Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh trăng

Phiên bản Dịch · 2217 chữ

Trương Thuận Phong cầm hình quan sát cả nửa ngày.

Con mắt cậu ta trợn trừng càng ngày càng lớn, đột nhiên cầm hình này nói với tôi: “Chuyện này lạ đấy. Nhìn thì thấy cái tên này cùng được khắc lên với lúc làm quan tài. Tên thợ mộc này bị cái gì vậy? Cái quan tài này, trên thực tế là chuẩn bị cho mình!”

Tôi gật đầu một cái.

Tôi muốn chính là một câu nói như vậy.

Lúc ấy tôi cũng nhìn được vấn đề xảy ra, tên thợ mộc này nếu nói là làm cái quan tài này cho người khác thì tại sao lại khắc tên mình lên? Đây rõ ràng là sớm chuẩn bị xong cho mình. Nhưng người thợ mộc này cũng mới hơn bốn mươi, thân thể cũng không có vấn đề gì, dưới tình huống đó thì ai lại tự đóng quan tài cho mình được kia chứ?

Hơn nữa bây giờ lại còn dùng tới, đã nói lên chỉ có một điểm, đó chính là tên thợ mộc này đã sớm biết mình đụng phải xui xẻo.

Tôi cùng Trương Thuận Phong trố mắt nhìn nhau.

Tôi nói: "Bằng không như vậy đi, chúng ta thừa dịp khi không có người, đến nhà tên thợ mộc này xem một chút. Nói không chừng, bản thân đối phương cũng biết chuyện gì!”

Trương Thuận Phong gật đầu một cái.

Chờ thời điểm đêm hôm khuya khoắt không có người nào, chúng tôi chuẩn bị hành động.

Tôi hướng ra ngoài nhìn một chút, dưới bóng đêm không nhìn thấy một người nào, đồng thời đúng lúc là mười một giờ nửa đêm, toàn thôn bị cúp điện.

"Làm sao tối nay không người nào đi ra ngoài thế?" Tôi hỏi.

Trương Thuận Phong nói: "Bọn họ sợ, trên căn bản trốn ở trong nhà không dám đi ra."

Cái này ngược lại vừa hay là thời cơ tốt nhất để chúng tôi hành động.

Chẳng qua là, khi tôi đẩy cửa phòng ra, trong lúc bất chợt tôi có một loại dự cảm xấu, quay đầu về phía Trương Thuận Phong nói: "Đúng rồi, có một việc tôi thiếu chút nữa đã quên nói cùng cậu, vào tang lễ hôm nay, tôi phát hiện mọi người giống như là không thấy được cô bé quần áo đỏ đó, đã nói lên mọi người cũng sẽ không vì vậy mà cảm giác được sợ hãi đúng không?"

Trương Thuận Phong gật đầu một cái trả lời: "Đúng vậy, bọn họ không nhìn thấy, dĩ nhiên không có như sợ hai chúng ta vậy!"

Tôi nói: "Nhưng mà ở trên đường trở về, tôi phát hiện trên đất có một gói thuốc lá Vạn Bảo Đường, hơn nữa trên đất có dấu vết ngã xuống, nói rõ có người bị kinh sợ, lúc lâm trận thì đào thoát!"

Trương Thuận Phong gật đầu một cái, cũng không nói gì, tôi nghĩ cậu ta hẳn biết ý những lời này của tôi.

Nếu như có người bị sợ thành cái bộ dáng này, như vậy chỉ có thể nói rõ một chút, người này nói không chừng cũng giống như chúng tôi vậy, cũng có thể thấy cô bé mặc đồ đỏ đó.

Nhưng người này là ai, vậy cũng không biết được.

Chúng tôi chờ đêm đen đi tới nhà thợ mộc, lúc này trong nhà yên tĩnh, chúng tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào, tôi cầm cây nến để thẳng xuống dưới đất, khiến trong phòng sáng trưng theo.

Thợ mộc là mới vừa qua đời, trừ tôi cùng Trương Thuận Phong, sẽ không còn người nào đến nữa.

Tôi phát hiện một cái rương màu đen, đột nhiên, trong cái rương truyền đến một thanh âm kỳ quái.

Cái rương màu đen kia vốn là để ở dưới giường, tôi trực tiếp kéo ra ngoài, thấy được trên mặt bị khóa, tôi không nói hai lời thẳng thừng dùng búa chặt gãy, mở rương ra.

Không nghĩ tới bên trong đều là mấy thứ đồ linh tinh.

Lật tới lật lui đều là một ít rác rưởi, thấy vậy tôi có chút không nhịn được.

