Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan tài

Phiên bản Dịch · 2330 chữ

Trưởng thôn lắc đầu một cái, không trả lời. Chung quanh mấy cậu thanh niên cũng có chút không chịu nổi, rất rõ ràng, câu hỏi này của tôi tương đương với hỏi vô ích rồi, đoán chừng, lúc bình thường coi như là có gió cũng tuyệt đối không thể nào lớn như vậy. Lúc này trưởng thôn vội vàng gọi mấy thanh niên chung quanh xếp thành một hàng dài, mọi người tuyệt đối đừng đi lạc.

Núi trọc mặc dù cũng không quá lớn, nhưng nếu như đi lạc, ở dưới tình huống gió cát tại nơi này, rất có thể sẽ xuất hiện bất ngờ.

Căn cứ trưởng thôn nói núi này ngày nay đã có một nửa bị đào rỗng, hang hốc mất trật tự đều có, nếu như đi bộ không cẩn thận, một khi té xuống rất có thể sẽ phải chịu trọng thương, mọi người nhất định phải nhìn rõ dưới chân, di chuyển từng bước.

Dừng lại ở đỉnh núi, trưởng thôn nói cho mọi người nhanh chóng kiểm tra số người một chút.

Trước khi lên đường, trưởng thôn đã đặc biệt đếm số người, tổng cộng có năm mươi người, đều là thanh niên trai tráng trong thôn tự nguyện tới giúp, cũng coi là nể mặt mũi trưởng thôn.

Nghe một thanh niên ở bên cạnh hô: "Cháu nói không được, gió này thổi quá lớn, không thấy rõ, căn bản cũng không có cách tra rõ số người!"

Mặt trưởng thôn nhất thời lộ vẻ khó xử, mấy thanh niên bên cạnh cũng rối rít gật đầu một cái đầy khổ sở. Tôi nhìn theo phương hướng bọn họ một cái xem sao, quả nhiên phía sau là đất cát tung bay, căn bản là không thấy rõ. Tôi hướng về phía trưởng thôn, nói: "Không phiền toái như vậy đâu, để tự họ báo số đi, bắt đầu từ bây giờ tôi làm số một, sau đó ông là số hai, mấy người chúng ta đi không phải tổng cộng là năm mươi người sao? Chỉ cần biết tổng số là được, để cho chính bọn họ báo số là xong!"

"Cũng tốt." Trưởng thôn tán thành.

Tôi báo số một, những người khác liên tiếp theo thứ tự báo xuống.

Trưởng thôn nói cho tôi, càng đi về phía trước 500 thước là có thể đến bên đỉnh núi bắc, chỗ đó chính là nghĩa địa.

Trưởng thôn là tổng chỉ huy, phải đi tuốt ở đằng trước, cho nên trưởng thôn nói là đi trước một bước, chuyện về sau liền kính nhờ vào tôi.

Tôi gật đầu một cái, quay đầu nhìn một cái, báo số tiếp tục không ngừng liên tiếp kéo dài một hồi nữa, tôi cũng chỉ từng bước từng bước đi về phía trước, kết quả đến lúc đếm tới sau cùng, tôi nghe được có một người đàn ông hô một tiếng năm mươi.

Tôi yên lặng gật đầu một cái, trong lòng suy tính coi như là xong chuyện.

Không nhiều không ít, số người vừa vặn.

Lúc tôi chuẩn bị yên tâm tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nghe được một người kêu một tiếng 51.

Đây là thanh âm của một người phụ nữ.

Trong toàn bộ đội ngũ đưa tang, tôi nhớ được đều là đàn ông, không có một người phụ nự nào.

Tôi quay đầu nhìn một cái, cho là có người ở đùa dai, mấy cậu thanh niên trước mặt cũng trợn trừng, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau láo liên, trong nhóm người có hơi hỗn loạn.

Tôi đứng ở phía trước nhất hàng ngũ cùng Trương Thuận Phong cùng nhau giữ thứ tự đội hình, đồng thời hướng về phía người phía sau, hô to: "Tôi nói các người đừng có quấy rối, đây là tang lễ, không phải làm trò đùa! Mọi người đừng có giả thần giả quỷ, nhanh đếm xong rồi đi tiếp về trước!”

Nói đến chỗ này, tôi từ từ đi tới bên phải đội hình, để cho mọi người theo thứ tự đi tới trước, Trương Thuận Phong lúc này miệng lại ngứa, nhất định phải nói một câu: "Lần nữa báo số!"

Nghe được Trương Thuận Phong vừa nói như vậy, tôi thật muốn khâu miệng của cậu ta lại.

Chuyện như này xảy ra, trong lòng mọi người ai nấy đều biết rõ, tôi đang tính muốn để cho mọi người đi nhanh đến mục tiêu rồi nói sau.

