà đi cắt gọt cây lao thứ hai, lần này, hắn vẫn là hắn, đao vẫn là đao, gậy gỗ cũng là một cây côn thô sơ như trước, duy chỉ có thái độ của hắn là khác biệt.

Trước đó, khi hắn cắt gọt mộc mâu, mặc dù cũng hết sức chăm chú, tập trung tinh thần, nhưng hắn lại coi đây như là một trò chơi, một cái việc làm, nhiều nhất là có chút cảm giác thành tựu trong nghệ thuật.

Cho nên Ngô Viễn mới nói hắn thiếu kính sợ.

Hắn là thôn trưởng, hắn có lớp phòng hộ cấp hai, hắn có giam cầm pháp thuật, hắn có các binh sĩ thay hắn vào sinh ra tử, dù cho hắn đã từng sợ hãi, đã từng lo lắng, nhưng những cái này cũng đều chỉ là gián tiếp, hắn căn bản chưa từng thực sự đối diện với sự khủng bố của Sinh Tử lần nào.

Nhưng bây giờ, mảnh gỗ trong tay hắn, không còn là mảnh gỗ bình thường, mà nó đã trở thành tính mạng của hắn, ở trên chiến trường, đây là thứ duy nhất để hắn ủy lại, vũ khí, thậm chí là một bộ phận trên cơ thể của mình.

Loại cắt gọt này, huấn luyện kỳ thật không chỉ là kỹ thuật, không chỉ là thái độ, mà còn lại một loại thí ngiệm với ý chí, với linh hồn, với bản tâm.

“Ngươi, đã chuẩn bị để đối diện với cái chết chưa?”

"Vút vút vút!"

Những tiếng xé gió kịch liệt vang lên, 19 chi cây lao cùng một lúc được phóng mạnh mà ra, chỉ dùng 0.5 giây liền bay qua khoảng cách hơn trăm mét, cuối cùng đâm vào trên mặt đất, không có một thanh lao nào chuẩn xác mà đâm trúng người rơm, dù là cây lao gần với người rơm nhất cũng cách nó tới 2 mét, mà xa nhất là mười mấy mét bên ngoài.

"Không tệ, rất tốt, tiếp tục cố gắng đi!"

Ngô Viễn lớn tiếng khích lệ, mà mười chín tên lính ở sau, trọn vẹn trưng bày hơn một ngàn cây lao đã được cắt gọt.

Đây đã là ngày thứ hai.

Hôm qua ngoại trừ mấy cái tiểu yêu quái nhắm mắt đi lạc, những chuyện khác đều không có gì xảy ra, xây thôn vẫn đang tiếp tục, Trương Dương vẫn đang cùng với cái mười chín tên lính kia giả làm thợ mộc, mỗi người đều đã cắt gọt được hơn năm mươi cây lao.

Khoan hãy nói, cái sáo lộ này của Ngô Viễn cũng coi như không tệ.

Chí ít hiện tại, những binh lính kia dễ dàng liền gọt ra một cây lao trong nháy mắt.

Đến hôm nay, Ngô Viễn mới để bọn hắn tập luyện phóng lao, nhưng cái này lại không có bao gồm Trương Dương.

Đối với chuyện này, lý do thoái thác của Ngô Viễn là, "Thôn trưởng đại nhân, bọn hắn sắp phải bắt đầu tập luyện phóng lao, là bởi vì bọn hắn không biết lúc nào liền sẽ chết ở trên chiến trường, bọn hắn sẽ cùng địch nhân liều mạng một lần, mà trong lúc đó, tất cả mọi người có lẽ sẽ phải chiến đấu cho tới lúc chết, mà lúc đó, mỗi người chỉ có thể phóng được một cây lao, cho nên, bây giờ ta đang huấn luyện cho bọn hắn cách phóng lao thật đồng bộ, lấy số lượng tới giết chết kẻ thù."

"Thế nhưng thôn trưởng đại nhân lại không giống, chúng ta thề sống liều chết bảo vệ sự an toàn của ngài, mà tác dụng của ngài trên chiến trường, cũng không phải dùng để phóng mạnh mấy cây cây lao này, ta nghĩ ngài đã hểu ý của ta, xin ngài cần phải hiểu rõ, nếu như ngài muốn nắm giữ kỹ xảo phóng lao cao hơn, không có gì có thể so với cây lao mình tự cắt gọt."