Ngay tại lúc này, một tia ánh sáng từ đằng xa truyền tới, tôi mở cửa phòng đi ra ngoài nhìn một cái, đã nhìn thấy ở trên núi trọc xuất hiện một tia ánh sáng, theo ánh trăng chiếu sáng mà từ từ trở nên lớn hơn.

Đó là vật gì?

Rõ ràng toàn bộ thôn trang tất cả đều bị cúp điện, rốt cuộc ánh sáng từ đâu tới chứ?

Liên quan tới cái vấn đề này, tôi cũng không có suy tính quá nhiều, bởi vì không tới năm phút sau bất chợt trong thôn có điện.

Đi đôi với đèn đuốc sáng lên, ánh sáng trước đó không thấy đâu, thoáng qua rồi biến mất.

Lúc này, Trương Thuận Phong vỗ bả vai tôi một cái, nói: "Tôi phát hiện mấy thứ kỳ quái, cậu tới xem một chút, có quan hệ cùng chuyện này hay không?"

Tôi cúi đầu nhìn một cái, thế nhưng phát hiện ở trong cái rương phế thải này có hai thứ khác biệt. Một là một quyển nhật ký, phía trên đã rách rưới, căn bản là không thấy rõ trên đó viết cái gì.

Có điều, lật tới cuối cùng tôi có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy câu nói.

"Tội nghiệt một ngày nào đó sẽ hiện ra ở trước mặt mọi người."

"Nên trở về một ngày nào đó sẽ trở lại, vậy không bằng tôi rời đi trước!"

Trên căn bản chỉ có thể thấy rõ những thứ này, những thứ khác hoàn toàn không thấy được.

Có điều từ một điểm này tôi có thể nhìn ra được, cái người thợ mộc này nhất định có liên quan tương ứng cùng chuyện này, thậm chí có thể nói nói lúc trước đã từng phát sinh qua cái chuyện gì không hay.

Ngoài ra có một thứ đồ khiến cho tôi càng cảm thấy tương đối để ý, vật này là một tấm bản vẽ.

Chỉ có điều vật này tôi thật sự là nhìn không hiểu, hỏi Trương Thuận Phong bên cạnh một chút. Trương Thuận Phong cũng bày tỏ căn bản là một chút cũng không hiểu. Cái bản vẽ này, dù nhìn theo kiểu nào cũng là một bản vẽ kiến trúc, thế nhưng xem qua thì thấy cũng không phải là nhà.

Nhìn qua lại giống như là mấy hang động tiếp nối nhau.

Có điều, bản vẽ kiến trúc này nhìn qua có chút vấn đề, thế mà vấn đề cụ thể ở chỗ nào thì tôi cũng không nói lên được.

Sáng sớm ngày hôm sau, có người gõ cửa, tôi mở cửa nhìn một cái, phát hiện là trưởng thôn.

Trưởng thôn nói: "Hai vị bằng hữu, trong thôn xảy ra chút chuyện, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!"

Ra khỏi phòng, đã nhìn thấy ở bên ngoài có một người phụ nữ trung niên, nước mắt lã chã, có mấy người ở một bên an ủi.

Người phụ nữ trung niên này nói là tối ngày hôm qua chồng bà ta mất tích, đến bây giờ cũng không trở lại. Sau đó tôi hỏi cặn kẽ một chút mới hiểu được, chồng của người phụ nữ trung niên này là một người thợ điện ở địa phương.

Tối ngày hôm qua thợ điện uống rượu say không ngủ được, đang tính mở đèn đọc sách một chút, ai ngờ đọc không bao lâu liền bị cúp điện, tâm tình ông ta không tốt, trực tiếp chạy đi ra ngoài toan sửa điện!

Kết quả sau khi đi ra ngoài liền cũng không trở về nữa.

Tôi hỏi: "Trước khi chồng bà đi cũng không nói câu nào?"

Người phụ nữ trung niên đáp: "Không nói chuyện gấp gì đặc biệt, nhưng là trước khi đi tôi hỏi ông ta đi sửa chữa ở chỗ nào, ông ta nói cho tôi rằng ông ta tìm được một chỗ, chỗ này là nguồn điện của hết thảy, thợ điện khác khẳng định không nghĩ tới chỗ này, ông ấy nhất định trong tối hôm qua sửa nó cho xong!"

Trưởng thôn đi tới nói cho chúng tôi, theo lý mà nói trong thôn này nhà nhà đều có một cái điện áp nhỏ, chia ra một cái điện áp quản một hộ, nhưng khẳng định không có vấn đề, bởi vì sớm đều đã kiểm tra qua, sau đó trong thôn chia làm đông nam tây bắc bốn địa phương, chia ra bốn phân điện.