Kết quả, Trương Thuận Phong phát hiệu lệnh, người phía sau lại bắt đầu báo số lần nữa, kết quả báo số cuối cùng, lại tới một số 51.

Đoàn người rối rít hướng nhìn về phía sau, đây cũng là khó trách, nếu như lần đầu tiên là có người đùa dai, lần thứ hai lại đùa dai như vậy nữa, thì cái này cũng có chút thật sự quá đáng.

Tôi lấy can đảm đi tới hướng phía sau đội hình.

Bụi bặm bay lên trước mắt, mấy thanh niên chợt lui về sau, đụng thẳng vào người tôi, thiếu chút nữa húc bay tôi luôn!

“Gì thế?” Tôi tức giận hỏi: "Mấy người các người hốt hoảng làm gì?"

Một người thanh niên trong đó chỉ phía sau nói: "Phía sau có một người. Thật giống như phía sau đội ngũ chúng ta có thêm một người!"

Trong lòng tôi trầm xuống, cũng nhìn lại hướng phía sau, thật đã nhìn thấy giữa làn bụi bay có một người đang chậm rãi đi đến bên này, loáng thoáng nhìn thấy đối phương mặc đồ của nữ, tóc cột đuôi ngựa.

Vì phòng ngừa đội hình hốt hoảng, tôi nói với những thanh niên kia: "Các người ngạc nhiên cái gì? Không thấy rõ đã hô to hô nhỏ, người phía sau kia là em gái tôi, các người đi nhanh lên đi!”

Mấy thanh niên này gật đầu một cái, đi nhanh tới hướng nhóm đông người.

Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện người phụ nữ kia càng ngày càng gần, mà Trương Thuận Phong bên cạnh tôi lại huých tay một cái: "Không nghĩ tới cậu còn có một người em gái, có đẹp lắm không đấy? Có muốn giới thiệu cho tôi hay không?"

Thằng ôn này, nhất định là cố ý.

Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, cô ta cách tôi càng ngày càng gần, đối phương mặc quần áo màu đỏ, thật giống như mặc đường trang, lúc đi bộ vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không cách nào nghe được tiếng bước chân, quan trọng nhất là chờ đến lúc tới gần tôi mới phát hiện hai chân đối phương hoàn toàn cũng không phải là đạp trên mặt đất, thật giống như treo lơ lửng trên không trung.

Tôi đẩy Trương Thuận Phong một chút, lạnh lùng thốt lên: "Được, tự cậu đi xem một chút đi, nói không chừng con bé kia cùng cậu vừa thấy đã yêu, nhìn trúng cậu thì sao? Tôi đi trước một bước!"

Ông đây nào dám đợi ở đây? Nói xong câu này, tôi lập tức nhanh chân chạy, tiếp theo tôi liền nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Trương Thuận Phong vừa mắng tôi vừa chạy đi theo tôi, tám phần mười là thằng ôn này đã phát hiện chuyện không được bình thường.

Chúng tôi thở hổn hển, vó ngựa không ngừng chạy một mạch đến nghĩa địa, quay đầu nhìn lại, bão cát kia cũng đã sớm lắng xuống, mà cô gái thần bí sau lưng kia cũng biến mất không tung tích.

Vì phòng ngừa hiện trường sinh ra hỗn loạn, chuyện này tôi cũng không có nói lại, toàn bộ cho tới trưa cứ dựa theo nghi thức tuẫn táng bình thường mà tiến hành.

Quá trình trên căn bản cũng coi là thuận lợi, cho đến một bước cuối cùng, chuyện phiền phức xuất hiện.

Lúc ấy dựa theo quy củ, mỗi một người đi đến bên cạnh thắp cho người chết một nén nhang, hơn nữa còn cúi người.

Đến phiên tôi ra sân thời điểm, ba nén nhang cầm trong tay cắm thẳng ở lò bên cạnh, một trận gió lạnh thổi qua, hai bên không nhúc nhích, nhưng cây nhang ở giữa trong nháy mắt thiêu đốt đến hơn một nửa.

Thấy như vậy, Trương Thuận Phong lập tức bắt tôi tới, ngay sau đó nhanh cầm gạo rải ở trên phần mộ.

Tôi hỏi: "Cậu làm gì vậy? Tôi còn chưa cúi đầu nữa mà!"

Trương Thuận Phong đứng ở bên cạnh phần mộ, trong miệng đọc lải nhải một chút, qua 10 phút sau đứng lên chỉ cái lư hương này nói: "Chẳng lẽ cậu không biết sao? Cái này gọi là 24 nén nhang, vào thời điểm thắp hương, bề ngoài hương khói cháy bất đồng có thể chứng minh vận thế một người, hành động khi nãy cậu mới thắp nhang đó, mới thắp mà đã cháy nhanh đến một nửa như thế, trên căn bản, chỉ có người trăm quỷ triền thân mới xuất hiện loại chuyện này!"

