Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hậu chương 25

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Chương 17: Thần kỳ thợ mộc

Một cây lao đã được gọt xong, chỉ có thể tiếp nhận ba lần giam cầm pháp thuật sau khi thất bại lần thứ tư, liền sẽ hoa một cái, biến thành bột mịn.

Loại thất bại này để Trương Dương kém chút muốn từ bỏ, thẳng đến khi hắn cầm tới một cây lao do chính Ngô Viễn cắt gọt.

Cây lao này rất kì lạ, có thể chịu được mười hai đợt linh hồn trùng kích, mà sau lần thứ mười ba, kỳ tích rốt cục cũng xuất hiện.

Cây lao kia thật giống như đã phát sinh biến hóa về chất, giống như đã sống lại, nhưng hắn cũng không biết được tình huống cụ thể.

Nhưng mà Trương Dương cũng không cần minh bạch, bởi vì mấy cái thông báo đã xuất hiện trong mắt của hắn.

"Ngươi thu được một kiện sơ cấp pháp khí, lao giam cầm (xem thuộc tính)."

"Lao giam cầm, phẩm chất màu xám, độ bền vững 1/1, nếu đánh trúng mục tiêu sẽ gây nên hiệu ứng làm choáng trong từ 1 đến 3 giây."

——

"Oa ha ha ha! Ta thành công rồi!"

Trương Dương lập tức khoa tay múa chân nhảy dựng lên, hắn đã thật sự thành công, hắn thế mà lại chế tạo ra một kiện sơ cấp pháp khí, xem ra hắn không chỉ có tiềm lực trở thành một cái ma pháp sư, hơn nữa còn có tiềm lực trở thành một cái tu tiên giả nha.

Ách , chờ một chút, trời đã sáng rồi?

Sau khi cuồng hỉ trôi qua, Trương Dương mới ngạc nhiên phát hiện, hắn đã bất tri bất giác nghiên cứu một đêm, mà các binh sĩ các đó không xa cũng đang kinh ngạc mà nhìn hắn.

"Thôn trưởng đại nhân, ngài đã lĩnh ngộ cách dùng tâm để phóng cây lao đúng không?"

Ngô Viễn lập tức giật mình hỏi, đồng thời nghi hoặc không thôi, không thể nào, muốn đạt tới một bước này, không có vài chục năm rèn luyện thì làm sao có thể thành công được chứ.

"Ngươi nói cái gì? Cái gì dụng tâm không dụng tâm, nghe cho kỹ, lão tử thành công phụ ma một cây lao, từ giờ trở đi, nó sẽ trở thành trang bị phụ ma, sai, phải gọi là pháp khi tu tiên, hiểu không? Ta đây chính là một cái tu tiên giả đấy có biết không hả!"

Nước dãi của Trương Dương bắn phá tứ tung, ngay cả hình tượng hắn cũng không có để ý, giống như đang lâm vào trong tinh trạng điên cuồng, bởi vì hắn thật sự đang rất là vui, không có người nào có thể hiểu được ý nghĩa của một cái sơ cấp pháp khí như hắn, cái này có thể xem là mèo mù đụng chuột chết, rốt cuộc cũng không cần lo lắng đầu Lộc yêu kia tiến công.

Mắt thấy Ngô Viễn vẫn vô cùng nghi hoặc, Trương Dương liền hắc hắc cười quái dị một tiếng, vẻ mặt không có hảo ý nói:

"Ngô Viễn, người có cần cảm thụ một chút cái gọi là kính sợ do cây lao này mang tới hay không?"

Lời còn chưa dứt, Trương Dương liền đem cây lao làm bộ nhắm ngay Ngô Viễn, lập tức dọa gia hỏa này lùi lại mấy bước, bởi vì Ngô Viễn đã thật sự cảm nhận được sự nguy hiểm, mặc dù không phải là nguy hiểm trí mạng.

"Cái này —— như thế này cũng được sao?"

Ngô Viễn rất kinh ngạc, hôm trước hắn để Trương Dương cảm nhận được 'Kính sợ', là hắn lấy lực lượng của bản thân, còn có thêm sát khí đem ép vào trên cây lao mới để cho Trương Dương sợ xém tè ra quần.

Nhưng bây giờ, Ngô Viễn rất rõ ràng, Trương Dương không có sử dụng kỹ năng phóng mạnh, mà loại 'Kính sợ' này lại đến từ bản thân của cây lao, không, không đúng, không phải đơn giản như vậy, là lực lượng của cây lao đã được một loại cân bằng nào đó với trưởng thôn, chính sự cân bằng này mới là thứ để hắn cảm thấy nguy hiểm.

Thậm chí, Ngô Viễn có thể cảm nhận được, cây lao trong tay Trương Dương trong tay tùy thời có thể lấy giống chim bay bay lên kia tùy lúc còn có thể bay lên như chim

Cái này cùng lúc trước kỹ năng phóng lao hắn truyền thụ cho Trương Dương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Quả nhiên, đây chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu trong truyền thuyết sao?"

Ngô Viễn tự mình lẩm bẩm một cái, quyết định sau này sẽ không tiếp tục chỉ đạo vị trưởng thôn đại nhân này phóng thích kỹ năng phóng lao, hai cái này căn bản là hoàn toàn trái ngược có được hay không.

"Đến, Ngô Viễn, cái lao này đưa cho người, thứ này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu có thể phối hợp với năng lực phóng lao xuất quỷ nhập thần của người, tuyệt đối sẽ để địch nhân của chúng ta giật nảy cả mình, đúng, thuận tiện nói một chút, chỉ cần địch nhân bị cây lao giam cầm này đánh trúng, liền sẽ lâm vào trạng thái bị giam cầm từ một đến ba giây."

"Còn có, ngươi chọn lựa ra tên binh sĩ có kĩ năng phóng lao mạnh nhất, ta sẽ cho tất cả bọn hắn đều chỉ sử dụng lao giam cầm, đáng tiếc, nếu như ta nắm giữ thuật bạo liệt thì sẽ tốt hơn nhiều."

"Đúng rồi, từ giờ trở đi, ngươi phải chế gọt lao cho ta, ta muốn phẩm chất phải là loại tốt nhất, trước gọt cho ta tám mươi cây đi."

"Ta phải đi ngủ một giấc, không có việc gì thì đừng đến tìm ta."

Trương Dương nói một hơi, sau đó hấp tấp rời đi, chỉ để lại Ngô Viễn đang xốc xếch đứng đó.

"Ai, thôn trưởng đại nhân, ta nói là —— "

Ngô Viễn liền thở dài một hơi, hắn vốn muốn nói, căn cứ trực giác của hắn, pháp khí này trong tay hắn sẽ không phát huy ra tác dụng lớn nhất như khi nằm trong tay Trương Dương, dù sao, cái này đã không tính là vũ khí thông thường.

Bạn đang đọc Phong Cuồng Kiến Thôn Lệnh (Bản Dịch) của Con Chim Lười
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.