Nhưng bốn địa phương này cũng kiểm tra qua, đều không thành vấn đề, cuối cùng chính là tổng điện áp, chẳng qua một điểm này đã không có gì để nói, nếu có thể tra được nguyên nhân cũng sớm đã nói ra rồi.

Lúc này chung quanh, người trong thôn phần lớn cũng đã đi giúp tìm người, tôi đi vòng vo một vòng ở chung quanh, trong lúc bất chợt phát hiện một chỗ, chỗ này cũng có điện, nhưng chỗ này khẳng định người chung quanh cũng không nghĩ ra, nói không chừng thợ điện nói lời chính là chỗ đó.

Ở trên núi trọc có một cái tháp điện như vậy, tất cả điện trong thôn này đều là từ nơi tháp điện này truyền tải tới.

Nếu như nói đối phương tối ngày hôm qua đi tháp điện, một điểm này người khác khẳng định không nghĩ tới.

Khi tôi đem chuyện này nói ra, mọi người đều rối rít đồng ý.

Chúng tôi quyết định bây giờ liền vội vàng đi lên núi tìm.

Dọc theo đường đi tôi thông qua hỏi thăm, còn biết một chuyện ngoài lề, đó chính là cái người thợ điện này trên thực tế cũng là một người ngoại lai, mấy năm trước đi tới trong thôn này sửa điện, kết quả thích một người phụ nữ, người phụ nữ này chính là phụ nữ trung niên kia.

Hai người đến với nhau, rồi kết hôn, sau đó mới biết trong nhà người thợ điện này không có một bóng người, ông bà cụ cũng sớm đã qua đời, mà một thân một mình không có con, cho nên người thợ điện này đến đây ở rể, an cư lạc nghiệp ở chỗ này.

Đợi đến lúc lên đỉnh núi, đã nhìn thấy toàn bộ tháp điện cao đến hơn ba mươi thước.

Tôi đi vòng vo một vòng, nhìn thấy phía trên tháp điện có treo lủng lẳng một vật, theo gió lơ lửng.

Đó là một con người.

Nhìn tới cảnh này, người phụ nữ trung niên đó trong nháy mắt ngất xỉu.

Mấy thanh niên trẻ tuổi nhanh nhẹn leo lên, tốn sức một hồi, có thể coi như là ôm được người trên đó xuống.

Người đó chính là thợ điện, bây giờ đã chết, toàn thân từ trên xuống dưới một mảnh đen nhánh.

Bị điện giật chết.

Nhìn dáng dấp hẳn là tối ngày hôm qua lúc sửa điện lại đột nhiên có điện, kết quả người thợ điện này không tranh thủ được thời gian, thân thể đều bị cháy rụi.

Nhưng thời điểm đem thi thể kéo đến trước mặt của tôi, tôi phát hiện có cái gì không đúng.

Tôi gọi điện thoại cho Vương Cường, nhưng vẫn không thể nối máy, sau đó tôi gọi điện thoại đến đơn vị của đối phương.

Lúc này tôi mới biết, Vương Cương đã không còn là cảnh sát, chủ động từ chức không làm nữa.

Tôi nhớ Vương Cường nói, thời điểm đang phá án gặp một chuyện lạ, sau đó thì cũng không có tin tức gì nữa, có cơ hội nhất định phải đi về thăm Vương Cường một chút, hỏi xem vì cái gì mà không làm cảnh sát nữa.

Người chung quanh nhìn thi thể, phần lớn người đều che miệng cố nén không nôn mửa ra.

Người phụ nữ trung niên cũng sớm đã hôn mê bất tỉnh, bị đưa trở về trong nhà.

Tôi đến gần thi thể, ngửi thấy một loại mùi khét.

Trưởng thôn lập tức gọi mọi người đưa thi thể này tạm thời đặt ở trong thôn, chuyện say này thì để xử lý sau.

Dẫu sao người thợ điện là có người nhà, ít nhất người này còn có cả vợ, thi thể này cuối cùng nên xử lý như thế nào, vẫn phải coi vợ người ta nói thế nào.

Ở trên đường trở về, tôi luôn cảm giác có chút không đúng.

Lúc đang quan sát, tôi phát hiện bả vai thi thể có một vết thương, trong lúc bị điện giật, vết thương bị cháy khét, thịt bên trong cũng lộ ra.

Nhưng nhìn từ bên ngoài, trong thịt này còn có tia máu, mà bên ngoài thể xác đã hoàn toàn thối rữa thậm chí bị nướng chín, đến mức có thể ngửi được một mùi hương, nhắc tới cái này quả thật có chút cổ quái.

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.