Sau đó tôi dựa theo như lời Trương Thuận Phong, lại vãi một đống gạo trước mộ phần, coi như là có thể phá giải cái vận thế xui xẻo này.

Tiếp theo tôi liền cúi đầu thật sâu.

Trong nháy mắt tôi cúi đầu, tôi đột nhiên nhìn thấy, ở trước mặt quan tài lại hiện ra một đôi giầy màu đỏ.

Đó là kiểu giày vải nông thôn cũ.

Giống hệt với đôi giày mà thiếu nữ xuất giá đi, hoàn toàn là dùng vải đỏ làm thành. Mà đồng thời, tôi cũng có cảm giác đôi chân này đang từ từ xếp trước mặt tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn một cái.

Cừ thật, Trương Thuận Phong cũng không có ngẩng đầu, cũng giữ dáng vẻ cúi người.

Chẳng lẽ Trương Thuận Phong cũng đã thấy?

Tôi còn đang nghi ngờ, trưởng thôn hướng về phía chúng tôi hô: "Được rồi được rồi, chúng ta mau chóng xếp hàng hoàn thành nghi thức đi, tôi nói hai vị cúi người như thế là được rồi!"

Lời này tôi nghe được rõ ràng, trưởng thôn đoán chừng chê chúng tôi lề mề, nhưng mà tôi cũng không dám ngẩng đầu, tôi càng ngẩng đầu càng cảm giác trước mắt có một người đứng, cô gái mặc quần áo màu đỏ kia giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh quan tài.

Vấn đề là tôi liếc mắt liếc bốn phía một cái, phát hiện người chung quanh thật giống như căn bản là không nhìn thấy sự tồn tại của cô bé này.

Không có cách nào, tôi cắn răng một cái, nên tới vẫn phải tới thôi, tôi ngay lập tức thẳng lưng dậy.

Trong nháy mắt này, tôi có thể coi như là thấy rõ, đối phương là một cô gái. Trên mặt một mảnh trắng như tuyết, căn bản là không thấy rõ ngũ quan, người mặc đường trang màu đỏ ngồi ở phía trên nắp quan tài, khỏi nói kinh khủng quỷ dị đến mức nào!

Lúc này, cô bé từ từ há miệng ra, ha ha cười một tiếng nhảy xuống từ trên quan tài.

Tôi cảm giác da đầu tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng từ trên xuống dưới, động một cái cũng không dám động.

Cô bé kia từ từ lui về phía sau mấy bước, ngay sau đó, trong nháy mắt lấy tay đụng nắp quan tài, nhấc một cạnh lên.

Đồng thời một luồng oán khí vô căn cứ bay lên.

Theo hơi khói tứ tán, cô bé cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lạch cạch một tiếng.

Quan tài đổ.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nắp quan tài dày ba tấc bị nhấc lên, lật ngã xuống đất.

Tôi nhìn về phía Trương Thuận Phong, cậu ta vẫn còn đang cúi đầu khom người. Tôi thấp giọng hỏi cậu ta: "Cậu nhìn thấy cô bé mới vừa rồi kia không?"

Trương Thuận Phong gật đầu một cái không nói gì.

Mà người chung quanh nhốn nháo hốt hoảng, vây ở bên cạnh quan tài, sắc mặt ai nấy kinh hoàng, xì xào bàn tán.

Trưởng thôn ngớ ngẩn, la lớn: "Quan tài này là ai khiêng lên? Sao lại xuất hiện chuyện này? Mau nâng lên, nhanh một chút!"

Tôi cùng mấy thanh niên dùng sức đậy lại nắp quan tài, tôi cúi đầu nhìn một cái, phát hiện một chuyện bình thường tuyệt đối sẽ không chú ý.

Chỉ thấy phía trên cái quan tài này có tên một người, danh tự này là của thợ mộc.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, có điều tôi cũng không có nói ra phát hiện này.

Cho đến lúc làm xong chuyện, tôi trở về phòng mới kéo Trương Thuận Phong tới, hỏi: "Cái quan tài kia là chế tạo vào lúc nào? Cậu có biết hay không?"

Trương Thuận Phong qua một lúc lâu mới trả lời: "Tôi nghe nói thợ mộc đã làm xong từ hai tuần trước khi chết. Trưởng thôn không phải nói là thợ mộc nọ làm cho người khác hay sao? Kết quả, cuối cùng lại biến thành của mình!"

Tôi mở điện thoại di động lên, đem hình đặt ở trước mặt Trương Thuận Phong. Lúc ấy thấy tên trên nền cái quan tài đó, tôi dùng điện thoại di động len lén chụp.

"Cậu nhìn kỹ một chút tên khắc phía trên này là khắc lên lúc nào? Cậu nghiên cứu phương diện này, chuyên môn rõ hơn tôi. Cái này là lúc chế tạo quan tài này thì có hay là sau đó mới có người khắc lên?"

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.