"Bởi vì, dùng con mắt ngắm, cao lắm chỉ có thể xếp làm lớp thứ 3, lấy tay cảm giác thì có thể coi là lớp thứ 2, mà dùng tâm để ngắm mới chính là lớp thứ nhất."

Tuy lời nói của Ngô Viễn có chút mơ hồ, nhưng mà Trương Dương đã hiểu ý của hắn, cũng quyết định làm theo ý của Ngô Viễn.

Cứ như vậy, Trương Dương liền triệt để hóa thân thành thợ mộc, đem từng bó gỗ không ngừng cắt gọt thành cây lao, từ ban ngày, đến ban đêm, hắn luôn không ngừng mà cắt gọt, có thể tăng lên cá gì hay không thì hắn không biết, nhưng mà Trương Dương cảm thấy hắn đã sắp tu đao pháp tới đại thành.

Không sai, sau quá trình cắt gọt mấy cây lao kia, thình lình lại có một đầu thông báo hiện ra.

Đao thuật sơ cấp: (độ thuần thục) 15

"Được rồi, thì ra cái nghề nghiệp thần bí nhất của thế giới này không phải ma pháp sư, mà là thợ mộc."

Trương Dương cười ha ha một tiếng, loại trời xui đất khiến này đúng là thú vị, cố ý trồng hoa, vô tâm trồng liễu thật đúng là để người ta bất ngờ.

"Tính toán thời gian, hiện tại chắc cũng đã hơn 40 giờ, chỉ cần 60 giờ nữa thì thôn trang liền có thể được xây xong, chỉ là, ta luôn cảm thấy con Lộc yêu kia cũng sẽ xuất hiện vào ngay lúc đó, đồng thời còn sẽ cho ta một cái bất ngờ thật lớn."

Nhìn xem bóng đêm đen kịt, Trương Dương đung đưa cánh tay đã thoát như chết lặng, sau đó lại cuối đầu tiếp tục cắt gọt mấy cây lao.

Nhờ vào cường độ thân thể hiện tại của hắn, dù là bận rộn cả ngày, hắn cũng không có cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt, ngược lại, khi ở trong cái quá trình này, linh hồn của hắn còn có thể được buông lỏng

—— Được rồi, nói thật, có được linh hồn cường độ B- , hiện tại, mặc kệ là Trương Dương là cái gì cũng có thể cảm thấy thoải má, bởi vì hắn không có chút cảm thấy mệt mỏi nào, thật giống như người bình thường chơi game ba ngày liên tục nhưng vẫn có thể cảm thấy cả người tỉnh táo.

Trải qua một hồi, hắn liền len lén đổi phương pháp một chút, hắn thử thả ra giam cầm đối với cây lao, cây lao không phải là vậy sống, đương nhiên sẽ không bị giam cầm, thế nhưng lngay khi phóng thích giam cầm thất bại, Trương Dương rõ ràng có thể cảm nhận được, trong nháy mắt, cây lao giống như sống lại.

"Cho nên, bởi vì ta phóng thích giam cầm pháp thuật thất bại, cho nên chuyển thành tinh thần trùng kích, để cây lao phát sinh tiến hóa sao? Không đúng, đó là linh hồn của ta.

Trương Dương trong lòng nhanh chóng phân tích, sau đó trong đầu lại xuất hiện một cái ý tưởng.

Cái kia chính là, hắn có thể đem giam cầm pháp thuật bám vào tại cây lao bên trên, nếu dùng thuật ngữ của trò chơi mà nói, đây chính là phụ ma.

Cái ý nghĩ cấp tốc bốc cháy để tạo động lực cho Trương Dương, hắn liền lập tức bắt đầu liền tục phóng thích thuật giam cầm lên cây lao, nhưng kết quả lại rất tệ.

Bạn đang đọc Phong Cuồng Kiến Thôn Lệnh (Bản Dịch) của Con Chim Lười
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.